Mảnh Nhạc

Chương 12





Bọn họ bảo giai điệu của tôi thật hào nhoáng, ca từ thật sâu sắc nhưng chẳng ai biết, tôi mục rỗng.

Aiden lúc trở về nhà thì thấy một phần bánh được đựng trong túi giấy cách điệu đơn giản hai ba tông màu trắng, xanh, xám cùng tên cửa tiệm yên lặng được treo lên một cái móc bằng nhựa trên cửa nhà anh. Xem ra là người giao đồ thật sự có tâm đi. Lấy xuống túi bánh, kéo nhẹ phần keo dán lộ ra bên ngoài của móc nhựa, móc sau đó cũng nhẹ nhàng rơi ra theo lực kéo, anh nhìn nhìn nó, lại nhìn đến cửa nhà mình, sau đó quyết định đêm nay lại đi bụi, xuống tầng dưới liền tìm thùng rác quẳng đi móc nhựa.

Láy xe đến cửa hàng hoa nọ ở thành phố bên cạnh, Aiden mang theo cái bánh nọ bước vào cửa tiệm.

Tiếng chuông báo cửa mở vang lên, cô gái đang bận rộn cắm hoa bên trong ngẩng mặt nhìn người vừa đến, như bình thường mỉm cười định mở lời chào khách thì lại nhìn thấy Aiden, tay liền đặt bông sang một bên, lau tay vào khăn, rạng rỡ chạy đến: "Anh, có khỏe không?"

Aiden đưa tay chạm nhẹ mái tóc vàng bồng bềnh của cô, gật đầu, nâng lên túi bánh: "Bánh của em

Aiden không sống ở đất nước này. Elijah là người mang anh sang, còn có em gái cùng cha khác mẹ của anh. Thời điểm Elijah đưa ra lời mời kia là việc của hai năm trước. Lúc đó mọi người xung quanh anh đều rất mừng rỡ, bảo rằng tài năng của anh cuối cùng cũng được công nhận. Họ cũng muốn theo cùng nhưng không thể bởi vì họ còn công việc, cho nên em gái anh Lilian liền chộp lấy cơ hội chạy theo, thực hiện giấc mộng mở cửa hàng hoa của mình. Bọn họ hai người vốn sống cùng nhau cho đến sáu tháng trước, con bé quyết định sang ở cùng bạn trai đã quen được một năm rưỡi của mình.

Aiden ngoài thời gian tập luyện, cùng thời gian với Laya, anh mỗi tuần đều dành một hoặc hai ngày đến thăm Lilian còn phần còn lại anh đều dành cho công việc nho nhỏ giúp anh trang trải cuộc sống hằng ngày cùng chỗ ở, lâu lâu lại mua được vài món quà nhỏ cho Lilian.

Aiden thấy cái cô bé vui vẻ mang ra ba đĩa nhỏ, cẩn thận cắt bánh bỏ ra đĩa, sau đó chia anh một phần:" Anh hai, ăn đi. Em định sẽ sang anh chúc mừng buổi thi của anh, nhưng xem ra vẫn là anh nhanh chân hơn một bước "

Hai người cùng ngồi lại với nhau được một lúc thì cánh cửa đã vang lên tiếng chuông báo hiệu có người bước vào. Một cậu trai trẻ với mái tóc cam cùng đôi mắt xanh, gương mặt đầy tàn nhan nở nụ cười như mặt trời ban mai, vừa nhìn thấy Aiden liền ngượng ngùng gật đầu cười cười:" Chào anh hai, Lilian, anh có mua bánh cho em này, là bạc hà mà em thích "

" Bất ngờ quá, anh hai cũng mang qua một phần này, anh mau đến ": Lilian vui vẻ chạy đến cầm túi bánh, một tay ôm lấy tay của cậu trai kéo anh vào trong.


" Khoan đã, anh có dẫn theo một người nữa ", nói rồi cậu nhỏ xoay người, chuyển sang nắm tay Lilian, mở cửa, nhìn ra bên ngoài

" Là ai vậy? ", Lilian tò mò nhìn đến một cô gái lặng yên đứng bên ngoài cửa hàng, ở sơ mi trắng cách điệu cùng quần tây dài, tóc búi cao gọn gang, bên cạnh là vali cao ngất màu bạc, như nhận thấy có người đang nhìn mình thì cô nhìn qua, mỉm cười tựa như chào hỏi khi nhìn thấy phản ứng bất ngờ của hai người.

