Mảnh Nhạc

Chương 11





Họ gọi tôi là một bản tình ca, một bản tình ca ray rứt phác họa một góc tổn thương nơi tâm hồn em.

Người đàn ông trước mặt cô trông thật hạnh phúc, mỉm cười nhìn sang cô gái bên cạnh, lại nhìn qua Laya: "Cô ấy nói đã đưa thiệp mời cho em?"

"Ừ, đã đưa, thật may vừa lúc trở về liền trùng hợp có thể nhận được tin vui này": Laya cong mắt tạo ra nếp cười từ đôi mắt, khuôn miệng cũng khẽ cong lên, nghiêng đầu tựa như chúc mừng cho hạnh phúc của hai người trước mắt

"Anh còn định tìm Joshep, nhờ anh ấy gởi thiệp cho em. Không ngờ lại thấy được em sớm như vậy": Người đàn ông cười thật hiền, thật dịu dàng khiến Laya trong tâm như bị kim châm, chậm chạp thở một hơi dài


"Ừ, em may mắn mà"

Emma hào hứng ôm lấy một cánh tay của người đàn ông, đầu tựa vào vai anh, mỉm cười hạnh phúc nhìn Laya: "Cậu nhất định phải đến, dù gì cũng là bạn học chung thầy, dù đã rất lâu không gặp, tớ cũng đã mời thầy, thầy bảo sẽ suy nghĩ. Tớ rất muốn thầy đến nên nếu cậu đến, thầy nhất định cũng sẽ đi"

"Haha, này không bằng cậu cứ bảo tớ một tiếng với thầy, cũng không cần rườm rà như thế này"

Người đàn ông bên cạnh cô liền ho nhẹ, cô gái liền thu lại ánh mắt, mỉm cười lại nhìn anh, sau đó vui vẻ nhìn lại Laya ở phía đối diện: "Tớ cũng rất mong cậu đến, thật lòng chúc phúc cho tớ và anh Jame"

"Đương nhiên rồi!": Laya cong mắt cười, khuôn mặt cũng tựa như bừng sáng. Cả ba lại trò chuyện thêm đôi lời xã giao, sau đó cô nói lời tạm biệt với người đàn ông trước mặt mình, im lặng ngồi tại bàn nhỏ, nhìn theo hình ảnh anh ta như tỏa sáng lúc rời đi tay trong tay cùng vị hôn thê mà đôi mày của cô lại chau lại, môi cũng mím, nắm tay cô từ lúc nào đã xiết đến lúc này cúi đầu mới nhìn thấy, run rẩy mở ra đã thấy rõ dấu ngon tay in hằn bên trong lòng bàn tay. Đỡ bàn tay ấy ôm lấy trán mà thở dài, cả người ngã ra sau lưng ghế, ngã vào phần đệm mềm mại, cười chua chát lắc đầu, dứt khoát đứng dậy rời đi.

Laya bị tai nạn do có người cố tình, cô không thể thấy mặt, tầm nhìn mờ đục cùng cảm giác đau thấu người từ từ dâng lên, còn có cảm giác lạnh. Thời gian trôi qua, có người đến trước mặt cô, lôi cô ra khỏi chiếc xe ấy, sau đó cô cảm nhận được hơi nóng, còn có ánh lửa sáng trong đêm. Người đó ngồi xổm xuống bên cô, im lặng chờ qua thêm một lúc. Laya không thể động, cũng không lên thể lên tiếng, cảm thấy mọi thứ sau mờ nhạt, chợt nghe giọng ai đó vang lên cùng có ánh sáng lòe loẹt từ trên dọi xuống. Sau đó người đó rời đi, sau đó.. cô thấy ánh đèn đỏ cùng âm thanh đinh tai ngày một nhỏ dần, rồi tắt lịm. Laya bị liệt nữa người, mắt phải tổn thương, bốn xương sườn cùng tay phải bị gãy, một bên đầu gối bị vỡ xương.

Bởi vì có người cố tình, phạm vi nghi vấn lại quá lớn, vòng thi quốc gia với thông tin của cô liền được gia đình hủy đi xem như chưa từng tồn tại, tất cả đoạn băng trên mạng đều bị tháo bỏ, không ai đề cập, không ai đặt câu hỏi, tất cả đều vây quanh ánh hào quang của người chiến thắng. Mà người đàn ông tên James kia có lẽ đã lên máy bay rồi. Bọn họ đã cãi nhau trước đó, bọn họ đã nói qua chuyện chia tay, cô định sau phần thi cùng chiến thắng sẽ đến giải thích cho anh bởi vì cô đã quá căng thẳng về mọi thứ, sau đó họ sẽ cùng lên máy bay. Nhưng tất cả đều muộn. Thời điểm Laya kết nối lại với thế giới một lần nữa đã là ba năm sau, ngoại trừ gia đình là người cùng cô trải qua mọi thứ, số còn lại đa phần đều là trách móc, sau đó lại là lo lắng cho cô khi không nhận được dù là một phần hồi âm ít ỏi từ cô. Laya và cả gia đình đều không mong người ngoài biết chuyện không cần biết. Cô từ chối tiếp xúc với bên ngoài cho đến khi gặp lại Joshep, cô đã hỏi anh về Jame.

