Mai Táng Tuổi 18

Chương 9



Tôi choáng đầu hoa mắt, chợt lắc lư một cái, cảm thấy chuyện xảy ra trong mấy phút ngắn ngủi này giống như một cơn ác mộng, một giấc mơ mê man, hỗn loạn và đau đớn.

Tôi không biết ba tôi có đến nhà họ Sở không, tôi cũng không biết tôi nên làm gì, tôi muốn gọi điện cho Sở Chi An nhưng tôi không có điện thoại… Nước mắt lập tức trào ra, đau đớn trong lòng như bị người ta xoắn thành một quả bóng khiến tôi cũng đứng không vững, đành phải cúi người xuống cong đầu gối lại, sau cùng quỳ xuống nằm trên mặt đất.

Tôi đập đầu từng cái lên sàn nhà, làm thế nào cũng không thể xoa dịu đau quặn từng cơn, sợ hãi, lo lắng, và tuyệt vọng trong cơ thể. Những cảm xúc này không ngừng dâng lên, ùn ùn kéo đến trong không gian kín không có ánh sáng này, khiến người ngạt thở.

Tôi không biết mình ngất đi lúc nào, chỉ nhớ rõ đập đầu chảy máu, trước mắt mơ hồ, rồi không nhớ gì nữa.

Đến khi tôi tỉnh lại nhìn thấy phòng ngủ sáng tỏ quen thuộc chỉ cảm thấy dường như đã cách một đời.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng khóc nhỏ, tôi nghiêng mắt, nhìn thấy mẹ tôi mắt sưng đỏ trông giữ ở đầu giường tôi. Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, thì ra không phải là mơ.

“An An à, con đồng ý với mẹ, cắt đứt đi, con giày vò bản thân như vậy có làm được gì? Con sửa rồi, sau này vẫn rất tốt, được không?” Mẹ tôi sờ lên vết thương trên trán tôi, vài câu cuối cùng mang theo tiếng khóc nức nở, nước mắt rơi xuống từng giọt.

Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, giọng khàn khàn: “Mẹ ơi, không sửa được.”

“Vậy con muốn thế nào?!” Giọng mẹ tôi chợt trở nên bén nhọn, không chịu được gào lên, “Ép chết ba mẹ hả?! Giống như cô Lục của con?!”

Nghe thấy chết và cô Lục, đồng tử tôi cử động, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, trong cổ họng như xoa cát, không nói nổi một câu.

Mẹ tôi hít sâu làm dịu cảm xúc của mình, nhưng giọng điệu không ôn hòa nữa: “Ba mẹ nó đã mang nó về nhà rồi, các con ai nghĩ thông trước thì người đó ra ngoài trước.”

Mang về nhà? Tôi mở mắt ra, mắt bị ép đỏ lên: “Tại sao vẫn muốn đến tìm anh ấy?! Con đã nói là con bắt đầu trước! Tại sao còn muốn đến tìm anh ấy?!”

Mẹ tôi hơi nín thở, tức giận đến mức muốn đánh tôi một trận làm tôi tỉnh táo, lại kiêng kỵ vết thương trên trán tôi nên không ra tay.

Bà đỏ mắt cắn răng nói: “Nhìn xem bây giờ con trông như thế nào! Tô An có phải con muốn ép mẹ tức chết không!” Dứt lời bà quay người đi ra ngoài luôn.

Tôi nằm trên giường với đôi mắt trống rỗng, nghĩ đến từng giờ từng phút ở cùng Sở Chi An, nghĩ đến nụ hôn cuối cùng của anh đêm đó… Tôi đột nhiên bật cười, cười mãi cười mãi rồi chảy nước mắt, tim đau đến mức co người lại mạnh mẽ nắm lấy ngực.

Sau ngày đó tôi không ra cửa nữa, mỗi ngày đều là mẹ tôi đưa cơm cho tôi, tôi không muốn ăn, ăn không trôi dù chỉ một chút. Mỗi lần mẹ tôi đều rơi nước mắt đi vào, rơi nước mắt đi ra, mà ba tôi không hề muốn thấy tôi.

