Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 487: Trận Chiến Hành Dương Thành (7)




“ Đối xử Dương Cổ tốt một chút”

Đang ngồi uống trà Tích bỗng nói một câu.

“ Cái gì… khặc khặc… khục khục khục”

Vương Triều Tiến sặc trà, sặc thật, sặc lên mũi , sặc đến đỏ mặt không thở được.

Vương Triều Tiến kinh hãi sợ Tích ca năng lực phản gián.

Bên trong thân binh có mười hai tên thám tử từ các thế lực trong Mân quốc bị lôi ra hết.

Vương Triều Tiến vừa thèm thuồng vừa kính sợ năng lực này.

Nhưng khi nhắc đến Dương Cổ thì Vương Triều Tiến sặc.

Dĩ nhiên sặc rồi, những tưởng Dương Cổ công khai thân phận đi từ sớm sẽ không bị phát hiện là Vương Triều Tiến đưa vào bên cạnh Tích nhưng hắn vẫn biết.

May mà còn một người chưa đoán ra.

“ Vệ Húc ta rất ưng ý hắn , ngươi nhạc phụ này có thể thả hắn qua bên ta không?”

Vương Triều Tiến lúc này đúng là tí nữa trượt chân mà ngã xuống ghế.

“ Hắn nói cho ngươi?”

“ Ta đoán , chính vì thế ta mới không tra vấn hắn mà trực tiếp hỏi nhạc phụ ngươi”

“ Ngươi… quá thông minh rồi” Vương Triều Tiến than thở.

“ Chuyện này ta không trách ngươi nhạc phụ, ai trong hoàn cảnh ngươi cũng làm vậy thôi, dù sao ta cũng là Đại Việt Vương gia, đến Mân lại nắm quyền cao chức trọng nắm đếm phân nửa quân quyền trong tay. Ngươi không đề phòng ta thì không xứng là Vua Mân rồi” Ngô Khảo Tích nhàn thoại như nói chuyện người khác.

Vệ Húc là ai? Vì sao nói đến Vương Triều Tiến lại toát mồ hôi?

Đây chính là thân vệ đội trưởng, kẻ mà Ngô Khảo Tích tin tưởng không dùng tra vấn, nhưng hắn lại đoán được người này chính là của Vương Triều Tiến cử đến.

Có điều hành động của Vệ Húc trong nhiều trường hợp ví như lúc hành thích hay chiến đấu trên chiến trường đều là xả thân bảo vệ Ngô Khảo Tích.

Cho nên Tích biết đây là cao thủ mà Vương Triều Tiến phái tới để bảo vệ an nguy cho bản thân Tích. Đây cũng là lý do Ngô Khảo Tích không có quá bực mình chuyện Vương Triều Tiến cài người. Do thám theo rõi là có nhưng bảo vệ cũng là một trong những nhiệm vụ chính yếu của Vệ Húc. Vì lẽ đó Ngô Khảo Tích bỏ qua cho Vương Triều Tiến lần này.

Hai người coi như không nhắc vấn đề này nữa mà chuyển qua những vấn đề cấp bách và trọng yếu hơn.

“ Chuyện Thái thị nhạc phụ ngươi có dự định gì?” Ngô Khảo Tích hỏi han tình hình, dám ám sát hắn gan không nhỏ.

Nói đến vấn đề này thì Vương Triều Tiến đặc biệt nghiêm túc lên, hắn đi đến mớ bản đồ lộn xộn của Bắc Mân rồi trình bày kế hoạch của mình.

Ngô Khảo Tích lắc đầu.

“ Làm vậy không ổn… chờ đến lúc Thái thị phản mới dùng Bà Dương hồ làm chiến trường đó là thất sách. Cửu Giang phải nắm trong tay, bố trí trọng pháo cứ điểm bao lại nơi này. Nếu tin tức đúng như nhạc phụ ngươi nói có thể được phong tỏa thì phải đánh nhanh đánh gấp Thái thị, khống chế Cửu Giang một cách tuyệt đối.”

