Mai Táng Tuổi 18

Chương 8



Lúc sắp đến cổng trường, từ xa tôi đã nhìn thấy Sở Chi An một tay đút túi đứng ở đó, lông mày nhíu lại, cho dù biểu cảm khó coi như thế, cũng vô cùng bắt mắt trong đám đông.

Những cô gái qua lại đều đang quan sát anh ấy, lại không dám tới gần vì khí tràng làm người sợ hãi của anh.

Khi tôi đi tới vừa vặn nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn của Sở Chi An, không có chút nhiệt độ nào: “Bạn gái tôi không thích tôi thêm Wechat người khác.”

Khuôn mặt xinh xẻo của cô gái đối diện anh đột nhiên lúc trắng lúc xanh, rồi xoay người rời đi.

Tâm trạng đè nén trước đó lập tức tiêu tán đi nhiều, tôi phì cười, vỗ vai anh ấy từ phía sau: “Có thể thêm Wechat không anh gì ơi?”

Anh ấy nhìn thấy tôi, chân mày nhíu chặt hơn, tôi cười với anh: “Bạn gái đã tới rồi sao vẫn giữ biểu cảm này.”

Anh ấy giơ tay hình như muốn sờ mặt tôi, lại vì cổng trường đông người quá mà kiềm chế buông xuống: “Em nói không có chuyện gì kia mà? Mắt bị gì đây? Lừa anh?”

Tôi và anh ấy cùng đi vào trong: “Hồi nhỏ anh Tiểu Phi đối xử với chúng ta tốt như thế, nhiều năm vừa gặp nhau lại đột nhiên xảy ra chuyện này, em rất buồn, nên khóc một lúc, cũng không phải anh không biết, tuyến lệ của em khá là phát triển mà.”

Hẳn là Sở Chi An nhớ đến Lục Phi, anh ấy dừng một lát, “Tại sao anh ấy nhảy lầu, anh nhớ anh ấy rất thích cười.”

“Em cũng không rõ,” Tôi cụp mắt xuống, “Đừng nghĩ nữa, hỏi thăm nguyên nhân cái chết của người ta rất bất lịch sự.”

Thật ra tôi chỉ sợ anh ấy đến hỏi người trong tiểu khu, mặc dù khả năng cao Sở Chi An sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng tôi vẫn hơi lo lắng. Ba mẹ anh ấy chắc chắn sẽ không chủ động đề cập với anh ấy, trên cơ bản anh ấy lại không về, chỉ cần anh ấy không hỏi, mãi mãi sẽ không biết được.

Hình như tôi đã căng thẳng đến tình trạng loạn thần kinh, cẩn thận đề phòng mỗi một khả năng mất đi Sở Chi An.

Cho đến khi thấy Sở Chi An gật đầu, tôi mới yên tâm.

Khi chúng tôi chạy đến một góc khá hẻo lánh trong trường, anh ấy dừng bước, chạm nhẹ vào đôi mắt sưng đỏ của tôi, giọng điệu rất hung dữ, trong mắt lại đầy đau lòng: “Anh nói bao nhiêu lần rồi, có chuyện gì nhất định phải nói với anh ngay lập tức, hửm?”

Tôi vẫn chưa lên tiếng, anh lại thở dài: “Đừng không thương tiếc bản thân như thế, An An, em không biết anh đau lòng cỡ nào.”

Trong lòng tôi ấm áp, nắm tay anh ấy đan mười ngón tay: “Sau này sẽ không thế nữa.”

Anh ấy dùng bàn tay còn lại búng trán tôi, bất lực nói: “Anh còn lâu mới tin em, nhóc lừa đảo.”

Tôi cười hì hì với anh ấy, nắm tay anh ấy lắc lư.

Tôi bắt đầu mất ngủ cả đêm, khoảng thời gian trước cũng từng có, nhưng không nghiêm trọng thế này, nghiêm trọng đến mức thỉnh thoảng dù ngủ cũng sẽ luôn mơ thấy ác mộng. Cảm giác thèm ăn ngày càng kém, nhưng trước mặt Sở Chi An tôi cố gắng ăn cơm rất ngon.

Nhưng cảm giác đau đớn không ngừng tuôn ra kia một mực quấy rầy tôi, khiến tôi cảm thấy kìm nén.

Cho đến một lần tôi không chịu được dùng dao rạch cánh tay mình bị thương, nhìn thấy máu chảy trên bàn, tôi mới chậm chạp nhận ra có lẽ tôi không ổn.