" Cô ấy ở tiệm bánh ngọt, bảo là địa chỉ dẫn đến nơi đó nhưng lại không tìm thấy người cần. Anh nói với cô ấy tiệm bánh này nổi tiếng, mỗi thành phố đều có một cửa hàng như vậy, nên tìm lầm cũng phải. Sau đó cô ấy theo anh "

Lilian nghiêng đầu, nhìn bạn trai mình, chớp mắt hỏi:" Theo anh là sao? "

" Là lái xe theo ": Cậu trai nhìn Lilian vẻ mặt dĩ nhiên, không mang theo e ngại

" Sao anh không báo cảnh sát? "

".. em nói nghe cũng có lý.. nhưng mà cô ấy có hỏi anh biết người nào tên Aiden Nelson hay Laya Eve không. Chủ tiệm cũng nói cô ấy gặp ai trong tiệm cũng hỏi tên hai người, cho nên anh mới bảo cô ấy chờ anh đưa bánh cho em, rồi mới đưa đến anh hai mà "

".. làm sao cô ấy biết anh hai được? Ảnh làm sao có phụ nữ đến tìm được chứ? ": Lilian chau mày, chu môi phản bác mà bên trong Aiden thấy hai đứa ôm cửa thò đầu ra ngoài, miệng thì nói chuyện không tí kiềm chế.

Aiden đứng sau hai đứa nhỏ, cũng thò đầu nhìn ra ngoài. Anh quả thực đã bất ngờ, bất động trong ba giây khi thấy gương mặt của người kia. So với Laya, cô ấy sắc sảo, lạnh lùng như một loài chim quý hiếm hiểu được giá trị của mình, chỉ ở riêng trong lồng son và chấp nhận điều đó. Họ giống nhau, nhưng cảm giác lại quá mức xa lạ.

Người kia lại quay lại nhìn, lần này bắt gặp được Aiden, ánh mắt liền cong nữa vầng trăng, mỉm cười. Lúc này, cô nhìn thật giống Laya, ánh nhìn khiến người khác cảm giác như đã quen thuộc, như thân cận. Cô gái bước đến, lịch sự giơ tay lên trước ngực, khẽ hạ mắt rồi lại nhìn lên Aiden:" Xin chào, tôi là Eve Gray, chị của Eve Laya. Hân hạnh được gặp cậu, Nelson "

Anh hạ mi mắt, nhìn sang trái, khẽ thở dài, bước sang ngang, nhìn lên cô gái trước mặt, giơ tay ra, Gray vẫn mỉm cười, bắt tay chào Aiden:" Cứ gọi tôi là Aiden. Hân hạnh được gặp mặt. Đây là em gái tôi, gọi là Lilian Nelson và Vince Northam, người yêu của em ấy "

Gray nhìn cả ba một lúc, sao đó thân thiện mỉm cười, cúi người một chút để có thể mặt đối mặt với Lilian:" Cô chủ, có thể vui lòng cho tôi một bó hoa bao gồm Protea và Sedum hay không? "

Lilia an bất ngờ nhìn Gray, nghiêng đầu:" Sự chữa lành cho một con tim không còn nguyên vẹn và sự thay đổi tích cực sao? "

Eve Gray nhìn Lilian mỉm cười:" Là hai bó mới đúng "

Sau đó Aiden tạm biệt Lilian, bảo rằng hôm khác lại đến thăm, ngồi trên xe mà không ngừng nhìn lên gương chiếu hậu, nhìn đến chiếc xe Jeep vẫn kiền trì theo sát mình. Gray nói Laya không cho cô số điện thoại bởi vì Laya chê cô phiền, địa chỉ cũng là Joshep đưa. Aiden không biết Joshep là ai nhưng địa chỉ thì lại nằm ở thành phố của anh. Anh có chút khó hiểu nhìn Eve Gray thầm nghĩ địa chỉ như vầy, có khi nào cô ấy nhập sai?