Vương Triều Tiến không sai, là quâ vương hắn giỏi chính trị, còn nhìn ra được dù trái hay phải Thái thị sẽ phản, sẽ liên hợp Tống để Tống thông qua TRường Giang thông vào Bà Dương hồ. Đến lúc đó Nam Xương tất nguy.

Vương Triều Tiến đối ứng cũng không tồi khi bố trí sắp xếp Trương thị, lại bỏ gần như hết nhẵn ngân khố còn lại của quốc gia thuê Đại Việt hải quân quấy nhiễu Ninh Ba – Hàng Châu khiến quân Tống không thể tiến Thai Châu.

Nhưng Vương Triều Tiến không phải nhà quân sự, hay nói đúng hơn quân sự của hắn chưa chắc tốt.

Còn cách nhìn của Ngô Khảo Tích là đứng trên mặt quân sự mà tính.

Cửu giang chặn lối vào của Bắc Mân ý nghĩa lớn không thua Lê Lăng, nơi này mà bị chiếm rồi quân Tống cứ dần dần quà vào. Một mình Tích không thể đỡ được cả Bắc Mân.

Cửu Châu vị trí rất khủng bố. Đây là con đường có thể thông vào Nam Xương còn dễ hơn Lê Lăng quá Tân Dư rồi vào Nam Xương nhiều.

Từ Hàm Dương ( Vũ Hán ngày nay) thủy binh có thể xuôi Trường Giang đến tận Cửu Giang Châu. Tất nhiên xuôi thì xuôi muốn đổ bộ Cửu Giang Châu chỉ có một đường chính diện đổ bội.

Cửu Giang Châu phía đông là nũi Lũ San 2300m không thể vượt, phía tây là đầm lầy Bái Ly càng không thể qua. Phía Nam của Cửu Giang Châu chính là thông vào Nam Xương với một con đường bộ vượt qua 95k đồng bằng. Còn nếu thông qua hồ Bà Dương đường thủy thì chỉ có 70km thôi.

Một vị trí như vậy dĩ nhiên Ngô Khảo Tích sẽ không chờ để Thái Thị đi hàng Tống rồi mới đánh. Quá muộn, quá nguy hiểm. Cửu Giang. Pháo mới cùng lựu đạn đã đến. Lê Lăng đổ đất đá chặn cổng thành thì quân Tống qua không nổi, trong thời gian ngắn ta cũng không dự định đánh ra ngoài”

“ Cho nên nơi này để Vương Đoan Vĩnh thủ lấy, bản thân ta dẫn đi 2 vạn quân cộng thêm ở Nam Xương vẫn còn 3 vạn đủ đánh Cửu Giang Châu. Phải đánh nhanh nhất có thể. Chờ Trương gia đã muộn”

Ngô Khảo Tích quyết đoán.

Vương Triều Tiến hai mắt sáng chưng, nếu cướp được Cửu Giang hạ được Thái thị thì đúng là Giang Tây hắn một nhà độc đại. Nhưng hắn cũng rất lo lắng, ba chuyện.

Một là con trai hắn Vương Đoan Vĩnh có thể thủ được Lê Lăng hay không?

Hai là ảnh hưởng chính trị do diệt Thái gia trong hoàn cảnh này rất ác liệt, Thái gia không chỉ là Thái gia còn là muô vàn gia tộc phụ thuộc bọn hắn ở Giang Tây. Diệt Thái gia tất nhiên Bắc Mân sẽ cực loạn trong thời gian này. Có nên hay không nên?

Thứ ba chuyện đó là đánh Cửu Giang. Đánh nhanh đánh gọn thì không sao, nếu kéo dai dẳng mà quân Tống hay tin lợi dụng thì đó là tai nạn chết người.

Vương Triều Tiến thành thật lôi ra những lo lắng trong lòng chia sẻ cùng Tích.

