Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 467: Thế Cục Hồ Nam




Lũ Hoàng Thừa Trí chưa đến nhưng đám quân Đại Việt đi bè gỗ thuyền dân chưng dụng tạm đã đến nhân số 5 vạn lấp kín đồng bằng Vĩnh Châu bên ngoài Vĩnh Thành.

Cẩm Y Vệ toả đi khắp nơi liên tục dùng tiền tài thuốc phiện mua chuộc thương nhân, dân chúng khắp nơi các vùng biến thành Ưng Vệ tai mắt của họ.

Thông tin liên lục đưa về.

“ Hả Ngô Vương, Bắc Chinh Tướng Quân lại là người Đại Việt, con rể Vua Mân?”

Ngô Khảo Ký nghe Cẩm Y vệ báo cáo mà ngẩn người.

“ Không phải là đại ca ta Ngô Khảo Tích chứ? Hắn dám nạp vỡ nhỏ bên ngoài không sợ vợ hắn xé xác sao?” Ngô Khảo Ký buột miệng.

Tuy Lê Lăng bị bao vây kín mít đánh ra chân hoả hai bên hơn hai trăm ngàn người tổng vật nhau mấy tháng nơi này thông tin sao có thể không lọt ra?

Trùng lợp Ngô Khảo Tích đến Vương Mân. Lại là Vương Gia họ Ngô Đại Việt không hắn thì ai?

Cẩm Y Vệ cúi đầu không dám nói, người ta nói nạp là nạp, ai như ngài, chơi xong chuồn bị đuổi theo? Tất nhiên Cẩm Y Vệ nghĩ nghĩ không dám vọng động, đừng đùa vị đệ nhất sợ vợ Đại Việt quốc này.

“ Mấy tháng lăn lộn đến Tổng Chỉ Huy toàn quân đội Bắc Mân lại ẵm luôn con gái Bắc Mân về không tồi hả, không hổ danh nam nhân Đại Việt chúng ta… hoan hô Tây An Vương cái nhỉ?” Ngô Khảo Ký nhìn chúng tướng mà cười đùa cái.

Cả đám vui vẻ pha trò khả ố liên tục, bàn bạc cô nương Mân Hán hay Tráng Miêu, là khả ái nhất. Cuối cùng vẫn là lão bà ở Đại Việt là xếp đầu.

Cẩm Y Vệ xanh trán, vật hợp theo bày. Một đám sợ vợ. Tất nhiên Cẩm Y Vệ nào to gan đến vậy? Là một thằng xuyên, thằng tác xuyên tạm mấy giây vào đó.

Thật trong quân cấm gian dâm cướp bóc, nhưng nếu người tình ta nguyện không thể ngăn cả đúng không?

Đại Việt Nam Nhi vác gậy đi đánh lân bang chuyện vương tình là bình thường, chỉ là cấm tuyệt không cưỡng bức , hãm hiếp. Không nghe trảm. Hai chuyện cấm chơi kỹ nữ lây bệnh không nghe quân trượng hầu hạ.

Còn về quân kỹ .. em hèm phải có. Không có quân nhân xa nhà cả năm chịu không nổi. Cho nên vẫn làm nhưng là quân kỹ là từ các thanh lâu những vùng chiếm đóng tuyển chọn ra, già trẻ xấu xinh không quan trọng, quan trọng là không bệnh được bác sĩ khám kỹ. Sau đó tổ kiến quân doanh kỹ. Bóc bánh trả tiền đàng hoàng. Không làm ẩu.

Tất nhiên bọn sĩ quan cùng tướng quân khinh thường, thiên triều quân đến không ít tiểu trại lân la làm thân. Với không nổi đám Ngô Khảo Ký thì với đám cấp dưới. Ngô Khảo Ký lười quản vì cuối cùng Đại Việt không đóng quân ở đây.

Nhưng nghiêm cấm việc ăn xong chùi mỏ chạy, lúc về phải mang theo vợ bé về nhà.

Cả đám sĩ quan:…….:


Xuỳ … Thống Chế mới là người ăn xong chùi mỏ chạy… nổi tiếng nhất Bắc Á….


Chuyện vui đùa đến hạn mức cũng chỉ vậy mà thôi quay lại chính sự.

Lúc này đã là 27 tháng giêng năm Hưng Long thứ hai (1083).


Ngô Khảo Ký đã đến được Vĩnh Châu 7 ngày, hắn cũng không tấn công Vĩnh Thành mà chỉ tiến hành vây ráp nơi này, phong tỏa các tuyến đường chính yếu cùng thả ra cực lớn các kỵ binh thám báo cũng như Cẩm Y Vệ.

Kỵ binh thám báo dĩ nhiên là tìm hiểu thông tin địch ta trong phạm vi nhỏ cực nhanh và tốt. Nhưng bọn họ nếu điều tra các vùng xa hay thâm nhập quân địch không bao giờ lại được Cẩm Y Vệ, Ưng Vệ với những độc chiêu tiền bạc, mua chuộc, xì ke tra hỏi, xì ke ép nghiện.

