Mèo đen leo lên vai của nữ ma chủ, nó nói: "Hắn đã đến nhà lao."
Nữ ma chủ chùi mép miệng, cô ta vừa thưởng thức xong món ăn ngon của mình.
"Ngươi nói hắn nào?"
"Còn hắn nào vào đây nữa chứ, chẳng phải là cái tên mà người gọi là phu quân hay sao?"
Ma chủ ngạc nhiên liếc sang mèo: "Chàng ấy đến nhà lao để làm gì?"
Mèo đen ngoe nguẩy đuôi: "Ta nghe được là đêm nay binh lính sẽ lóc thịt của nữ nhân Minh tộc kia để cho thần
thú ăn, nhưng họ có làm cách nào cũng không thể lại gần cô ta. Hắc Lan chủ nổi giận mới đích thân đi đến nhà lao."
"Chàng muốn đích thân lóc thịt của Ánh Minh để nuôi thần thú, thật quá là tàn độc rồi."
"Độc ác như vậy mới xứng với người đúng không?"
Ma chủ mỉm cười, ngón tay khẩy khẩy chiếc cằm của mèo đen: "Ngươi thật là thông minh."
Lúc này Hắc Lan đã giết chết được hai con rồng, chỉ còn duy nhất một con đang bị đau mắt. Vì để bảo vệ viên ngọc nó buộc phải nuốt viên ngọc vào trong bụng, và chôn vùi cùng với ảo cảnh này.
Rồng đang muốn hủy diệt thế giới trong ảo cảnh nên mọi thứ bắt đầu sụp đổ, xung quanh mặt đất rung chuyển dữ dội.
Hắc Lan nắm tay Y Sương đưa cô đến một vị trí khác không bị rung chuyển, đó là chỗ sẽ đưa họ ra khỏi ảo cảnh.
Y Sương nhìn mọi thứ trước mắt đang sụp đổ cùng con rồng. Viên ngọc mà cô muốn lấy đang ở trong bụng của nó, cô suy nghĩ một điều táo báo rồi quyết định xông vào nơi đang sụp đổ kia.
Nhận thấy cô ấy đang muốn lao vào nguy hiểm, Hắc Lan đã kéo cô lại ngay, hắn cau mày: "Ngươi điên à, chỗ đó không phải lối thoát."
Thế nhưng, Y Sương lại không muốn nghe hắn nói, cô giật tay mình ra, kiên định nói: "Đừng cản ta, ta phải qua bên đó!"
"Tại sao phải qua bên đó?"
Y Sương nâng mắt cứ nhìn hắn chằm chằm mà không trả lời.
"Ta hỏi tại sao?" Hắn nhấn mạnh câu hỏi, nhìn cô gay gắt.
Y Sương đã trả lời rằng: "Vì nếu ta không qua đó sẽ không thể lấy được hồn ngọc rồng, và nếu ta không lấy được ngọc thì phải chịu đựng việc ngài muốn lóc thịt của ta."
"Ở đằng đó là nguy hiểm, vậy còn ở chỗ ngài thì sao?" Cô đem đôi mắt dâng lệ nhìn thẳng vào mắt Hắc Lan mà hỏi.
Bây giờ đối lại là Hắc Lan im lặng không trả lời câu hỏi của cô.
Y Sương quay lại nhìn con rồng kia đang sắp bị ảo cảnh chôn vùi, cô bước chân lên muốn bay vào trong đó thì bàn tay cô lại tiếp tục bị Hắc Lan kéo lấy.
Cô tức giận cố gắng giật tay ra, Hắc Lan nắm chặt hơn, hắn còn nghiêm giọng bảo: "Không được bướng bỉnh!"
Hắn nói câu ấy bồng khiến cô dừng lại. Khi cô quay lại nhìn ảo cảnh thì mọi thứ đã hoàn toàn sụp đố. Rồi sau đó, trước mắt cô là nhà lao, là ba vị trưởng lão trong số mười vị có địa vị cao trọng nhất của Hắc tộc. Chính các trưởng lão này đã giúp Hắc Lan bước vào ảo cảnh khi họ phát hiện ra bức thư có vẽ hình thù kỳ lạ mà Bình Bình đã đưa cho cô.
"Hắc chủ, ngài không sao chứ?" Một trưởng lão hỏi.