Chuyện quân sự chiến tranh có nhiều biến số, không ai có thể nói chắc điều gì. Nhưng nếu chỉ là dựa trên tương quan, trên bình diện so sánh trang bị vũ khí, quân số, chất lượng quân đội dĩ nhiên sẽ cho ra được những dự đoán tạm mang tính khả thi.

“ Vương Đoan Vĩnh chắc thủ được, hắn dũng mãnh nhưng cũng nhanh nhạy và cẩn thận. Chỉ cần không ra thành có thể thủ tốt. Pháo mới Đại Việt cung cấp nhiều đây chính là chỗ dựa vào, nếu đánh lối thông thường thì Đại Tống không thể nào công phá được Lê Lăng. Tất nhiên về thuốc nổ vẫn cần Bắc Mân liên tục duy trì cùng Đại Việt”

“Bên cạnh đó lựu đạn cũng là yếu tố sống còn đối với Lê Lăng, thứ này không nên tiếc rẻ. Lại nói đến chuyện tài chính. Ta có lá thư đưa ngươi nhạc phụ, ngươi cử người đem đến Liêm Châu. Các ngươi dùng 20 vạn lượng hay 200 vạn lượng cũng không động được hải quân ở đó. Không có lệnh từ ta hay Ngô Khảo Ký hoặc Đại Việt Hoàng Đế thì chúng sẽ không động”

“ Hai mươi vạn này đưa cho hải tướng Đỗ Tùng 10 vạn lượng cùng thư ta, hắn sẽ biết phải làm gì. Còn mười vạn lượng con rể nhận coi như nhạc phụ cho đồ lễ, cái này đưa cho Vương Chiêu Quân, Vương Chiêu Hi hai nàng quản”

“ Khục Khục khục….” Vương Triều Tiến ho khan, ho đến đau ruột.

Quốc khố của hắn đã bị bào rỗng rồi.

Nếu biết con rể có thể một lời điều Đại Việt quân hắn nào lấy ra hai mươi vạn làm gì?

Hắn mắt đảo tròn đang tính toán muốn kéo lại một mẻ.

“ Nhạc phụ ngươi đừng tính nhiều, mười vạn cho quân Đại Việt không phải là bạch cho bọn hắn, xuất binh cần lương thảo, bắn đại bác cần thuốc nổ, đạn dược, đánh nhau chết người cần tiền tuất cho nên tiền này phải ra mới ổn. 5 vạn phí cho Đại Việt quân xuất trận. 5 vạn để thuê hải quân Công Ty Đông Hải Đại Việt ra tay. Mười vạn dĩ nhiên là cho con rể rồi, dù là cha vợ con rể làm ăn phải rõ ràng, nhưng 10 vạn này đẻ Vương Chiêu Hi các nàng quản, còn việc các nàng dùng sao đó là chuyện các nàng , ta không quan tâm”.. Ngô Khảo Tích cứ thế giảng khiến Vương Triều Tiến sáng mắt. Vay tiền con gái a…


Được rồi vấn đề tài chính vẫn còn cầm cự được, chỉ cần diệt Thái gia thu về một mớ thì đâu thiếu tiền trang trải.

Nhưng vấn đề ánh hưởng chính trị khi diệt Thái Gia thì quả thật lường không nổi, hắn phải về Nam Xương chủ trì và đích thân giải quyết chuyện này.

Đánh Cửu Giang thế nào? Hắn có băn khoăn nhưng không hỏi. Con rể mà đánh không nổi thì chẳng ai đánh nổi cả. Do đó không cần phải nghĩ nhiều.

Mùng 2 tháng 3 năm Hưng Long thứ hai (1083).

Chinh Bắc Đại Tướng quân Tây An Vương Ngô Khảo Tích dẫn hai ngàn thân binh chính thức , 3 ngàn thân binh dự bị cùng 1,5 vạn quân về Nam Xương lý do đổi quân. Nhánh quân này sẽ thủ Nam Xương còn quân đang đóng Nam Xương sẽ ra tiền tuyến.