Tất nhiên trong thời gian ngắn không thể ép nghiện mở rộng Ưng Vệ ở Vùng Hồ Nam này, nhưng sẽ không thiếu tìm được những người Hán có thể vì tiền bán mạng. Cho nên Ưng Vệ vẫn mở ra mỗi ngày.

Tin tức đến được chính là từ quân doanh của Đại Tống ở Tương Đàm nơi đang là trung tâm chiến dịch phạt Bắc Mân của Đại Tống.


Trương Đàm là thành trì lớn bên cạnh Trường Sa thành, nó đối diện với Lê Lăng quan của Bắc Mân.

Nơi này là hậu phương nơi tập quân cũng như đồ tiếp tế cho quân đội của Đại Tống đang vây khốn, công vào Lê Lăng.

Như đã nói quân Tống tập trung ở khu Trường Sa, Lê Lăng rất đông phải tới 13 vạn, không lúc này đã là 15-17 vạn vì không ít binh từ Sâm Châu nơi Địch Viễn bị đuổi về trấn thủ bị điều đi nơi này.

Đại Tống vây Lê Lăng rất chặt, rất căng, Cẩm Y Vệ không thể thâm nhập Lê Lăng liên hệ Ngô Khảo Tích. Nhưng hậu phương của Đại Tống thì phòng ngự thẩm thấu kém vô cùng kém.

Có lẽ người Đại Tống quá tự tin với kế hoạch của họ và không nghĩ có bất kỳ đối thủ nào có thể xâm nhập nội địa của họ cả cho nên cả Trường Sa lẫn Trương Đàm đều không có cái gì là phòng ngừa thâm nhập.

Thương nhân bị Cẩm Y Vệ mua chuộc, lại bị thuốc phiện làm mê dễ dàng lân la vào tận nội thành Trương Đàm sau đó dò la tin tức.

Thậm chí Cẩm Y Vệ bắt đầu tiếp xúc và mua chuộc các binh sĩ Đại Tống cấp thấp ở Trương Lăng để tìm hiểu tin tức.

Quân của Ngô Khảo Ký đánh xong Quế Lâm, vây hãm Vĩnh Thành mà lúc này tin tức 2 vạn quân của Phụng Nghị và Lưu Trọng Lữ bị đánh tàn ở khe núi Lệ Phố chưa chạy về tới Sâm Châu.


Điều này không có gì lạ, đều là bố trí cực tinh vi của Ngô Khảo Ký.


Như đã nói, Ngô Khảo Ký tuy ma mãnh mưu mô, thiện kỳ mưu, nhưng không phải hắn không biết bố cục. Chuyện phát hiện sông đào hành lang thay đổi bố cục đã hiểu rằng thằng này có cách nhìn về toàn máp đã rất tốt, không còn là Ngô Khảo Ký của năm xưa chỉ có thể lãnh 1-2 vạn binh.

Muốn thực hiện kế hoạch nhập bất ngờ hậu quân của Đại Tống việc tiên quyết phải không để cho quân tống có được tin tức thám thính chủ lực quân Đại Việt ở đâu. Phải tung tin giả v.v….

Cho nên việc thu phục Vĩnh Thành bằng đàm phán ngoại giao là tốt nhất. Có đánh nhau to ở đây sẽ bị phát hiện ngay. Nên nhớ đóng ngoài thành Vĩnh Châu lúc này là đang treo cờ Lưu Kỷ sau đó phong tỏa khắp phía để đánh lừa tai mắt khắp nơi.

Chưa biết dấu được bao lâu nhưng vẫn phải cố dấu. Sau đó là hi vọng đám Hoàng Thừa Trí, Lục Đình Vi nhanh nhanh tới giải quyết vấn đề Vĩnh Thành.

Còn về Hạ Châu vì sao vẫn chưa có tin tức báo về Trường Sa thì đơn giản là Ngô Khảo Ký khoá tin.

Phùng Nghị, Lưu Trọng Lữu vào quá sâu bên trong dãy Lệ Phố, cả quãng đường lên tới 80km đường thung lũng hẹp khó đi, bốn ngày cấp tốc mới đi vào được.

Ngay khi đánh bại đội quân này Ký đã có kế hoạch đi Quế Lâm vì thế hắn chủ động phong toả con đường ra vào cốc.

Người Miêu điên cuồng phong toả lối ra vào từ Hạ Châu vào ra cốc này.

Cho nên Trương Thủ Tiết có thể lờ mờ đoán ra quân Phùng Nghị có thể gặp nạn nhưng không hiểu là gặp như thế nào và tổn thất ra sao.

Quân Đại Việt và Miêu giết rất nhiều quân Tống ở đây nhưng không thể giết ráo. Bọn chúng chia nhau chạy lên núi không thể bắt hết chỉ có thể từ từ bắt.

