Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 418: Sinh tồn




Thiên Phúc Điện bên cạnh Thiên An Điện hùng vĩ có vẻ khiêm tốn hơn nhưng nếu so sánh cùng các điện khác vẫn là rất to lớn.


Kiến trúc thời Lý tuy có đậm đặc nét chung của văn hóa phương đông lấy người Hán làm chủ đạo nhưng vẫn có nét riêng biệt. Các cung điện Hoàng Thành Thang Long 100% được xây bằng thuần gỗ sàn nền là Đá lát bệ đỡ cột cũng là đá lát công phu, nhưng các thành phần như cột đỡ, mái dằng đều là gỗ lớn mà thành, mái thì rõ ràng là men tráng sứ tráng lộng lẫy vô cùng. Điểm đặc biệt nhất của kiến trúc thời này của người Đại Việt đó chính là tám mái cong vút, độ cong vượt qua các kiến trúc của người Hán, Triều Tiên hay Nhật Bản. Có thể làm được điều này là do hệ thống “ đấu- củng” đặc biệt sáng tạo của thợ thủ công Đại Việt tạo nên hệ thống đỡ siêu cấp khiến có thể tạo nên mái cong đặc biệt không lẫn với ai kia.

Có thể nói đó là nét riêng, nét văn hoá, thứ này Lý Từ Huy sẽ không can thiệp mà mặc sức cho các thơi thủ công tinh hoa Đại Việt sáng tạo. Tất nhiên vì để tiết kiệm cùng nhanh chóng đạt hiệu quả xây dựng. Các cột chính của cung điện đang xây hay chuẩn bị xây được đổ bê tông rồi tỉ mỉ ốp gỗ bên ngoài. Về mĩ thuật lại nói lại Lý Từ Huy không khoa chân múa tay, thậm chí nàng còn tạp một Ty Mĩ Thuật Mĩ Nghệ bên trong Công Bộ.

Từ đó các tay thợ giỏi các nghệ nhân Đại Việt có không gian sáng tạo nghệ thuật, lại có đầu tư sáng tạo theo hệ thống. Yêu cầu duy nhất, tìm lối đi nghệ thuật riêng của dân tộc , bớt đi sao chép của Hán hay Chiêm.

Tay nghề đá của thợ Đại việt thời này chỉ xếp vào hàng chấp nhận được, tất nhiên sáu năm qua Thăng Long có thép tốt , dụng cụ của thợ Đá Đại Việt được cải thiện cho nên sản phẩm họ làm ra đã tốt hơn một bậc.

Tay nghề thợ xây, của Đại Việt không bằng người Chăm nhưng tay nghề gỗ thì có phần vượt trội các dân tộc khu vực rồi. Cung điện gỗ ở Thăng Long đúng là không thể chê trách vào đâu kể cả kiến trúc, mĩ thuật lẫn quy mô.

Làm này xưởng công nghiệp bên dòng sông Tô Lịch không thiếu máy cưa.

Dụng cụ thợ Mộc Thăng Long lại đổi một loạt toàn hàng real từ Bố Chính. Lại thêm hệ thống dòng dọc , tời liên tiếp được bổ xung. Tốc độ xây dựng vác công trình gỗ ở Hoàng Thành tăng chóng mặt chóng mặt.

Cái này cung Thiên Phúc cũng là mới hoàn thành đưa vào sử dụng. Thời Vua Lý đã xây đến 70% trong ba tháng Lý Từ Huy cho hoàn thành nốt và giờ là nơi làm việc chính hằng ngày của nàng.

Thiên An Điện chỉ dùng một lần hai tuần mà thôi.

Thẳng Thừng Hoàng Thành chỉ mới toàn thành được 45-50% các công trình. Vấn đề duy nhất là quá thiếu gỗ lớn để làm cột trụ.

Làm cột trụ gỗ không đơn giản vậy cho dù thời này cũng kiếm không dễ có người nói Sến Táu Đinh Lim Đại Việt thiếu gì?

Vâng không thiếu nhưng một cây gỗ muốn làm cột đỡ không trăm năm tuổi khẳng định không thể . Thứ đến quá trình phơi rồi tẩm phơi ngâm tránh nứt cong các kiểu rất rất lâu.


Lý Từ Huy dao sắc chặt đay rối, đúc cột bê tông thay cột gỗ, còn gỗ lớn xây tẩm cung? Ả biển thủ hết trở về Bố Chính đóng tàu chiến. Vãi cả hai vợ chồng.

Bê tông có bền hơn gỗ không? Không biết vì chất lượng ximang của Bố Chính cũng thường thường. Nhưng khẳng định một điểm là nhanh. Thi công cực nhanh, riêng khoảng chờ xử lý gỗ đã tiết kiệm cả đống thời gian rồi.