Hắc Lan lắc đầu rồi cho bọn họ lui xuống. Lúc này, hắn mới quay sang nhìn Y Sương, dùng đôi mắt đẹp đẽ nhưng lại tàn ác đó của hắn nhìn cô không chớp một hồi lâu.
Y Sương nuốt nước bọt xuống cổ họng vì căng thẳng trước cái nhìn nguy hiểm của Hắc Lan, cô lùi ra xa hắn.
Hắn nhìn đôi chân vừa thụt lùi đó của cô rồi lại lướt đôi mắt lên trên khuôn mặt cô, bây giờ mới cất giọng nói:
"Hồn ngọc rồng là gì?"
Y Sương không nhìn thẳng vào hắn, cô nói: "Ta không biết."
Hắc Lan chợt cười: "Ngươi không biết hay là ngươi nghĩ ta rất dễ bị ngươi gạt?"
"Nếu ngài không muốn tin thì ta nghĩ ta nên im lặng và ngài cũng đừng nên hỏi nữa!"
Hắc Lan tức khắc tiến sát đến cô, tay choàng qua cổ cô và đẩy lại gần, bắt ép cô phải nhìn thẳng vào hắn.
"Muốn ta tin ngươi? Ngươi có bị mất não không? Chính ngươi đã khiến cho ta phải nhận một nhát của Tẩm Huyết Kiếm. Ngươi thử hỏi khắp trần gian này xem, ai sẽ tin một kẻ phản chủ?"
"Ta đang nghĩ phải nên dùng loại cực hình nào để ép ngươi phải khai ra hết mọi bí mật của ngươi."
Hắc Lan nói rồi vuốt lên má của cô, sau đó bàn tay của hắn hóa ra một con dao sắc bén trước mắt của cô.
"Trước tiên vẫn phải là nên lóc thịt của ngươi, thần thú của ta mấy ngày nay đang bị bỏ đói để chờ thưởng thức hương vị thơm tho từ nhà ngươi đấy!"
Hắn lướt dao đến bắp tay của cô, mũi dao chạm vào da.
Y Sương không nói gì, chỉ nghiến chặt răng, mắt nhắm lại, nước mắt chảy siết nhưng không có lấy một tiếng thút thít.
Hắc Lan vẫn chưa có cắt một miếng da thịt nào, thậm chí là đâm nhẹ hắn cũng chưa có làm.
"Đang ghét ta sao?" Hắn hỏi.
Y Sương không đáp, hắn lại ra lệnh: "Mở mắt ra nhìn ta!"
"Mở mắt!" Hắn gẵn giọng.
Y Sương mở mắt ra, đôi mắt ướt át màu đỏ hồng.
"Trông đôi mắt của ngươi như rất than oán, đang rất ghét ta đúng không?"
Y Sương lắc đầu, rồi hạ mắt xuống vẫn đang khóc chứ chưa có dừng lại.
Hắc Lan tỏ ra chút kinh ngạc, hắn hỏi: "Lắc đầu, ý ngươi là không ghét ta sao?"
"Lại đang muốn gạt ta, nếu ngươi không có lòng căm ghét và hận thù ta thì tại sao ngươi lại uất ức mà khóc?"
Câu nói của hắn làm cho cô ấy tức giận, liền có màng đáp trả: "Ngài có não không? Ngài không biết nghĩ ư? Con dao trên tay ngài đe dọa cắt thịt của ta, ngài bảo ta phải đứng đây mà cười ư? Cực hình lóc từng miếng thịt dày vò con người ta cho đến chết, ta có thể không rơi nước mắt thương xót cho bản thân mình được sao?"
Cô nói xong thì bỗng nhiên nôn ra máu. Vừa rồi trong ảo cảnh nhưng thực chất vẫn ảnh hưởng đến cơ thể bên ngoài.
Y Sương ngất đi, Hắc Lan vươn tay ra ôm lấy cô vào trong lòng.
"Đan Y!"
Ma chủ ngụy trang là Ứng Ái Linh đang đi qua cung điện của Hắc Lan, thì bất ngờ nàng ta lại nhìn thấy người gọi là phu quân đang ăm trên tay một nữ nhân, và ả ta lại là kẻ mà nàng ta rất muốn diệt trừ.