Lúc đưa Gray đến nơi thì đã là sáu giờ tối, bầu trời vẫn trong xanh, mặt trời vẫn vui vẻ chiếu sáng khắp mọi nơi, Eve Gray nhanh chóng bước xuống xe, còn nhanh hơn của Aiden mà đẩy cửa bước vào. Aiden bước theo sau, chậm hơn một bước mà Gray cũng không giữ cửa khiến cửa gần như sập vào mặt anh.

Bên trong, Gray bước vào, hoàn toàn biến thành một người khác, dáng đứng tựa như sẵn sàng lâm trận, mặt hết quay trái lại nhìn phải khiến cho người bên trong tiệm đều chăm chú nhìn đến cô. Nhưng người trong cuộc chơi, xem ra không để tâm mấy. Aiden đẩy cửa định bước theo sau thì bên khóe mắt đã thấy có hai dáng người đi tới, là Laya và một cô gái khác.

Laya bất ngờ nhìn Aiden nữa chân trên bậc thềm, nữa chân dưới, một tay đẩy cửa, một tay kéo vali, mà đầu thì nhìn sang phía bọn họ không cảm tình, không dò xét, chỉ đơn giản là nhìn.

Laya nhướn mày, nghiêng người nhìn một chút, sau đó hơi khom lưng, cắn ngón tay, đi tới một chút, ngẩng đầu nhìn Aiden vẫn đang nhìn cô:" Anh tại sao lại mang theo vali đến quán coffee? "

Aiden nhìn Laya, hôm nay cô nhìn có chút khác so với bình thường, rồi Aiden lại tự nghĩ bình thường của Laya là ra sao, hay đây vốn dĩ là bình thường của cô?:" Eve.. "


" Laya! "

Gương mặt của Aiden trước mặt Laya rất nhanh được thay bằng gương mặt vui vẻ đến nở hoa của Gray, cô hai tay bám thành cửa, thò đầu ra ngoài:" Chị tới rồi! Chào Harper, lâu không gặp, em lại càng đẹp ra "

" Cảm ơn chị! "

Laya nhìn gương mặt trước mắt, chớp mắt hai cái, sau đó nhìn lãng qua nơi khác. Gray nhìn thấy mọi thứ, bước ra, vươn tay bóp lấy mặt của Laya, biểu cảm khó chịu:" Laya, Laya, mau nhìn chị! Tại sao, tại sao em dám đưa chị sai địa chỉ? "

Laya vẫn nhất mực nhìn đi nơi khác:" Chị có chắc là chị bỏ thông tin vào máy chính xác không? "

Eve Gray như bị nói trúng tâm đen liền chẹt mỏ, không lên lên tiếng, nhìn sang hướng khác, chau mày, rồi lại nhìn trực tiếp Laya vẫn chỉ nhìn nơi khác, khoanh tay trước ngực, trở mặt:" Phạt em dám đưa sai địa chỉ, hôm nay đến phòng tập! Gặp em sau Harper! Nhớ giúp chị chào Joshep ". Sau đó xoay người, nhìn đến Aiden đã yên lặng đứng ở sau lưng mình từ lúc nào, còn có vali màu bạc to lớn cao đến gần nữa người kia:" Cậu kia, mau dẫn đường! "

Aiden định là trở về xe của mình thì lại bị gọi. Eve Gray đứng dậy ở trong xe, hướng tới Aiden đang đỡ vali lên xe cô:" Cậu vào xe này, ngồi ghế sau đi. Đừng có phung phí xăng xe "

Lúc anh vào xe, lại nghe loáng thoáng câu cuối cùng của Gray:" Chị đã ở đây, em cũng nên biết chuyện gì tiếp theo nên đến. Nghe nói Ivan đang chuẩn bị "

Laya lúc đó đang nhìn Gray, vừa thấy anh lên xe đã chuyển ánh nhìn, lại nhìn lên Gray vẫn đang nhìn cô, sau đó cả một chặng đường cả ba đều không ai lên tiếng.

Thời điểm cả ba xuống xe, Aiden định bước vào, điện thoại trong tay Laya rung lên với tin nhắn và tên người gởi quen thuộc, còn Gray thì chúi người vào phía sau xe không biết làm gì đó. Gray cầm hai bó bông đã mua nhưng quên tặng đi đến bên cạnh Laya đang chăm chú nhìn điện thoại, đẩy bó hoa đến bên mặt cô:" Hoa của em, Laya "

Laya nhướn mày, nhàn nhạt trả lời, một tay đẩy ra bó hoa:" Chờ một chút, đang đọc tin nhắn. Mà hoa này chị mua ở đâu? "

Gray mỉm cười, màu son đỏ tươi trên môi chỉ khiến cô càng thêm quyến rũ:" Là hoa tươi từ tiệm của em gái Aiden, em ấy tên Lilian "

Laya nhìn qua bó tay ngày bên trái mình, như suy nghĩ điều gì, ôm lấy bó hoa vào lòng:" Lòng tốt này, em xin nhận, nhưng còn ý nghĩ loài hoa, em cần xem xét ". Cô đưa qua điện thoại trong tay mình sang cho Gray, hai tay ôm lên bó hoa, chăm chú nhìn vào tấm thẻ tên tiệm bằng mảnh giấy cách điệu được luồn vào sợi ruy băng quấn quanh bó hoa, cô nhẹ nhàng mở liền thấy được số điện thoại. Laya lúc này mới ngẩng đầu nhìn Gray:" Gray, chị biết nhảy tango không? "

Gray đang đọc dở tin nhắn, nghe câu hỏi của Laya thì nhìn cô, nhếch môi, đeo lên mắt kính đen, cao ngạo xoay người bước vào trong:" Đương nhiên là không. "

Mục đích của Eve Gray trong chuyến đi này là để trợ giúp cho Laya. So với Laya giỏi về cảm nhận, từ những cảm giác ấy, cô có thể diễn tả nó bằng ngôn ngữ cơ thể cùng ánh mắt và nét mặt thông qua những điệu nhảy. Eve Gray giỏi đọc hiểu, diễn đạt cảm nhận dựa trên nét mặt cùng giọng nói của chính mình, khiến người khác cảm nhận những thứ cô đọc và thấy, như một người truyền đạt cảm giác trung gian và bản thân của cô hoàn toàn tách rời ở những cảm xúc nó, không để nó ảnh hưởng mình như là Laya làm. Laya đắm chìm bản thân trong cảm xúc của xung quanh, khiến nó trở thành một phần của cô, sau đó diễn đạt lại nó, còn Gray tựa như mô phỏng của một quyển sách, chuyên nghiệp, thành thục, tinh tế nhưng cứng cỏi.

Cuộc thì nhảy mà Aiden tham gia sẽ thay đổi đề mục cùng yêu cầu dựa theo ý muốn của ban tổ chức, những chuyên gia thực thụ. Mô típ vẫn sẽ không thay đổi nhưng có vài chuyện vẫn là nằm ngoài khả năng phán đoán, giả như hiện tại. Vòng hai vốn dĩ sẽ chỉ là hai vòng nhảy đơn giản và Aiden chỉ cần diễn hai bài do đích thân Eli biên soạn cho anh ngay từ lúc bắt đầu, nhưng tin nhắn mà Laya vừa nhận được đã đảo ngược mọi thứ. Gray vốn định sẽ từ từ chậm rãi giảng dạy Aiden về cách biểu cảm mà không cần cảm nhận, kết hợp với quá trình của Laya, nhưng không ngờ, thử thách bị đảo ngược thứ tự. Tango cùng bạn nhảy tự do là yêu cầu của vòng tiếp theo, mà người bọn họ định chuẩn bị cho Aiden, hiện tại cũng không thể đến nhanh như vậy mà đến, sau đó gấp rút làm quen với bước nhảy của nhau.