Cột chính đã bị giải quyết theo kiểu đó thì còn lại chỉ là những công đoạn liên quan nhiều mĩ nghệ, với các dụng cụ tốt các Công Tượng Đại Việt vớ lương cao gấp 2 đãi ngộ gấp nhiều lần sẽ cong mông sớm tối mà làm. Không nhanh mới lạ lùng a.

Nói dài quá quay lại chính sự, hôm này ngoài cửa điện có hai vị khách rất lạ mặt, nhìn không giống quan viên Thăng Long thường ngày vào yết kiến Lý Từ Huy làm việc.

Một nam một nữ, nam mặc vương gia Lý triều sắc phụ có thêu rồng ba ngón không ngón đối.

Lý Triều xưng đế lâu rồi đã là dùng rồng ngũ trảo nhất đối trảo từ lâu rồi. Hệ vương gia sẽ là long hình tam móng hay tứ móng tuỳ cấp, ví như Ký vẫn là bạch long tam trảo hình thêu mà thôi.

Nam nhân sắc phục vương gia nôn nóng đi lại trong sân chờ, thi thoảng lại châu đầu ghé tai hỏi han lính canh cấm vệ quân.

Thằng này vương gia vẻ mặt lo lắng vô cùng thậm chí thời tiết Thăng Long mát mẻ mà hắn trán toát hết mồ hôi, dầm dề xuống vương bào rồi.

Ở gần đó là một vị thiếu nữ ăn mặc rất rất lạ không phải người Việt cách ăn mặc. Nàng thắt tóc hai bên thả rộng trước ngực, đây cũng không phải là cách thắt tóc của phụ nữ Đại Việt, trên người nàng đeo đầy trang sức vàng bạc gì đó. Chân thì đi hài ủng da mũi vểnh, thân cao tận gối.

Thiếu nữ da rất trắng, hông hào, nhìn khá xinh đẹp không có trang điểm nhiều nhìn khá dã. Lại nói nàng đang tung tảy chạy đi chạy lại đánh giá xung quanh, cái gì cũng lạ cái gì cũng muốn chạm muốn xem xét.

Đảo Sri Lanka thời này không có tên như vậy. Thật ra cái hòn đảo này tên quái gì ta không biết chỉ biết thằng này được người Ai Cập cổ đại gọi là Taprobanē Hòn đào này không hề bình thường mà có lịch sử rất rất lâu đời.

Đây là nơi đầu tiên ở Châu Á được ghi chép là có thông thương cùng Ai cập từ trước công nguyên rất lâu và là nơi cung cấp quế chủ yếu cho Ai Cập.

Bọn này có truyền thống hàng hải cực lâu đời, đừng nói Ấn Độ kinh khủng có đường bờ biển rộng là cường quốc hàng hải từ lâu đời. Cái máu.

Nếu nói đến thuyền lớn buồm lớn đi xa vươn khắp nơi là người ấn sinh sống trên đảo Taprobanē ( Sri Lanka) chứ không phải người nội địa Ấn. Thậm chí dân Ấn từ Sri Lanka còn đến Mã Lai, Indonesia trước cả đám người Ấn Lục địa rất lâu.

Kỹ thuật của người Ấn nơi hòn đảo này còn bá đên mức tầm năm 400 CE ( Sau Công Nguyên) đã có thể xây đựng tòa pháo đài “ trên không” hoành tráng. ( xât treo trên một cột đá khổng lồ cao 50m).

Còn bàn về hồ chứa đập nước các kiểu con đà điểu và hệ thống tưới tiêu thì nơi này chằng chịt đủ thấy nơi đây văn minh cực phát triển.

Lúc này trong cung điện của một Tiểu Quốc phía Đông Nam đảo Taprobanē ( Sri Lanka) một người con gái nhìn khá xinh đẹp , phục ấn, trang sức vấn tóc đều là giống người Ấn Độ nhưng lại có đặc điểm khuôn mặt khác hoàn toàn người Ấn nơi đây, nàng đang úp mặt bên khung cửa nhìn về phía Đông xa xa bờ biển mà thổn thức khóc.

Hai mắt nàng thật sưng, thật sâu cảm tưởng đã phải khóc quá nhiều.

“Mẹ….”

Một đứa bé trai kháu kỉnh tầm ba tuổi lon ton chạy vào, hắn cũng chỉ nói được mấy câu ngắn mà thôi.

Tuổi nhỏ đã bôn ba, hắn không nhớ được bao nhiêu cái mặt trời lặn mặt trời mọc mới tới được nơi đây.