Tôi không nói với bất kỳ ai, cũng không đến bệnh viện, trước mặt người khác tôi biểu hiện vô cùng bình thường. Với tôi mà nói Sở Chi An chính là thuốc của tôi, chỉ cần tôi ở bên anh ấy, những cảm xúc xấu kia sẽ không quấn lấy tôi.

Tôi không dùng dao nhỏ làm mình bị thương nữa, tôi sợ Sở Chi An phát hiện, anh ấy sẽ đau lòng. Mỗi lần khó chịu không chịu được tôi sẽ đập đầu lên tường, hình như làm vậy có thể làm dịu đi nỗi đau khổ của tôi.

Năm hai đại học ba mẹ tôi bắt đầu nhiều lần hỏi tôi ở trường có quen được bạn nữ nào không, lúc nào quen bạn gái… Đối thoại kiểu này khiến tôi khó thở, hoảng sợ và cảm giác tội lỗi gần như sắp làm tôi sụp đổ.

Sau khi chú Sở xuất hiện quan hệ của Sở Chi An và ba mẹ anh ấy gần như đã rơi xuống điểm đóng băng, họ thậm chí dùng cắt đứt quan hệ đe dọa anh ấy, nói rằng khi nào chúng tôi đoạn tuyệt, lúc đó họ nhận đứa con trai này.

Quan hệ của hai gia đình cũng thay đổi đột ngột, mỗi lần nghe thấy mẹ tôi cằn nhà cô Sở lại kiếm cớ không đến nhà tôi như thế nào, tôi đều sẽ ra vẻ tự nhiên kiếm cớ chuyển hướng, thời gian dài mẹ tôi cũng không nhắc lại đề tài này nữa.

Tôi bàn bạc với Sở Chi An dự định chịu đựng hết bốn năm đại học trước, đợi sau khi đi làm và có cơ sở tài chính, lại bắt đầu chậm rãi thẳng thắn với ba mẹ tôi. Trước hết để họ chuẩn bị tâm lý, sau đó dùng thời gian kéo dài với họ, thời gian dài, kiểu gì cũng sẽ đồng ý, nếu không cứ kéo dài cả đời.

Nhưng có đôi khi, có những chuyện, nên tới vẫn sẽ tới, bạn đề phòng cũng không được. Số phận thật sự giống như nhất định phải nhìn thấy dáng vẻ gục ngã của bạn, bạn lại không có cách nào làm gì nó.

Hôm đó là thứ sáu, theo tháng ngày tôi nên về nhà, nhưng tôi không hề muốn tách ra với Sở Chi An, lề mề đến cuối cùng là anh ấy đưa tôi về nhà.

Anh ấy dừng lại ở nơi cách tiểu khu hai ngã tư, trời đã tối, bốn phía đường cái yên lặng, chỉ có ánh đèn đường tù mù vẫn đang sáng.

Anh ấy đặt tay tôi trong lòng bàn tay nhéo một cái, cười tôi: “Sao ngày càng bám anh vậy, hửm?”

Tôi không hài lòng nhìn anh ấy, anh cười ôm tôi vào lòng, xoa nhẹ gáy tôi dỗ tôi: “Anh chỉ thích An An bám anh, cầu còn không được.”

Tôi hừ một tiếng, thấy trời thực sự muộn quá, ngẩng đầu hôn chụt một cái lên miệng anh ấy, “Em đi đây, trời tối rồi, lúc về anh cẩn thận đấy.”

Sở Chi An gật đầu, hai tay nâng mặt tôi lên cũng hôn chụt một cái: “Về đi, đừng để cô chú đợi lâu quá.”

Tôi xoay người đi về phía tiểu khu, đi vài bước quay đầu phát hiện Sở Chi An vẫn đứng tại chỗ, anh ấy thấy tôi quay đầu thì vẫy tay với tôi, đến khi tôi đi một đoạn lại quay đầu, bóng dáng anh ấy đã trở nên mơ hồ, nhưng vẫn đứng tại chỗ nhìn tôi.

Trong lòng tôi ấm áp, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đồ ngốc.” Khóe miệng lại không kiềm chế được cong lên.

Vừa vào cửa, tôi đã nhạy cảm phát hiện bầu không khí trong nhà không đúng, không có âm thanh lải nhải của mẹ tôi khi làm việc nhà, cũng không có âm thanh ba tôi vừa xem TV vừa phê bình vài câu, yên lặng kỳ lạ.

Tôi thay dép lê xong đi vào phòng khách, phát hiện ba mẹ tôi đều ngồi trên sofa, hai mắt mẹ tôi sưng đỏ, rõ ràng đã khóc, ba tôi nghiêm mặt, giống như đang đè nén cơn giận, bàn tay để bên người nắm chặt, trên mu bàn tay nổi gân xanh.

“Mẹ con nói muộn lắm rồi con vẫn chưa về, đồ ăn đã nguội…” Ba tôi đột nhiên lên tiếng, giọng nói trong phòng khách yên tĩnh đều đều đến đáng sợ, “Nghĩ rằng ba mẹ vẫn chưa đến trường con lần nào, nên định đến xem thử.”

Tôi nghĩ đến những hành vi thân mật trên đường cái kia, sợi dây nào đó trong đầy chợt đứt.

Tôi nghĩ tôi mãi mãi không quên được ánh mắt này, ngay khoảnh khắc này, tôi là đứa con không nghe lời, sa đọa không chịu nổi.

“Ba, mẹ…” Tôi cố gắng gọi một tiếng, từng chút sợ hãi ló đầu ra từ sâu trong nội tâm khiến giọng tôi cũng hơi khàn.

Cảm xúc một mực kiềm chế của ba tôi đột nhiên bộc phát, ông đứng lên đi đến trước mặt tôi không hề do dự cho tôi một bạt ta: “Mất mặt xấu hổ!”

Một cái tát này đánh rất mạnh, tôi bị tát lung lay một cái mới đứng vững, trong tai là tiếng rít chói tai, trong đầu cũng trống rỗng, không hề có năng lực suy nghĩ.

Răng đập rách khóe miệng, tôi nếm được mùi máu tươi.

Lồng lực ông lên xuống kịch liệt, kéo theo hơi thở cũng bất ổn, bàn tay đánh tôi run lên, hít sâu nói: “Ba nên nghĩ tới sớm hơn, buổi sáng nhà Vương Lam xảy ra chuyện có phải con đã ở bên Sở Chi An không?! Nhà họ Sở không qua lại với nhà chúng ta cũng vì hai đứa đúng không?! Đúng không?!”

Tôi không nói gì, quỳ mạnh xuống đất, im lặng nói đáp đán của tôi.

Tôi nghe được tiếng hít thở bên trên nặng hơn, bên tai truyền đến tiếng khóc sụp đổ của mẹ tôi.

Im lặng giống như trôi qua một thế kỷ, ba tôi bắt đầu đi tới cửa: “Ba cũng muốn đến hỏi nhà họ xem họ dạy con trai thế nào!”

Trong nháy mắt, nỗi sợ hãi cực đoan cuốn tới, tôi vô thức kéo cánh tay ba tôi, ngón tay luôn run rẩy: “Không phải đâu ba! Là con thích Sở Chi An trước! Là con! Là con bắt đầu trước!”

Ba tôi không thể tin quay người nhìn tôi, như thể chịu sự đả kích không thể chấp nhận, từng câu từng chữ đều nặn ra từ kẽ răng: “Tô An! Con nói câu nữa cho ba! Vì một thằng con trai con cũng không cần mặt mũi  nữa?!”

Mẹ tôi quỳ bên cạnh tôi khóc không thành tiếng, đập từng cái lên người tôi: “Sao con có thể làm chuyện này?! Con bảo ba mẹ phải làm sao hả! Con bảo mẹ phải làm sao đây hả!”

Tôi ngơ ngác quỳ ở đó, xương sống cong xuống, cảm giác từng cái đập kia đều đánh vào tim tôi, đau đến mức tôi không thở nổi, nói không nên lời.

Ba tôi thở hổn hển mấy hơi, đột nhiên kéo tôi lên lôi vào trong phòng: “Con ngoan ngoãn ở trong phòng hối lỗi cho ba! Không cần đến trường nữa ba xin phép nghỉ cho con! Lúc nào nghĩ thông suốt muốn cắt đứt lúc đó hãy đi ra! Nhà họ Tô ba không có đồng tính thích đàn ông!”

Người tôi cứng ngắc, mặc cho ba tôi lôi tôi vào phòng, ông cưỡng ép lấy điện thoại của tôi đi, sau đó đóng sập cửa đi ra ngoài. Ngay sau đó tôi nghe thấy cửa phòng bị  khóa trái, cánh cửa đóng chặt ngăn cách tiếng khóc bên ngoài.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.