Đỗ Thần cho quân theo bè xuôi dòng. Li giang để săn. Hai chân chạy trời tuyến rơi sao lại một đám nhàn nhã cưỡi bè, cho nên đám này tàn quân nếu không muốn bị Đỗ Thần giết thì chỉ có thể đầu hàng hoặc chạy lên rừng lên núi.

6 ngàn quân Miêu có ba ngàn ngàn phải liên tục thúc trực phong toả cửa cốc không cho người vào ra cho nên ba ngàn còn lại lùng bắt mười mấy ngàn tàn binh Tống trên núi rất lâu thời gian mới được.

Nên nhớ là Tống quân chạy nạn, không giáp mão, vũ khí thì thằng được thằng mất chỉ là món béo cho ba ngàn quân Miêu.

Cho nên có thể nói trận đánh Khe Lệ Phố toang thắng là chuẩn nhưng nói đã kết thúc thì chưa vì vẫn đang lùng bắt quân Tống.

Đỗ Thần lượn ở sông cho nên không có một thằng nào Tống có thể theo đường này ra ngoài. Tóm lại Trương Thủ Tiết không biết tin bên trong cốc hắn báo về kiểu gì? Cử thám báo vào thì bị diệt, cử thêm quân thì không dám. Cho nên Hạ Châu tình hình bế tắc , tin tức càng bế tắc.

Đó là vì sao Cẩm Y Vệ lọt vào các vùng quanh Sâm Châu, thậm chí lọt vào nội thành Trương Đàm – Trường Sa vẫn không có tin tức Hạ Châu thua là vậy.

Nếu Hạ Châu thua lớn tin tức truyền tới chắc chắn quân Tống sẽ không đơn giản tường hoà như lúc này.


Ăn chực nằm chờ thêm 5 ngày thì Hoàng Thừa Trí, Lục Đình Vi cuối cùng cũng theo khoái thuyền xuôi dòng mà tới.

Hai thằng này không nhiều lời mà vào thẳng tròn thành thuyết phục Nùng Cao Xương đang thủ ở đây đầu hàng.

Theo như đám Hoàng Thừa Trí, Lục Đình Vi nói lại tính các họ Nùng cũng như bọn họ, thà chết không cong và báo ơn Lưu Kỷ, cho nên chỉ có thể thuyết phục, nếu đánh thì phải giết ráo 2 vạn quân thủ nơi đây.

Ngô Khảo Ký thở phào. Binh hắn phải chia khắp nơi trấn thủ đến đây chỉ còn 8 vạn thật không thể phung phí ở những chỗ không đáng.

Nùng Cao Xương hàng, Ngô Khảo Ký vẫn để cho hắn trấn thủ Vĩnh Châu. Nhưng binh mã từ 2 vạn tước đi còn 5000, thay vào đó Đào Văn Long một vạn quân ở lại làm phó thủ thành. Cũng có ý tứ giám sát.

1,5 vạn quân Tráng giao cho hai người Hoàng Thừa Trí, Lục Đình Vi chỉ huy hợp quân Đại Việt rút qua bờ bên kia sông Hưng Giang đóng quân chờ có thêm tin tức sẽ động.

Đây là dấu đi chủ lực rình mò đánh bất ngờ. Vĩnh thành khôi phục thường ngày hoạt động nhưng ngoài lỏng trong chặt, các chốt ra vào Vĩnh Châu đều bị quân Tráng của họ Nùng và Cẩm Y Vệ phong toả gắt gao.

Có thể nói đến lúc này không ai biết chủ lực quân Đại Việt ở đâu.

Hạ Châu vẫn đinh ninh Quân Đại Việt ở Khe Lệ Phố. Ai tin bọn họ có thể thần tốc hạ Quế Châu- Vĩnh Châu?.

Cái thời này thông tin liên lạc không có, đánh nhau toàn là phải suy đoán vị trí quân địch. Chính vì vậy những cái đầu thông minh cùng kinh nghiệm của chiến tướng rất quan trọng.

Tình thế ở Lê Lăng thì Ký vẫn chưa nhìn ra , rất tối.

Nếu hắn công vào Trương Đàm sẽ bị Trường Sa tập hậu. Công vào quân đang bao vây Lê Lăng sẽ bị Trương Đàm, Trường Sa cùng nhau ép.

Ký phải chừa đường lui, ít nhất phải để lại 2 vạn thủ Vĩnh Thành.

Quân hắn sẽ còn 6 vạn dù có bổ xung thêm 1 vạn hàng quân Tráng thì sức chiến đấu của đám này không mạnh.

Tổng binh Tống ở cả Chiến trường Lê Lăng – Trường Sa phải là tầm 20 vạn. Xông đến đó mà không não sẽ bị vây chết.

Căn bản là Ký không biết quân Mân có bao nhiêu và Tích có thể xông ra hỗ trợ không. Không bắt được liên lạc với Tích rất khó vạch ra được chiến lược.


























Tông môn có đệ tử tấu hàì không hạn cuối, vô sỉ vô cực đọc cười bung chỉ, cười văng cái nết ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.