Tuy nơi đây rất lạ nhưng hắn cảm thấy rất tốt, sống rất thoải mái.

Người con gái kia dừng lại khóc, đưa hai tay dang ra cố nở nụ cười dụ khị đứa nhỏ.

“ Tống Cường… lại đây với Mạ nào”

Đứa bé chân đất mặc quần là một đám vải quấn lại, chân đeo lắc vàng tay cũng vậy, người thì cởi trần nhìn kháu khỉnh khoẻ mạnh vô cùng. Hắn lon ton chạy lại bên mẹ mà ôm trầm lấy.

“ Lại đi chơi đâu rồi?” Người con gái từ ái mà hỏi.

“ Cậu đưa… bắt cá.. cá nhiều nhiều” đứa bé hoa chân múa tay giải thích cái nhiều nhiều của nó là cỡ nào nhiều.

Người con gái lau nước mắt mỉm cười xoa đầu đứa trẻ ngây ngô.

Tiếng bước chân chợt vang lên.

Cạch bụp… cạch… bụp… cạch… bụp.

Tiếng bước chân rất lạ rất đặc biệt khó lẫn vào đâu được.

Kẹt kẹt tiếng mở cửa vang lên..

Một người đàn ông bước vào.

Hắn đầu đội miện vàng tóc quấn búi thân để trần cơ thể cũng coi là săn chắc có múi có cơ. Trên cổ hắn là vòng vàng lớn nhiều tầng những viên đá quý lớn gắn trên đó long lanh đủ màu. Trên lai bắp tay cũng là vòng vàng bấu lấy mà không rơi, hắn thân thể cao tầm gần 1,7m nói chung đã được gọi là người cao ráo thời này. Đặc biệt trên tay hắn còn vẫn cầm một mão lớn bằng vàng rát còn khoa chương hơn đá quý gắn trên lấp lánh. Đai lưng ngọc quần vàng lụa quấn. Người này sắc phục khoa chương nhưng rõ ràng là nhìn rất đẹp mắt mà không chướng.

“ Mai Nương lại khóc nữa?”

Người đàn ông cau mày làm như khó sử lắm, hắn ánh mắt đầy quan tâm và từ ái nhìn về người con gái, tình cảm là giả không được, đây là tình cảm trân thành.


Người con gái chỉ có cúi đầu không nói.

“ Bảo bảo ngoan, chạy ra ngoài chơi với cậu, lát nữa cha sẽ ra ngoài chơi đá bóng cùng ngươi”

Người đàn ông tiến lại xoa xoa đầu đứa nhỏ.

“Đa bóng… đá bóng… cha.. nhan.. đá bóng”

Đứa bé nghe thấy đá bóng thì vui lắm nhảy cẫng lên thúc dục…

“ Ngoan .. ra ngoài trước.. Chốc lát cha sẽ ra chơi cùng ngươi” người đàn ông từ ái nói.

Đứa bé nghe vậy thì chạy biến ra ngoài.

Người đàn ông từ từ đến bên khung cửa, cũng nhìn về xa xa hướng đông nghĩ ngợi. Hắn không nói, người con gái cũng không nói, cả hai lặng yên nhìn về hướng đó.

Một lát sau.

“ Tống Lang” “ Mai Nương”

Hai người bất chợt cùng lên tiếng.

“ Ngươi nói trước đi” người con gái ngại ngùng.

“ Mai Nương đã cưới nhau bao lâu, lão phu thê rồi , làm mẹ đứa bé rồi vẫn còn giữ thói thẹn thùng vậy” người đàn ông khẽ ôm nàng vào lòng trêu chọc.

Mai nương hai má lại đỏ ửng, đúng thật là nàng hay thẹn, cái này không thay đổi được.

“ Sao nhớ nhà?” Người đàn ông ôn nhu hỏi

“ Nhà? Chúng ta còn nhà sao?” Mai nương hai hàng nước mắt lại tuôn rơi.

Cả hai lại rơi vào trầm tư.

“ Nàng trách ta hận ta?” Người đàn ông bất đắc dĩ hỏi nhưng dường như hấn đã biết đáp án, hỏi chỉ là hỏi mà thôi.

“ Hu Hu Hu” người con gái run lên mà khóc … nàng không trả lời.

“ Ta chỉ vì mạng sống thôi, ta chết đi mẹ con nàng phải làm sao, khi ta sống còn bị người cười nhạo cả nhà khi ta chết bọn hắn sẽ còn làm gì các ngươi?” Người đàn ông khuôn mặt lại trở nên đôi chút dữ tợn cắn răng mà nói, song hắn lại ôn nhu kìm lại vỗ về người con gái.