Mỗi giờ mỗi phút tôi đều đang sợ hãi, trên cánh tay có thêm vô số vết thương nhìn thấy mà giật mình. Tôi cũng không có tin tức của Sở Chi An, tôi không liên lạc được với anh ấy, tôi sợ anh bị đánh, sợ anh từ bỏ, càng sợ mình sẽ không còn gặp lại anh nữa.

Ngày thứ tư bị giam trong nhà, ba tôi hiếm khi đi vào phòng tôi, chẳng qua là bảo tôi mở khóa điện thoại, gửi tin nhắn chia tay cho Sở Chi An.

Tôi cầm di động trong tay, bình tĩnh nhìn về phía ông: “Ba và chú Sở thương lượng xong rồi.”

Ông ấy cũng không phủ nhận: “Chỉ cần con có thể bình thường lại, chuyện gì ba cũng muốn thử.”

Vành mắt tôi đỏ lên: “Sao lại không bình thường, ba, con chỉ thích một người thôi mà.”

“Con thích người ba không quan tâm,” Ba tôi cố gắng áp chế cơn giận: “Nhưng tiên sư con lại thích đàn ông! Điều này bình thường hả?! Mẹ con vì con ban ngày khóc buổi tối khóc, con không đau lòng chút nào à?!”

Tôi cúi đầu xuống không nói gì, hồi lâu, chỉ nghe thấy ông thở dài: “Cắt đứt với nó sớm cũng tốt, con biết tính tình chú Sở không tốt.”

Tôi đột nhiên nghĩ đến lần Sở Chi An bị đánh không xuống được giường sau kỳ thi đại học. Tôi cực kỳ mệt mỏi, không muốn cử động, cũng không muốn nói chuyện, dường như mỗi một tế bào trong cơ thể tôi đã mất sức.

Một lúc lâu, ngón tay tôi run rẩy mở khóa trong ánh mắt của ba. Sở Chi An, đến khi chúng ta được tự do hãy cùng rời khỏi nơi này đi, đến một nơi không ai biết chúng ta.

Bắt đầu nhập vào, gửi đi thành công.

“Chia tay đi.”

Tôi vừa gửi xong, thì thấy bên kia trả lời trong một giây: “Được.”

Tôi nhìn mà sững sờ, ba tôi lấy điện thoại khỏi tay tôi và đi ra ngoài: “Nghỉ ngơi cho tốt, chủ nhật này gia đình họ sẽ ra nước ngoài, đợi họ đi thì con về trường.”

Cho đến khi nghe thấy âm thanh đóng cửa, nước mắt của tôi mới hậu tri hậu giác rơi xuống. Tôi dùng cánh tay lau mắt, không có tiền đồ, khóc cái khỉ gì, không sao đâu, đó chắc chắn không phải Sở Chi An gửi, nhưng mà…

Nước mắt của tôi không khống chế được càng để lâu càng nhiều, không ngừng rơi xuống. Nhưng, vết thương của anh ấy nặng bao nhiêu, mới có thể mặc cho người khác lấy vân tay của anh ấy mở khóa lại trả lời tin nhắn của tôi…

Đầu đột nhiên đau dữ dội, trong đầu giống như có một cây kim thép, xuyên từ bên này sang bên kia, đau quá, đau đến mức tôi muốn đập vỡ đầu lôi cây kim ra ngoài.

Tôi lảo đảo đi vào nhà vệ sinh nhốt mình ở bên trong, đập từng cái lên vách tường, máu trên trán ngày càng nhiều, máu tụ lại chảy xuống, tôi không hề hay biết, chỉ lặp lại lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”

Ánh mắt chợt mơ hồ, tôi sờ một cái, tay đầy máu, cụp mắt xuống thấy rõ một vũng máu trên mặt đất nhìn mà giật mình, tôi không đúng lúc nghĩ, nếu như Sở Chi An nhìn thấy lại phải đau lòng mắng tôi là nhóc lừa đảo.

Lại một giọt chất lỏng đập lên máu, hòa tan một mảng màu đỏ như máu.

Đây không phải là máu, mà là nước mắt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.