Joshep đã xin lỗi về việc anh đã đọc thư từ cô gái gọi là Emma, học trò khóa dưới của Elijah rằng anh muốn đảm bảo nếu một ngày Laya đọc chúng, thì chúng sẽ không làm cô cảm thấy tồi tệ. Thời điểm buổi thi kết thúc, Joshep đã cảm thấy không ổn mà gọi cho Laya, nhưng cũng không ai bắt máy. Anh đã rất lo khi tất cả thông tin về Laya đều bốc hơi, việc đó như nói về sự tồn tại của Laya vốn không hề hiện diện, nhưng tất cả việc anh có thể làm là bảo trì im lặng, cho đến khi gia tộc báo tin về tai nạn của Laya cùng tình trạng hôn mê của cô. Emma nói thay mặt Jame đến tìm lời giải thích của Laya từ Joshep nhưng đều vô ích. Emma đã van xin anh hãy gởi thư đến cho Laya và Joshep đã chọn lựa đọc chúng. Tất cả đều nói về Jame, rằng anh ta rời đi khi nghĩ rằng Laya đã chán ngấy và muốn bỏ rơi anh. Jame muốn cho cả hai một thời gian và anh đã hối hận về điều đó, mong muốn gặp lại Laya.

Thư đều được gởi mỗi tháng trong suốt ba năm, ngày tháng đều ghi rõ. Laya chậm chạp nghe Joshep kể, thì thào mệt mỏi than: "Anh à.. em muốn khóc, nhưng không thể nữa anh à..". Mười lá thư cuối cùng, là lời từ biệt chậm rãi đầy đau đớn của Jame qua từng câu chữ. Anh đã xin lỗi về sự bồng bột của mình, đã van xin cô hồi âm cho đến hai lá thư cuối, anh đã xin lỗi bởi sự phiền phức của mình, rằng anh sẽ buông tay, rằng anh cũng muốn cô hạnh phúc. Cuộc đời của con người, đều trải qua gia đoạn đau khổ nhất, chỉ là người cùng chịu trải qua đau khổ ấy nếu cùng là một người, thì tốt biết bao. Laya cùng Jame ở quãng đường ấy, vốn đã rẽ sang hai hướng khác nhau.


Joshep ôm vào lòng đứa em họ duy nhất của mình mà khóc cùng cô. Đứa bé tựa như đóa hoa rực rỡ giữa cánh đồng hoa dại cùng cây cổ thụ to bên cạnh ấy hiện tại như bị cắt trụi đi, đem vào lồng kính nhỏ với sự kì vọng vô ích rằng nó sẽ lại nở hoa. Năm kế tiếp là thời kì đen tối nhất mà Joshep từng gặp ở Laya. Cô bé trải qua mỗi ngày như một người vô hồn, chỉ thức dậy, tập bài tập giúp phục hồi chức năng, sau đó trở về phòng, yên lặng nhìn ra cửa sổ cho đến lúc thiếp đi.

Chợt đến một ngày, anh nhận được tin nhắn từ số của Laya: "Anh à.. xem cái này"

Thời điểm Joshep thấy được đoạn clip của Aiden, anh bỗng nhiên rơi nước mắt, buông điện thoại ra, ôm chầm lấy vị hôn thê đang lo lắng bởi thái độ của anh. Năm thứ năm từ sau tai nạn, Laya lại nhắn tin nói rằng muốn trở về, rằng muốn gặp Aiden, còn muốn giải quyết chuyện kia. Joshep thực ra sợ hãi nhiều hơn là vui mừng trước quyết định của Laya. Anh thề rằng anh không muốn cô tổn thương, cũng không muốn cô lại tự mình ôm hết mọi chuyện nhưng anh vốn không có quyền ngăn cản quyết định của Laya.

Laya không định can thiệp, cũng không muốn phân minh rõ ràng chuyện năm đó. Vốn từ lúc trở lại nơi đây cô đã nghĩ suy nghĩ của mình quá mức bồng bột. Nhưng mà hiện tại, vẫn là nên làm rõ đúng sai, chuyện không cần biết thì không cần biết. Người nên được chúc phúc, người nên cảm ơn, vẫn nên nhận được một hồi âm.

Hình ảnh mơ hồ lướt qua trong đầu, Laya bất chợt nghĩ đến một người, lấy điện thoại ra nhắn tin: "Ivan này, tôi có quyết định rồi". Cô ngồi xổm xuống nền gạch, tựa lưng vào cửa kính của một tiệm bánh ngọt nào đó, áo thun trắng đơn giản cùng quần jean ngắn, giày thể thao, tóc xõa gợn sóng tùy ý đùa giỡn cùng gió, kính mát trễ xuống đến cằm nhưng vẫn không thể rơi xuống, đôi mắt như tỏa sáng nhìn vào điện thoại vẫn chưa xuất hiện thông báo hồi âm từ người cần. Bỗng nhiên có một đôi giày cao gót hiện ra trong tầm nhìn của Laya, sau đó là một người nữa cũng ngồi xổm trước mặt cô, không chờ Laya nhìn lên đã vuốt một bên tóc bay loạn ra sau tai cô. Laya nghiêng nhẹ đầu để người đó thêm dễ dàng tém lại tóc cho mình: "Này, cậu có biết tôi đã phải chạy đến chỗ hẹn đó, sau đó lại như điên chạy lòng vòng tìm cậu không? Không phải bảo cậu ngồi yên sao? Trán còn nóng hay không?", Harper, cô gái ở tiệm bánh ngọt, cũng là vợ sắp cưới của Joshep, anh họ cô cùng lời nói trách móc nhưng ánh mắt lại tràn ngập lo lắng nhìn cô. Cũng may Laya không chạy quá xa

"Tớ nghĩ mình ổn. Harper, cậu có định dự đám cưới của bọn họ không?": Laya tắt điện thoại, tay thử sờ trán, mắt nhìn lên vẻ suy nghĩ rồi chỉ đơn giản nhún vai tỏ vẻ không có gì. Cô thẳng ra chân phải để nhét điện thoại vào túi quần, nhìn đến người con gái cô gọi Harper

"Không quá thân nên không cần thiết, nhưng nếu cậu đi, tôi cùng Joshep nhất định sẽ đi cùng": Harper đưa qua ly trà lạnh cô mang theo đưa qua cho Laya, mỉm cười, đầu lắc lư nhìn Laya đầy đắc ý

Laya cong mắt cười, đẩy kính lên mắt: "Tớ muốn ăn bánh vị xoài"


"Okie dokie, bởi vì là phần đặc biệt, cậu tốt nhất ăn hết cho tôi!"

Thấy Laya đứng dậy, Harper cũng di chuyển sang bên cạnh nhưng vẫn theo sát, Laya phủi phủi mông, vươn tay vỗ vỗ vai Harper bên cạnh, sau đó bắt cổ cô kéo đi, mỉm cười: "Đừng lo cho tớ, lúc về đây có thể xem là không kiên định, nhưng hiện tại tớ lại rất chắn chắc quyết định của mình. Đám cưới tớ vẫn sẽ dự, hiện tại cũng có thể toàn tâm toàn ý dồn cho học trò của mình rồi"

Harper lườm nhẹ nhìn qua Laya, lại nhìn về phía trước, cô không thể vui vẻ được như Laya hiện tại. Năm đó, người mắng trách Laya cũng có cô. Cô là bạn thân của Jame, mà Joshep chồng sắp cưới của cô là anh họ của Laya, bọn họ thời điểm đó đã sống cùng nhau ba năm. Chính hai người họ móc nối cho Laya và Jame có cơ hội bên cạnh nhau, cô đã từng kì vọng Jame cùng Laya thành đôi. Cho nên ba năm đó James có bao nhiêu đau khổ, cô đều biết, cũng rất giận Laya vẫn luôn vô tình không hề nhắn lại một hồi âm dù cô đã cố liên lạc hoặc hỏi han từ Joshep. Joshep muốn yên lặng nên Harper tôn trọng anh và cô trân trọng mối quan hệ của hai người, lại càng tức giận Laya.

Harper nhìn trời cao, lại nhìn Laya bên cạnh, đau lòng nghĩ: "Nhưng James không bị thương, không bị xóa đi sự tồn tại, mà bên cạnh anh còn có một Emma thật lòng yêu anh chăm sóc anh lúc đó dù mình không mấy ưa thích Emma. Còn Laya, ngoại trừ do chính miệng cô nói năm đó bị tai nạn, vết thương vẫn để lại sẹo mờ trên người, mà Joshep lúc nãy cũng đã thú nhận Laya của năm đó đã cầu xin anh không cho bất cứ ai trong bọn họ biết về tình trạng của cô.. còn có người đàn ông gọi là Ivan kia"

"Vậy, bọn tớ đi cùng!": Harper khoát lại qua vai của Laya, lắc đâu qua lại khiến mái tóc cũng đung đưa theo sau

"Được"




— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.