“ Nhưng mà Tống Lang, ngươi với Bình Nam Vương tại sao lại đến hận thù không chết không thôi như vậy, không thể ngồi lại cùng thương lượng sao?” người con gái nức nở nức nở.

Đàn ông người mệt mỏi lắc đầu, hắn ngồi lên phản lớn ôm trọn người con gái vào lòng người như điểm tựa cho nàng rồi nhìn ra xa xa biển lớn.

“ Ta Tống Kiệt thề với trời, từ lúc ta đến thế giới này chưa từng nghĩ hại ai giết ai, ta làm mọi chuyện cũng là muốn bản thân có cuộc sống tốt hơn, cũng là muốn người Mân có cuộc sống tốt hơn. Nhưng đâu rồi? Ta bị bắt mười năm bị hành hạ như súc vật bị đánh đập tàn tệ, thậm chí vì để ta khó bỏ trốn mà đánh què một chân của ta, khiến ta thân tàn mà dại. Được rồi, đến Đại Việt ta cũng nghĩ là tìm được bến đậu có thể yên ổn sống qua ngày, so với cuộc sống trước kia thì ở Đại Việt thật tốt”

“ Nhưng đâu rồi? một đám mắt chó nhìn người, trước mặt nói cung kính tài hoa của ta, sau lưng thì chửi ta thằng thọt thằng què, rồi thằng Mân Mọi. Khinh bỉ ta đủ đường.”

“ Không có sao, cuối cùng ta gặp được ngươi, Mai Nương tuy là hôn nhân sắp xếp nhưng ta Tống Kiệt thật hạnh phúc, ngươi là người duy nhất ánh mắt bằng phẳng nhìn ta, không coi ta là phế nhân mà đối đãi. Vì ngươi ta nhịn sống tiếp, mặc cho lũ khốn kia sau lưng nói gì… nói thì chúng tự nghe thôi”

“ nhưng chúng ta có Cường nhi, ngươi biết ta vui sướng ra sao không, ngươi biết ta yêu thương mẹ con các ngươi ra sao không?”

“Nhưng ngay lúc đó ta lại nhận ra Ngô Khảo Ký và ta là mện truyền kiếp thù, hắn sẽ không bao giờ để ta sống quá…. ta và hắn trú định là không thể tồn tại cùng nhau ở thế giới này. Ngươi đừng hỏi nhiều… chỉ cần biết giữa hai chúng ta không thể cùng sống, chí ít là không thể cùng sống trong một khu vực”

“Nhưng ta nghĩ mãi tại sao năm đó hắn bắt được ta mà không giết luôn, cuối cùng ta đã hiểu.. chỉ vì sợ Thăng Long triều đình nên không giết ta”

“ Được thôi nếu Thăng Long tại ta còn lay lắt sống , bảo vệ mẹ con ngươi… nhưng ta lại nhận ra Bố Chính đã quá mạnh mạnh quá Thăng Long nhiều, ngày hắn hồi Bố Chính có lẽ là ngày cuối đời của ta”

“Mai nương ngươi biết không tình cờ ta nghe thấy ba chữ Cẩm Y Vệ” Tống Kiệt ánh mắt đầy sợ hãi thân thể thậm chí còn khẽ rùng mình.

“ Đó là thứ gì?” Mai nương chua sót khi nghe hết từ đầu đến cuối thê lương cuộc đời của người đàn ông này, hắn vẫn dấu nàng vẫn luôn thể hiện là người mạnh mẽ trước mặt mẹ con nàng, hoá ra hắn phải chịu đựng nhiều đến vậy trên đôi vai. Nàng đã bị hấp dẫn bởi câu chuyện này.

“ Là một lực lượng mật thám đáng sợ,có thể nói thích giết ai, ám sát ai thì người đó thoát không được. Bố Chính đã có nó và ta tin tưởng Cẩm Y Vệ đã thẩm thấu đầy Thăng Long. Kể từ đó trên cổ ta luôn luôn treo lơ lửng hai lưỡi đao” thân thể Tống Kiệt lại hung hăng run rẩy.

Mai Nương ôm chặt giúp người đàn ông của nàng trấn tĩnh lại. “ Hai lưỡi đao?”