Laya bước vào phòng, đặt xuống bó hoa bên ghế, Elijah sau khi đến nói chuyện với Aiden vài câu, thả cho anh đi thay đổi trang phục nhảy thì đến phòng tập chính, bất ngờ khi thấy Laya đang trầm ngâm đứng giữa phòng suy tư trong khi Gray thì đeo bám cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt rất hưởng thụ

" Chào con, Gray "

Eve Gray được gọi tên liền quay đầu, xoay người ngay ngắn đứng yên, mỉm cười nhẹ nhàng, thái độ ban đầu đều được thay bằng sự nhẹ nhàng, tinh tế của một người phụ nữ quý tộc:" Thầy Elijah, đã lâu không gặp "

Thầy nhìn cô, thở dài, chỉ gật đầu_" Tới là tốt rồi, con định sẽ ở nhà Joshep sao? "


Gray nhún vai, không quá câu nệ, nhưng cũng không hề thả lỏng:" Con chỉ quen mỗi em ấy ở đây, thầy đêm nay đi uống với con chứ? "

" Chỉ sợ hôm nay chị có lòng mà không thể thôi ": Laya sau một lúc thì bất ngờ chen ngang đoạn đối thoại của Gray cùng Eli. Cô nhìn Eli:" Thầy, phần thông báo kia, thầy có nhận được không? "

Elijah ngạc nhiên, lắc đầu, đưa tay tìm điện thoại trong túi:" Vẫn chưa, xảy ra chuyện gì? "

" Phần thi tiếp theo là tango "

Eli ngẩng đầu, chớp mắt vẻ ngạc nhiên vẫn chưa biến mất, hết nhìn Laya vẻ mặt bình tĩnh lại nhìn đến Gray đang nhìn Laya, sau đó nhận ra thầy đang nhìn mình, ánh mắt không tự chủ nhìn sang nơi khác, né tránh

" Con đã nghĩ, hôm nay thầy dạy Gray nhảy đi, con sẽ tập với Aiden. Thầy còn nhớ điệu nhảy lần đó con cùng thầy ở phía sau phòng, kéo nhạc bài Carrying you from Laputa, Castle in the Sky cho Aiden, chúng ta cứ dựa theo đó mà làm đi. Thầy trước giúp chị ấy những bước cơ bản, phía bên đây con sẽ ghi hình rồi gởi qua cho thầy toàn bộ phần bài tập "

Vậy là bốn người tách làm hai nhóm. Aiden thời điểm thay đồ trở lại phòng tập thì chỉ thấy mình Laya đang quấn mảnh vải hoa quanh hông làm váy, phía trên là áo thun ba lỗ màu đen. Chiều dài váy vừa đến mắt cá chân, bên cạnh là đôi cao gót màu đen nằm ngã ra đất. Laya nghe tiếng động thì quay đầu, nhìn Aiden mỉm cười, nghiêng đầu hướng một bên ý bảo anh đến. Aiden không hiểu ý cô, hoặc là hiểu sai, anh bước đến, cũng không chần chừ, một chân quỳ dưới sàn nhà, xoay người sang chờ giúp Laya mang giày. Laya giật mình nhìn Aiden, chớp mắt, vươn tay vịn lên vai anh, một tay kéo lên váy, nâng chân mang giày.

Bàn chân cô lọt thỏm vào lòng bàn tay ấm nóng của anh, được anh thật nhẹ nhàng mang giày vào, còn cẩn thận cột lại dây giày thắt nơ hộ cô. Rất nhiều hình ảnh trong chốc lát lướt qua trong đầu Laya, có Jame, còn có cả Ivan:" Cảm ơn "

Thời điểm Aiden đứng lên, Laya vẫn bởi vì ngại ngùng mà bàn tay từ vai chậm rãi trượt xuống theo động tác của Aiden, nhưng rất nhanh lại được nâng lên bởi bàn tay của anh, tay kia trước khi Laya kịp nhận thức cũng được Aiden cùng cánh tay còn lại nâng lên, bàn tay anh đặt phía sau vai cô, phía dưới cánh tay, bản thu âm ngày đó Laya cùng Eli chơi cũng chậm chập phát ra.

Laya vẫn chưa hết ngạc nhiên nhìn lên Aiden, lại chỉ thấy được một sườn bên mặt anh, Aiden như có như không, quay mặt nhìn Laya rồi quay trở lại nhìn ra phía bên ngoài, tiêu chuẩn của động tác mở đầu trong điệu tango. Laya từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, vừa nãy hình như Aiden đã cười, cười vì gương mặt ngốc của cô. Cô mỉm cười, mặt cũng quay về hướng của Aiden, bắt đầu điệu nhảy tango đầu tiên cùng nhau của bọn họ.

Aiden không còn nhảy một mình, Laya không cần ở phía sau chơi nhạc làm nền, hiện tại cùng nhau nhảy, cùng phạm lỗi, rồi lại tiếp tục. Nắng chiều bên ngoài nhẹ nhàng rọi vào căn phòng, kéo dài hai bóng người như đan xen vào nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng nhắc nhở, tiếng hô nhỏ từ huấn luyện viên Eve Laya. Ở căn phòng khác, mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược. Eve Gray thật bình tĩnh, yên lặng, nghiêm túc nghe từng lời giảng của Eli, mỗi động tác ông làm cô đều thực hiện theo, sau đó tập luyện chúng. Mồ hôi từng giọt đổ xuống, cánh môi đôi lúc khẽ mím ở những điểm xoay người khó khăn, nhưng ở Eve Gray, chuyện bỏ cuộc là chưa từng, hay chỉ đơn giản là đình trệ.

Thời điểm Laya gởi qua đoạn ghi hình bài nhảy của Aiden và cô sang điện thoại của Gray và Eli, thì bên đây bọn họ đã dừng tập, mà phía của Gray cũng như vậy. Gray có kĩ năng học hỏi rất nhanh, nó lại càng hoàn thiện khi cô nắm được căn bản cho nên sau khi xem xong đoạn nhảy kia, ngoài việc mỉm cười, thật lòng than phục em gái của mình, Gray ánh mắt như rực sáng, cùng Eli bước sang phòng tập chính, nơi của Laya cùng Aiden đang ở. Laya vẫn mặc váy, tìm thêm một áo khoác khoác qua vai, ôm bó hoa của Gray tặng bị bỏ ngỏ một bên vào lòng, chân đã tháo giày hơi tập tễnh bước đi. Như bao lần, cô vẫn nói với Aiden rằng cô vẫn ổn nếu để cô nghĩ một lúc, Aiden đứng ở bên cạnh nhìn Laya, trên tay là một chiếc giày cao gót:" Tôi xin lỗi "

Laya lại ngạc nhiên, quay đầu nhìn Aiden, tóc mai cô đều dính vào mặt bởi mồ hôi, trên cổ cũng bóng loáng bởi nó, nhưng ngoại lệ nhìn cô phá lệ rực rỡ, phá lệ sinh động, khỏe mạnh. Cô nhìn anh, ánh mắt bỗng nhiên chuyển sang thất thần, rồi lại giật mình, lắc đầu, cười thật chân thành:" Không đâu, Aiden, anh không có lỗi. Là tôi nợ anh, tôi biết anh sẽ làm tốt và tôi mong là anh có thể làm được, bởi vì anh có thể ". Cô bước đến ngẩng đầu nhìn anh:" Anh thử mở lòng, hãy thử cho phép bản thân cảm nhận, ăn món anh cực ghét, cực thích, gặp người anh thật ghét, hoặc thật thích, thử hỏi bản thân anh lúc đó cảm thấy như thế nào. Đừng chọn bình ổn Aiden, cũng đừng xem thường bản thân anh, hoặc là cảm giác của anh. Cơ thể tôi không tiện tập nhiều, Gray sẽ thay tôi, và chị ấy cũng sẽ là bạn thi của anh. Tôi thật sự muốn cùng anh nhảy trên sân đấu, thật sự Aiden, tôi cá là cảm giác ấy sẽ rất tuyệt ": Cô mỉm cười, vươn tay vỗ lên vai anh:" Anh làm được mà. Ráng tập, tôi sẽ đi mua đồ ăn cho anh "

Cánh cửa đóng lại, trước khi nó lại mở ra, trong phòng vang lên tiếng lẩm bẩm nhỏ của Aiden nhìn theo bóng dáng nho nhỏ ấy biến mất sau cánh cửa lớn:" Cô sẽ không nói dối tôi chứ? Laya Eve"

p/s: truyện đã gần hoàn và tôi đang đăng ở Việt Nam overnight nếu bạn muốn ghé thăm và đọc phần còn lại




— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.