Lý do 1.5 vạn quân này chiến đấu lâu ngày quá mệt mỏi, phải thay quân, đây là chuyện bình thường. Tây An Vương cũng trúng thương trên chiến trường cần phải tĩnh dưỡng ít lâu.

Điều đáng nói là quân của Tây An Vương trên đường về không nghỉ ở Tân Dư như thường lệ mà nghỉ ở thành nhỏ An Nghĩa, đúng lúc thì quân Nam Xương trên đường ra tiền tuyến cũng đi đường này mà lên. Hai quân hội lại nơi này trao đổi.

Lại quay về mấy ngày trước tình hình chiến tranh bên bờ sông Hưng Giang thành Hành Dương, lúc này đã là 8 giờ tối, quân sĩ đói mệt lắm rồi.

Dĩ nhiên Đại Việt quân có thời gian nghỉ một chút đều có thể trực tiếp nhấm nháp lương khô cũng uống nước trong sạch trong bình đã được chuẩn bị từ trước.

Quân Tây Vực đói khát thậm chí chỉ có thể ăn chút đậu rang vốn dành cho chiến mã.

Nhưng cả hai đều không giảm đi ý chí quyết tiêu diệt đối phương.


Kỵ binh không thể xuyên qua lớp trường thương hàng rào, họ bị mắc lại trước đó, chiến mã đi sau gặp chính chiễn mã đi trước cản lại.

Tuy trình độ kỵ mã của quân Tây Vực rất tốt có thể kìm cương nhấc ngựa tung hai vó trước mà đừng, vậy nhưng dúi dụi ở một chỗ là không tránh khỏi.

Lúc này lựu đạn vang lớn tiếng nổ, những nơi nhất định không có độ lõm của trường thương rào đều có đả kích trầm trọng.

Ngựa vốn dĩ sợ tiếng nổ, nhưng Tống sau nhiều năm phát triển pháo binh cho nên kỵ binh của họ đã làm quen tiếng nổ lớn rất không dễ loạn.

Nhưng làm quen là làm quen, nổ lớn ngay cạnh và trực tiếp nổ tạc ngay người thì nó là một khái niệm khác.

Từng chiến mã bị nổ cho đứt chân vỡ bụng mà hí gào thảm thiết đổ vật như ngả dạ, thấy đồng loại thảm trạng những chiến mã khá rú hên kinh hãi mà bắt đầu có hiện tượng loạn rồi.

Kỵ sĩ phải hết sức trấn an mới tạm yên lại chiến mã.

Lúc này không thể xông tiếp, khi phi hết sức chiến mã không thể dừng cho nên sẽ không sợ hãi mũi nhọn mà xông vào, nhưng khi mất đà, bản năng sợ hãi trước mũi nhọn sẽ khiến chiên mã không dám tiến liên trước rừng trường thương, đây là lý do nhiều kỵ binh bịt mắt ngựa khi xung phong.

Tây Vực quân rất nhanh nhẹn quay người, nói chung tố chất kỵ sĩ của họ vẫn tốt.

Lần này va chạm hai bên đều tổn thương kha khá, tuy là phe chiếm ưu thế nhưng Hán Nô quân cũng chết gần 200, các hàng phía dưới phải nhanh chóng tiến lên bổ xung.

Quân Tây Vực kỵ chết đến năm trăm, tức là bị loại khỏi đội ngũ một chi ^ đội hình công chiến.

Nhưng Địch Viễn rất cuồng, hắn không sợ hãi mà bổ xung thêm năm trăm quân tổ chức một đợt phải công khác.

Đại Việt đôi mắt ti hí hẹp dài ánh lên vẻ nguy hiểm…hắn không đơn giản như vậy chứ?











Mỗi tuần có một cái chức nghiệp
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.