“ Phải là hai lưỡi. Thứ nhất lưỡi ta không biết ngày nào Cẩm y vệ sẽ tìm đến mà lấy mạng cả gia đình chúng ta. Lưỡi thứ hai đó là Ngô Khảo Ký muốn làm Vua Đại Việt , mà khi hắn làm Vua Đại Việt thì kết quả gia đình chúng ta vẫn vậy”

“Còn vì sao ư? Bố Chính cường ngạnh Thăng Long , bí mật của Ngô Khảo Ký ta đã biết, cho nên ta khá chắc chắn hắn sẽ phản Lý, nhưng đó vẫn là suy đoán, trong đầu ta vẫn có một phần vạn may mắn hi vọng không có chuyện đó. Nhưng thành lập Cẩm Y Vệ tức là mưu đồ đảo chính điều này ta chắc chắn. Ngươi không cần phải hỏi tại sao”

“ Mai nương.. ta mưu đồ ba năm chỉ để sinh tồn” Tống Kiệt khổ sở.

“ Nhưng chúng ta có thể yên lặng trốn đi.” Mai Nương vẫn rất đau đớn chuyện quê nhà bị chính trượng phu của nàng tàn phá.

“ Trốn… Mai nương ngươi đùa, ngươi nghĩ ta là người bình thường? Ta là người Hán Mân, là kẻ nắm tri thức về thuốc nổ cùng hoả pháo là hai thứ mà bất kỳ quân chủ quốc gia nào đều không bỏ được. Thăng Long rời mắt khỏi ta sao? Ta có thể chạy đến đâu? Lại nói Cẩm Y Vệ có bao nhiêu cường đại ngươi biết không? Nhưng ta biết không chế tạo loạn tượng ta chạy không nổi, ta cũng không mang mẹ con ngươi chạy nổi.

“ Nhưng ngươi vẫn không nên độc chết Lý gia… độc chết rất nhiều bách tính như vậy… hu hu hu hu…” Mai Nương lại rống lên khóc.

“ TA MUỐN SAO? TA KHÔNG LÀM VẬY CHỈ CÓ CON ĐƯỜNG CHẾT , CHẾT CẢ NHÀ , MÌNH TA CHẾT KHÔNG SAO TA ĐÃ CÓ HẬU NHƯNG BỌN HẮN SẼ KHÔNG THA NGƯƠI KHÔNG THA CƯƠNG NHI” Tống Kiệt cũng gào lên hai mắt đỏ lom.

“Không chế tạo loạn tượng chúng ta thoát đi không nổi Thăng Long, không có binh có chiến hạm chúng ta không thể đi xa. Không chế tạo loạn tượng khiến Ngô Khảo Ký bận tay thì chúng ta chạy không nổi” Tống Kiệt cũng rất mệt mỏi rồi hắn ôm Mai Nương vào lòng nhưng lại gục đầu vào vai nàng ủ rột.

“ Nhưng ngươi cũng không cần chế thêm cường địch cho Đại Việt, chúng ta đã chạy đủ xa” Mai nương hiểu hắn . Hiểu người đàn ông này không quá xấu hắn chỉ vì sinh tồn, vì mẹ con nàng mà điên cuồng làm ác nhưng nang đứng giữa gia đình, dân tộc, và chồng con, nàng là người khổ nhất.

“ Chạy đủ xa? Ngươi không hiểu, mãi mãi không đủ xa đối với Ngô Khảo Ký. Chỉ cần hắn rảnh ra sẽ đuổi tới nơi này ngay. Nơi này là cực hạn của chiến hạm Đại Việt có thể chạy, phải ở đây một thời gian dài tu bổ thậm chí thay chiến hạm mới. Nhưng Bố Chính thì không, bọn hắn không có cái giới hạn này.”

“ Ta chế tạo cường địch cho Đại Việt nhưng ta đoán chỉ làm khó thằng khốn ấy được một thời gian ngắn. Cả Đại Liêu hắn còn xơi tái được thì mấy thứ nhãi nhép kia không là gì với hắn, so với Ngô Khảo Ký ta chỉ là con khỉ nhảy nhót”

“ Do đó vẫn phải chạy tiếp, ta giả thần giả quỷ ở đây nhưng không hề làm lớn chỉ đủ để nghỉ ngơi thời gian ngắn là đủ. Chờ ta liên hệ bên Ai Cập, lại chở tình báo từ Đông Nam Á về chúng ta sẽ quyết định bao giờ đi”

“ Mai Nương hãy hiểu cho ta , chỉ vì sinh tồn mà thôi”

Tống Kiệt hôn nhẹ lên trán Mai nương, giờ nàng không còn là Quận Chúa Đại Việt, nàng chỉ còn cái tên thật Lý Thu Mai. Cái tên này là tên thật nhất của nàng từ lúc nàng chỉ là một cô gái nông hộ ở Long Trung . Một nhánh rất rất xa Hoàng Tộc Lý thị.





















truyện hot tháng 9
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.