“ Chết tiệt, nhanh nhanh nhanh, bọn bay không cần để ý hậu quân, nhanh nhất theo tao tiến lên”
Trời chiều rét lạnh, vậy mà trên con đường mấp mô đất sỏi này một đám kỵ binh vẫn như điên mà lao tới phía trước mặc cho hàn phong lạnh thấu đang len lỏi vào thân thể họ.
“ Vương gia, tôi khôn hiểu tại sao phải vội vã như vậy, đằng nào thằng Thường Hiến cũng chạy không được” Mội kỵ sĩ ăn mặc quý tộc Lý Triều quần áo một bên phóng ngựa nhanh theo mà hỏi.
“ Tao không lo thằng Hiến chạy mất , tao là lo thằng Hiến nó chết” Người kỵ sĩ dẫn đầu gương mặt mệt mỏi quay qua trả lời.
“ Tôi không hiểu?” Người Thanh niên kỵ sĩ vẻ mặt khó hiểu.
“ Bọn bay thật không để ý, từ Vĩnh An có bao nhiêu cách an toàn để rút quân, sao bọn Hiến phải chui vô Chi Lăng thung lũng? Bọn Thường Hiến là người vô năng sao? Các ngươi không nhớ khi tiên đế còn sống Nam Chinh Chiêm Thành, ai là người đốc quân lừa bắt được Vua Chiêm?”
Người đàn ông dẫn đầu lại lên tiếng , người này tuổi ngoài bốn mươi, nước da ngăm đen râu dài mắt sắc thân hình không cap lớn nhưng chắc nịch mạnh khoẻ, không ai khác đây là Tấn Vương Lý Kế Nguyên người lãnh đạo đội thuỷ quân lục chiến mạnh nhất của Thăng Long.
“ Vậy bọn Hiến hắn cố tình bị vây ở Chi Lăng?” Người trẻ tuổi kỵ sĩ quý tộc không ai khác chính là Tôn Đản.
“ Chính xác, hắn là muốn chết, muốn lấy cái chết để thành toàn cớ cho con trai hắn tận diệt Lý gia ta…” Lý Kế Nguyên vẻ mặt vừa lo lắng vừa chán nản lên tiếng.
“ Không thể nào, hắn dám?” Tôn Đản thật ra phải gọi là Lý Đản, ông ta chính dòng máu thuần Lý gia. Lúc này Tôn Đản không thể không kinh ngạc trước thông tin này.
“ Có gì không thể? Đại thế đã mất, Vương huynh Lý Nhật Trung bại trận ở Long Thành, Lý gia chúng ta lúc này còn bao nhiêu lực lượng có thể chiến đấu?”
“ Vậy Vương gia gấp gáp tiến quân để?”
“ Để cầu xin Bọn Hiến hắn đừng chết, chỉ như vây Lý gia chúng ta mới có một đường sinh tồn.” Lý Kế Nguyên chát đắng.
Lúc này ở phía Nam Chi Lăng.
Lý Hoằng Chiêu đã nhận được tin tức ở Thăng Long, tin tức của hắn còn rõ hơn Lý Kế Nguyên vì dù sao vị trí của hắn thuận tiện hơn.
“ Vương huynh, cớ sao ngươi lại đưa quân quyền cùng Hoa Lư vào tay Lý Từ Huy….”
Lý Hoằng Chiêu tuổi trẻ nóng tính, nghe tin này thì bất bình rút kiếm chém vỡ xa bàn địa đồ tác chiến mà đau đớn hét lên.
Đúng lúc này thì tin cấp báo Ngô Thường Hiến đánh thốc đến doanh của Lý Hoằng Chiêu như muốn mở đường máu chạy trốn.
Lý Hoằng Chiêu tuổi trẻ khí thịnh không nghĩ nhiều tập hợp nhân mã tận mặt ứng chiến quyết bắt lại Ngô Thường Hiến.
Tình hình một hướng khác, tại Thiên Trường thì ông thông gia của Ngô Thường Hiến đã qua cơn nguy kịch.
Phương pháp gây tê của Bố Chính quá bá đạo, đó là dùng thuốc phiện liều lượng cao trói chặt bệnh nhân và tiến hành phẫu thuật.
Cũng may cái mảnh đạn gang này vị trí không quá phức tạm chỉ là nằm kẹt thanh sương sườn, chọc thủng thành ngực chọc thủng cả màng phổi lẫn tổn thương phổi gây tràn cả dịch lẫn khí màng phổi.
Vết thương này theo y học hiện đại không quá nặng nhưng thời này chắc chắn chết, dịch tràn quá nhiều không kịp tự tiêu sẽ gây viêm , sốc, chèn ép,v.v…. lại thêm mảnh đạn gây nhiễm trùng. Nói chung là chết chắc.
Nhưng Bố Chính có hệ thống y tế khá ổn, vết thương dạng này họ xử lý được.
Các bác sĩ dùng kim tiêm xilanh bạc chọc hút dịch ứ đọng trong khoang lồng ngực, đồng thời kết hợp điều trị kháng sinh liều cao. Đặc biệt thời này vi khuẩn chưa có chủng kháng thuốc kháng sinh cho nên hiệu quả điều trị cực tốt.
Lần này mảnh đạn lại bị tổ chức mô kẹt lại nằm giữa hai khe sườn cho nên hai tên Bác sĩ gà của Bố Chính ăn hên, mới mở rộng vết thương cắt lọc tổ chức hoại tử , dập nát một hồi đã tìm thấy được mảnh đạn.
Lần này thận chí không phải cưa xương sườn nữa, cứ thế lựa rồi gắp mảnh đạn là đủ. Cồn việc tiếp theo là cắt đi đám tổ chức hỏng bao quanh viên đạn, đốt cầm máu và khâu vết thương . Đóng kín lồng ngực thì phổi trái sẽ rất nhanh nở đầy mà thôi.
Càn Vương trong cơn phê pha ít cảm giác đau, khi hắn tỉnh dậy đã phát hiện phẫu thuật xong rồi. Thật thần kỳ không nói nên lời, hắn cũng không biết phải nói lời cảm ơn ra sao với Bác Sĩ Bố Chính.
Đám Lang Trung Vương phủ thì coi đám bác sĩ như thần nhân mà quyết tâm theo học đến cùng.
Nghe tin cha già tình trạng đã tốt, Lý Từ Huy mừng rơi lệ, nàng lúc này càng yên tâm hơn điều khiển quân vụ.
Không đánh Thăng Long nhưng có thể đánh Phong Châu.
Phong Châu là phát tích của họ Kiều, do đó muốn tạo thế thuận lợi cô lập Thăng Long sau này phải cắt hẳn nguồn mộ lính căn cơ của Kiều gia.
“ Tìm thấy Ngô gia Phong Châu người?”
Lý Từ Huy nhìn một tên Cẩm Y vệ đang phục mệnh phía dưới mà hỏi.
“ Bẩm Nương Nương, tôi đã cùng đám thủ hạ lùng khắp Phong Châu, Ngô gia ở đây phần lớn tản mát khắp nơi ở Phong Châu. Một bộ phận lớn theo Ngô Thường Hiến lão đại nhân lên Giáp Động, số còn một bộ phận khá đông ở Hồi Hồ vùng núi cao”
Tên Cẩm Y Vệ quỳ một chân báo cáo hai tay còn dâng lên một sấp giấy báo cáo văn bản.
Tên này xưng tôi với Lý Từ Huy không phải là bất kính, thời này Tôi xưng hô chính là kẻ dưới xưng với người trên. Tôi ở đây là tôi tớ ý nghĩa, có ý khiêm nhường hạ thấp bản thân.
Thực sự thời này con cái xưng hô cha mẹ cũng xưng bằng tôi vậy đó.
Chỉ sau này Tôi được thay đổi thành một kiểu xưng hô ngang hàng thì mới quen dùng chữ con. Ví như bẩm quan lớn con như vậy như vậy…
Thời này người bề trên xưng hô cùng kẻ dưới thì dùng “ Tao” để tự xưng, hoặc chính là dùng chức danh của mình để nói chuyện.
“ Ngô gia nơi này Phong Châu có kẻ nào xuất sắc?” Lý Từ Huy vừa dở tấp dấy văn bản báo cáo vừa hỏi.
“ Bẩm Nương Nương, ở Hồi Hồ có kẻ tên Ngô Cẩn, trên núi lập trại chống lại Kiều gia , cũng có mấy phen thắng thua trong mấy tháng qua, binh sĩ tụ được mấy trăm đa phần là Ngô gia người…” Cẩm Y Vệ hết sức cẩn thận báo cáo.
“ Vậy thì chọn hắn đi, Giết một cái Ngô gia hoa lư cũng nên cho Ngô Gia một cái Phong Châu thứ sử. Ngươi nhiệm vụ tiếp xúc hắn nói cho hắn ý của bản Cung, cung cấp vũ khí khôi giáp lương thực cho hắn, Ngô gia có chiếm được Phong. Châu hay không còn coi bản lãnh của hắn. Về mặt viện quân Kiều thị từ Long Thành có dám về Phong Châu hay không? Bản Cung chờ mong đâu” Lý Từ Huy xinh đẹp cười, vậy nhưng toàn bộ người dưới đều cúi đầu nghe lệnh chưa ai dám nhìn trực tiếp nàng.
Nói về Phong Châu thật là một nơi siêu cấp rắc rối, nơi này không hẳn là thuộc thế gia nào, thế lực nơi này rất khó phân tích kĩ càng.
Đầu tiên nhé, Phong Châu là nơi dòng chính Ngô Gia phát tích , điều này cấm chối cãi.
Khởi Tổ Họ Ngô Ngô Nhật Đại hào trưởng Châu Phúc Lộc tham gia Mai Thúc Loan khởi nghĩa, thất bại chạy ra Ái Châu lập nghiệp hồi phục. Ngô Nhật Đại có con trai Ngô Nhật Dụ là đại nho gia làm quan cho nhà Đường, Dụ sinh Đình Hào , Hào Sinh Đình Thực, Thực Sinh Đình Mân.
Mân Làm Thứ Sử Lâm Phong nhị Châu, cưới Phùng thị Tịnh Phong sinh ra Ngô Quyền. cho nên nhánh Ngô Quyền là thuộc Phong Châu, lúc này Ngô gia Phong Châu cực mạnh.
Ngô Quyền hai mươi tuổi thì lại vào Ái Châu theo Dương Đình Nghệ và làm con rể họ Dương luôn.
Đến lúc này cả Ái Châu và Phong Châu đều là đậm dấu Ngô gia địa bàn. Tuy nhiên Ái Châu người mạnh nhất là Dương gia lúc này.
Phong Châu thì Ngô- Kiều nhị gia có vẻ ngang bằng.
Lại nói sự kiện Kiều Công Tiễn giết Dương Đình Nghệ , thì Ái Châu đúng là thuộc về hoàn toàn Ngô gia, lúc này căn cơ Ngô Gia nằm nhiều Ái Châu. Ngô Quyền giết Kiều Công tiễn thả Kiểu Thuận, về Hồi Hồ, lại cho Kiều Hãn làm thứ sử Phong Châu. Sau này Kiều Thuận Kiều Hãn chính là một trông thập nhị sứ quân tranh đoạt ngôi vua cùng Ngô Xương Xí ở Ái Châu.
Ngô Xương Xí có con trai là Ngô Xương Ngập, Ngập có gai người con là Ngô Xương Sắc và Ngô Ích Vệ, Ngô Ích Vệ chính là nhánh của Lý Thường Kiệt, Ngô Thường Hiến lúc này.
Ngô Ích Vệ theo hầu Lý Công Uẩn, lúc này Họ Ngô lại có thêm một nhánh ở Hoa Lư.
Lý Công Uẩn rời đô Thăng Long, Ích Vệ đi theo lúc này mang theo người , gia tướng tìm về Phong Châu nơi phát tích của ông cha, hợp với Ngô gia cành Phong Châu.
Cho nên nói dù Lý Thường Kiệt sinh ra ở Ngọc Hà nhưng căn cơ Ngô Gia Thăng Long chính là ở Phong Châu đưa đến, gia tướng, đất đai, vườn tược, nơi luyện binh đều là nơi này mà ra cả.
Lý Thường Kiệt giải tán Ngô gia Thăng Long hay nói chính xác là phân tán số lượng khổng lồ con cháu họ Ngô ở Phong Châu, một phần theo Ngô Thường Hiến đi Giáp Động. Một thần ở lại Phong Châu nhưng phân tán ra, phần tinh nhuệ nhất theo Lý Thường Kiệt vào. Bố Chính.
Lúc này Lý Từ Huy chính là muốn dùng lực lượng còn sót lại của Ngô gia ở Phong Châu để quản nơi này. Dù sao chém Ngô gia ở Hoa Lư mấy tên đầu ngấm nước cũng nên cho Ngô gia một cái công đạo.
Còn việc quân Kiều gia dám ra khỏi thành cứu viện Phong Châu, Lý Từ Huy nàng rất mong chờ đâu.
Hồi Hồ một vùng núi phía Tây Tam Giang Quận, Phong Châu Lĩnh.
Một thanh niên da ngăm đen cơ bắp lực lưỡng nhưng quần áo rách rưới đang mừng rỡ nhảy cẫn lên.
“ Ngươi nói cái gì? Ngươi là người của Bà Tổ Cô cử đến, Bà Tổ Cô muốn ta làm thứ sử Phong Châu”
Thanh niên há ngoác miệng rộng cười lớn hắn xoay ngang xoay dọc tấm chỉ lệnh quyển trục, rõ ràng thằng này không biết đọc.
Cẩm y vệ đội trưởng trán đầy mồ hôi, thôi bỏ mẹ hắn không quá check lại thông tin mà chỉ nghe cấp dưới báo cáo vùng này có Ngô Cẩn là một tay hào kiệt.
Ngô gia ai cũng học thức võ nghệ, hắn nào biết hào kiệt trong miệng hắn tàn tạ rách rưới, đến chữ cũng không biết. Thế này làm thứ sử kiểu gì? Làm ăn tắc trách như vậy chắc chắn nếu bị phát hiện sẽ bị đòn chết, cách chức chỉ là chuyện nhỏ.
“ Ngô Thứ sử ngươi khoan hãy la ó đã, Nương Nương trong chỉ lệnh nói rõ ngươi phải tụ tập quân đội chiếm Phong Châu. Ngài có thể cho Tôi xem quân đội của ngài chứ?”
Đội trưởng Cẩm Y Vệ bắt đầu lo lắng, hắn hoài nghi tình báo của cấp dưới rồi.
“ Mẹ ơi, Bà Tổ Cô gửi thư cho ta, phong ta làm Thứ Sử Phong Châu, lệnh ta đi đánh Phong Châu…”
Thôi xong, gọi cả mẹ nữa thì… toang thật rồi.
Cẩm Y Vệ ngồi thụp xuống đất ôm trán, đau đầu, đau đầu quá thể.
Ma tu thì vào đây! Mở đầu mới lạ, có hóa phàm, có nhân quả luân hồi, có tu đạo thiết huyết. Mời đọc: