Có người sẽ thắc mắc , thằng tác vô lý, tại sao thế gia không chọn một trong hai để phù lên ngôi, vậy có phải thành khai quốc công thần này nọ.
Zời ơi, đó là chuyện của mấy chục năm về trước rồi, lúc ấy phò vua dựng nước chia đất phong hầu ai chẳng ham.
Nhưng lúc này khác hẳn tình huống , xu thế trung ương tập quyền phế bỏ chư hầu trong toàn khu vực đã lộ rõ, dù Lý hay Ngô lên thì kết quả không đổi. Cho nên thế gia có nịnh đít Ngô gia cũng là kéo được chút thời gian ban đầu, Lý- Ngô đứng vững rồi vẫn xuống tay thế gia bình thường.
Cho nên thế gia không mệt công tham gia vũng bùn Long Thành, chọn nhầm phe tương đương chết tại chỗ. Chọn đúng phe vẫn phải đấu tranh sinh tồn sau đó, lợi lộc chẳng có đâu. Lý – Ngô chẳng nhẽ lại tái cắt thêm đất phong cho bọn họ? nằm mơ đi.
Việc đã không có lợi, lại toàn nguy cơ có lũ điên mới nhảy vào.
Tốt nhất là xem Lý – Ngô choảng nhau, cả hai đều yếu đi, sau đó đâm thế gia liên minh lại tạo sức ép đòi quyền lợi, như vậy có phải ngon hơn hay không?
“ Nhị đệ , mau mau.. mau tìm cách cứu phụ thân nếu muộn là không kịp”
Tin tức Ngô Thường Hiến bị bao vây ở Chi Lăng cuối cùng cũng đến tai Ngô Khảo Tích cùng Ngô Khảo Ký lúc này đàn tụ quân tại bờ biển dọc Vân Đồn Trại.
Tích ca nghe được tin này thì vẻ thong dong bay lên chín tầng trời mặt mũi tái nhợt sợ hãi theo thuyền nhỏ lao đến soái hạm của Khảo Ký mà hét lớn.
“ Đại ca ngươi có nhầm không, chúng ta còn tại , Lý gia làm sao dám hại ông ta?”
Đúng vậy, ai cũng nhìn ta Lý gia sẽ vây không đánh lấy Thường Hiến uy hiếp anh em nhà Tích- Ký. Thường Hiến mà chết thì Lý Kế Nguyên cùng Lý Hoằng Chiêu sẽ gặp siêu cấp phiền hà. Bọn họ dĩ nhiên không muốn ra tay hạ độc thủ Ngô Thường Hiến rồi.
“ Ngươi.. ngươi không hiểu phụ thân, ngài dẫn binh đánh trận còn ít sao? Đại bá tham gia trận chiến nào phụ thân trải qua trận chiến đó, phụ thân đã từ lâu độc lập dẫn quân, ngươi nghĩ ngài đơn giản sơ hở đến độ bị vây ở Chi Lăng?”
Tích gấp đến như kiến bò trong chảo, Ký từ bé không gần Thường Hiến nên không hiểu cha, nhưng Tích thì hiểu ông ta như hiểu chính mình Tích biết Thường Hiến lão cha đang muốn làm cái gì.
“ Khoan, ta hơi rối, ý đại la là lão cha của chúng ta cố tính bị vây ở Chi Lăng?”
Ký bắt đầu cảm thấy hơi hoang mang.
“ Người đâu đem địa đồ ra tới…” Tích quát lớn.
“ Ngươi nhìn đây, nếu muốn giáp công Lý Kế Nguyên có cần dẫn quân đi Vĩnh Lạc như vây?.”
Đúng nha, quân của Ký là hải quân, muốn đánh nhau cũng là trên biển đánh sau đó tìm chỗ gần Long Thành đổ bộ. Đâu có lý nào đổ bộ ở Vân Đồn sau đó đi bộ về Thăng Long.
Thường Hiến đâu phải tầm thường người, ông ta làm sao không hiểu điều này, tại sao lại cắm đầu đến Vân Đồn sau đó lại vướng chặn đầu mà chạy về Chi Lăng rồi bị vây ở đây?
Nếu chiếu theo tình hình này muốn hỗ trợ tốt nhất cho quân của Ký thì Thường Hiến nên về lộ Tân Hưng ( Hải Phòng- Hải Dương ngày nay) sau đó bố trí trận địa giúp Ký có thể đổ bộ ở Bạch Đằng giang theo Hải Mộ đánh vào Chu Đậu, Lại theo sông Cầu vào Luy Lâu. Lúc ấy mới là con đường chính đạo.
“ Lão Cha của chúng ta… hắn là muốn làm gì…?” Ký đầu một vạn dấu chấm hỏi, tự thân biến mình thành tù binh con tin, đây là lão Cha ngại con trai chưa đủ khó khăn muốn chế tạo thêm một chút kịch tính?
“ Đến nước này ngươi còn không hiểu, phụ thân là bẫy cả Lý Kế Nguyên và Lý Hoằng Chiêu vào bẫy, sau đó sẽ chết ở Chi Lăng thành toàn lý do cho chúng ta có thể danh chính ngôn thuận xử lý gọn Lý gia… Nhị đệ, không nên a.. mau cứu phụ thân, ngươi nghĩ xem… nghĩ xem” Tích ca gào lớn tiếng.
Quá coi thường vị tiện nghi phụ thân này, tính tình quá quyết liệt, để hoàn thành bá nghiệp của con trai, hắn dám lấy tính mệnh của mình ra để tạo cớ cho Tích và Ký tận diệt Lý gia.
Đủ độc ác, đủ tàn nhẫn… đủ … khoan đã.
“ Đại ca.. ngươi đừng nói lão mang cả mẫu thân của ta và mẫu thân của ngươi đi theo quân …” Ký nghĩ đến điều gì đó sợ hãi mà hỏi.
“ Mười phần chắc chín là có…” Tích ảo não…. Hắn quá hiểu người cha này.
Ký: “……”
Chi Lăng cửa ải.
Lúc này bị bao vây tứ phía, đến cả hai bên dãy núi cao cũng có người của Lý gia bò lên canh gác rồi.
Chủ tướng của nhánh quân bị bao vây lúc này lại đang không hề sợ hãi dung dung ngồi đối ẩm cùng hai vị phu nhân quốc sắc thiên hương của mình.
“ Đỗ thị, Phạm thị, ta đã nói hai nàng lần này không cần lẩn vào vũng nước này, các ngươi cứ khăng khăng đi theo, giờ đã sợ hãi?”
Ngô Thường Hiến mới năm mươi, râu ngắn chỉnh chu, thân thể vẫn cao lớn săn chắc, gương mặt anh tuấn thì không lẫn vào đâu, ông ta ngồi đó một thân áo chẽn võ phục gọn gàng nhưng lai toát ra mị lực không nhỏ.
“ Hừ hừ… lão gia ngươi đi rồi ta sống tạm bợ ý nghĩa gì. Nếu đúng như ngươi nói, cái chết của chúng ta có thể thành toàn đẩy đủ lý do cho Ký Tích hai đứa trẻ này đăng đỉnh Long Thành thì ta nguyện đi theo lão gia thôi” Đỗ thị cười tươi như hoa, nàng đạo lý lớn không hiểu , người lại hơi nhỏ mọn, nhưng tình thương cho Khảo Ký là không ai bì kịp. Chỉ cần biết có lợi cho con trai, nàng chết thì có gì đáng tiếc?
“ Đỗ muội. Ngươi thì vui rồi, ba chúng ta cùng hi sinh nhưng con ngươi thì làm đế, con ta cùng lắm làm Vương… bất công a …” Phùng thị bĩu môi khó chịu dấm chua một chút. Nhưng đó là thường tình thôi, nàng có chút chua chua những cũng hiểu Tích giờ không thể so với Ký cho nên nhận mệnh.
Thường Hiến ngửa mặt lên trời thở dài: “ Đáng tiếc không được thấy qua phong thái của Tước nhi làm Hoàng Đế Bắc Nguyên ra sao. Hắn hẳn là ba phần giống… á á á…”
Lão già nay chưa kịp nói xong đã hét lên như heo bị chọc tiết.
Thì ra hai bên hông bị vặn vẹo biến hình.
“ Ngươi lại nhớ đến ả hồ ly tinh đó”
“ Đáng chết Thường Hiến”
“ Hừ không lý ngươi”
Hoa tâm củ cải Lý Thường Hiến mặt méo xẹo xoa xoa hai bên hông.
Hoa Lư thành, không có gì sai biệt lắm đại quân do Lý Thuận đến nơi cũng là lúc thành cáo phá. Bên trong cái toà thành này là đại bản doanh của Cẩm Y Vệ phương Bắc Đại Việt.
Dịch bệnh họ trốn cả vào đây mà nghỉ ngơi, cái ổ mật thám này tính cả nhân viên chiến đấu lẫn nhân viên thường có lẽ phải lên đến mười ngàn người là ít.
Vốn dĩ lúc đầu tìm người hơi khó vì bịn này phân tán sợ nhiễm bệnh lan cho nhau thì chế cả đám, cho nên đứa thì ở huyện trấn, thằng thì ở làng thôn, thậm chí giả ăn xin lang thang. Nhưng thuốc có rồi chính là cả đám tụ tập lại. So với lúc Ngô Biển tìm được mấy trăm danh chiến đấu trước đây thì lúc này tình thế khác lắm rồi.
Với chừng mấy ngàn Cẩm Y vệ nhung nhúc trong Hoa Lư, nói thật không cần đại quân đến thì việc tái khống chế toà thành này chỉ là một câu mệnh lệnh từ trên ban xuống thôi.
Quân đội đi đến làm màu là chính, cũng không hẳn , người phó tướng đi theo Lý Thuận lúc này là Trần Quý, chuyên gia thủ thành của Bố Chính. Hắn có mặt nơi này đủ hiểu Lý Từ Huy muốn biến Hoa Lư thành tường đồng vách sắt căn cứ rồi.
Lý Thuận lúc này trong phòng làm việc cẩn thận xếp một phong mật tín vào hộp thép. Cẩn thận niêm phong , kiểm tra mấy lần sau đo mới gọi Hoa Nương vào.
“ Hoa Nương, lần này mạng sống của ta, an nguy của Vương gia giao cho ngươi, thứ này phải đến tận tay chủ nhân, không thể để người thứ ba biết. Đặc biệt nếu để Nương Nương biết cả ta ngươi, và Vương gia chết chắc… nhưng chuyện này thành công ngươi biết sau này chúng ta tương lai…. Khặc khặc khặc… vinh hoa phú quý… khặc…” Lý Thuận nham hiểm nhìn chằm chằm Hoa Nương.
“ Đốc Xưởng ngài yên tâm đi, thân thủ của ta ngài hẳn biết. Nếu đã tin tưởng hợp tác cùng ta thì công công yên tâm chờ tương lai cả hai ta… vinh hoa phú quý đi”
Hoa Nương ẩn mình sau lớp khăn đen che mặt, thân hình ma mị ẩn vào bóng tối.
Lý Thuận thờ phào một hơi ngồi phịch tấm thân bồ tượng nhúc nhích mỡ xuống ghế . Hắn gần đây rất mệt, chém một đám bàng chi Ngô Gia ở Hoa Lư cũng khá áp lực đất.
Còn về chủ nhân sau màn thì vẫn đàn lần theo manh mối tìm về gốc, có thuốc phiện tra khảo trừ khi đầu mối bị chặt giữ đường nếu không kẻ thủ ác trốn sao được Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ nanh vuốt.
Lê Gia đại bản doanh Ái Châu Thành.
“ Mẹ kiếp tên khốn này, ngươi cả ngày dắt gà chọi chó, cờ bạc phá của, lão tử cũng không cau mày mà cho ngươi tiền bạc ăn chơi. Ngươi chơi thì cứ chơi đi, còn bày đặt học đòi người khác bày mưu nghĩ kế tham gia chính trị, mẹ kiếp ngươi không tự đái một bãi mà soi mình vào đó có bao cân lượng cũng học đòi người khác đi bố cục… “
“ Đồ chó nay, không hiểu sao Đạo Hàm ta có thể sinh một đứa phế vật ngu ngốc như ngươi… ngươi có hiểu đã làm hại cả gia tộc hay không?”
Trong sân lớn cành chính nhà họ Lê là cảnh tượng thương tâm máu me. Con trai thứ ba của tộc trưởng Lê thị đang bị cầm đòn gánh phang đến máu me be bét, người xuống tay lại là phụ thân của hắn.
“ Tra… tra cho ta ai là kẻ giật dây thằng ngu này. Còn thằng khốn này nhốt nó lại, không để nó chết, từ từ chờ lúc nào Lý Từ Huy dẫn đại quân tới thì đem hắn ném cho nàng… cái này Lê gia ta không liên quan”
Ma tu thì vào đây! Mở đầu mới lạ, có hóa phàm, có nhân quả luân hồi, có tu đạo thiết huyết. Mời đọc: