Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 297: Ngô Khảo Tước dụng Bắc Ty, Ký ca mặc cảm không bằng




Nhìn báo cáo cùng thư cầu viện Quách Quỳ cau mày trầm tư:

“ Ngươi về bẩm báo cho Dương chỉ huy sứ, đây chỉ là nghi binh kế sách dương đông kích tây của địch quân. Nói cho Dương chỉ huy sứ. Có thể bố trí hoả pháo ở công sự ngoại thành bắn hoả pháo áp chế Liêu Đông hoả pháo. Lại lệnh cho quân sĩ ẩn nấp trong hầm hào tránh đạn pháo của đối phương, như vậy là được rồi. Không cần mạo hiểm suất chiến”

Quách Quỳ liếc mắt nhìn thấu được tâm tư của Liêu Đông quân , hắn mà đưa quân đi tiếp ứng cánh phía Tây của Dương An thì quân Liêu Đông sẽ tấn công Phong Khâu hoặc Trường Yên ngay.

Liêu Đông Vương đúng là Liêu Đông Vương, tuy mất bình tĩnh có dấu hiệu liều mình qua sông nhưng vẫn quy củ tổ chức công phá phòng tuyến Hoàng Hà.

Vậy thì Quách Quỳ hắn cũng phải quy củ tiếp chiến, như vậy mới khiến Liêu Đông Vương càng thêm sốt ruột mà mắc sai lầm.

Tiểu kế này của Liêu Đông mới bày ra mà Quách Quỳ đã trúng chiêu thì quá là bất bình thường.

Cành lúc này cành phải tỉnh táo đánh, có như vậy mới ẩn dấu được mục đích sau cùng.

“ Người dâu đưa tín lệnh này cho Phó Xạ chỉ huy sứ ở Trường Viên, căn dặn hắn thủ vững trong chiến hào, không cần ra ngoài tiếp chiến với quân Liêu Đông”

Quách Quỳ không quên căn dặn cánh quân phía Đông , tránh để họ phạm sai lầm giống như Dương An.

Quách Quỳ đoán không sai, quả thật đêm hôm sau quân Liêu Đông ồ ạt hơn một vạn tập kích Trường Yên.

Cũng may Phó Xạ có chuẩn bị trước, một nửa hoả pháo từ nội thành Trường Yên đã được bố trí tại các phòng tuyến ngoại thành cho nên quân Liêu Đông tuy có chiếm ưu thế hoả lực pháo binh nhưng không dám tiếp cận sâu vào phòng tuyến Đại Tống ở đây.

Những ngày tiếp theo quân Liêu Đông liên tục dạ tập, chẳng những dạ tập Vũ Trác, Trường Viên, thậm chí đồng loạt dạ tập cả ba nơi Vũ Trác- Nguyên Dương- Trường Viên cũng có.

Nhưng Liêu Đông quân chỉ... không công mà về.

Pháo 120 ly tuy lợi hại, bắn nhanh, khoản cách cũng xa hơn hoả pháo của người Tống nhưng không phải là vô địch.

Sau trận công thành chiến ở Tế Nam rồi Bắc Bình, cách đào hào phòng tránh pháo hoả lực đã bị người Tống biết và vận dụng.

Hầm hào còn phòng tốt kỵ binh, do đó lúc này hoả pháo Phật Lãng Cơ 120 ly của Liêu Đông đầy đủ ưu thế nhưng lại không gây nhiều tổn thất cho quân Đại Tống.

Phòng tuyến Hoàng Hà như một con rùa rút đầu phòng thủ, nếu đánh theo phương pháp pháo binh dọn đường kỵ mã chọc sâu đã rất khó kiến công.

Lúc này chỉ có thể dùng binh lực tập trung, sau đó dùng nhân mạng bù vào mà chọc thủng phòng tuyến hơi dàn trải của Đại Tống.

Tậm trung binh lực? Đó là điều Quách Quỳ đang mong chờ.


Bảy ngày sau khi thuyền nhỏ hộp gỗ qua sông, chỉ với lần đầu tập kích Vũ Trác thành công giết 5 ngàn tinh nhuệ Đại Tống, sau đó các lần tập kích khác của Liêu Đông không hề tạo nhiều tổn thất cho quân Đại Tống.

Lúc này sự “ nóng vội” của Liêu Đông Vương đã thể hiện ra.

Năm vạn kỵ binh tinh nhuệ của Liêu Đông xuất hiện ở Diễn Tân một vùng đồi nhỏ nằm cách bờ Hoàng Hà tầm hai mươi lăm dặm ( 11-12km).

Quân Liêu Đông bắt đầu tụ tập dân phu từ phía sau nô nức tiến tới xây dựng doanh trại.

Ý đồ rất rõ ràng, Liêu Đông quân sẽ tụ binh nơi này quyết sống mái một trận đục thủng phòng tuyến quân Tống bên bờ Hoàng Hà.

Đây không phải là điều Quách Quỳ muốn sao?

Nhưng đóng kịch phải làm cho đúng nếu để Liêu Đông ngang nhiên xây dựng doanh trại trước mũi mà không có phản ứng quyết liệt thì quá giả.

Quân Tống lập tức xuất kích, binh chia ba lộ công vào đồi Diễn Tân.

Trung lộ có hai đạo quân từ Nguyên Dương và Phong Khâu mỗi đạo một vạn năm ngàn bộ bịn tinh lương tiến lên.

Bên cạnh đó hai cánh trái phải Vũ Trác cùng Trường Viễn đều mỗi nơi cử vạn quân tiếp ứng đánh bọc lót hai bên sườn quân Liêu Đông.

Nhưng Liêu Đông Vương danh bất hư truyền, tuy nóng vội tến lên Tân Diễn nhưng điều binh khiển tướng rất có bộ.

Quân Liêu Đông có rất nhiều xe ngựa, đây là loại xe ngựa thường của người thảo nguyên thôi, nhưng đã bị chưng dụng mà xếp thành một hàng dài phòng tuyến tạm, đằng sau đó chính là cả trăm thanh Phật Lãng cơ pháo đã được gom góp tự tập nơi này.

Ngoài ra còn đếm không hết Ballista nỗ lớn bắn tên hoặc bắn bình dầu hoả đều được tụ hợp tại nơi này.

Thiết kỵ hai bên phòng tuyến đợ sẵn tấn công phía trước, một vạn Bộ Binh Hà Bắc tuyển chọn kỹ lưỡng kỹ lưỡng thủ trung quân, mỗi cánh là một vạn tinh kỵ binh Liêu Đông đang chờ phát.

Còn lại đối phó hai bên Vũ Trác cùng Trường Viễn thì Liêu Đông Vương đã lường trước, coa hai cánh quân mỗi cánh vạn kỵ binh sẽ đánh chặn bọn này từ xa.


Lần này chiếm đồi xây trại Liêu Đông Vương chỉ dùng bốn vạn kỵ binh tinh nhuệ cùng một vạn Bộ Binh Hà bắc chủ yếu là tuyển chọn từ khởi nghĩa Nông dân Hà Nam quân Lưu Hữu Lượng.

Nói quân Lưu Hữu Lượng để dễ hình dung đám quân này đã từng theo Lưu Lữu Lượng mà thôi, lúc này Hà Bắc quân là phải trung thành duy nhất Ngô Khảo Tước, Lưu Hữu Lượng dĩ nhiên không dám cầm nhiều binh như vậy, hắn là ru tú hậu phương quản năm ngàn phụ binh lo việc hậu cần, hoặc thi thoảng sẽ quản mấy vạn dân binh lo chuyện xây dựng công sự.

Đương cử như lần này, ngoài lực lượng chiến đấu bộ kỵ năm vạn tổng. Liêu Đông còn có ba vạn dân phu xây doanh trại.

Đừng khinh thường ba vạn dân phu này, họ chính là người Hà Bắc lính Tống từng thủ Tế Nam, Thiên Tân, Bắc Bình, Thạch Gia Trang.

Đám này tuy tân minh nhưng cũng đã trải qua huấn luyện quân sự, cho nên cầm lên vũ khí dựa vào hiểm yếu công sự phòng ngự vẫn có thể chiến.


Ngô Khảo Ký dám sử dụng hàng binh người Tống?

Có gì không dám?

Binh sĩ này xuất thân là từ dân đen, đấy là kiểu nói miệt thị nhưng đúng tình hình thực tế là vậy.

Bình dân người đạo lý cao siêu họ không hiểu, nhưng họ hiểu ai tốt với họ, người nào là tương lai của họ.

Đầu tiên phải nói đến bịn sĩ đất Hà Bắc cảm thấy bị triều đình Đại Tống bỏ rơi, đây lã thực tế, các toà cô thành ở Hà Bắc chỉ có thể tự mình gồng gánh chiến đấu. Họ không hề nhận được bất kỳ hỗ trợ hay viện quân nào từ triều đình. Đây là sự thật không thể chối cãi.

Nghe tin quân Liêu Đông đến Bộc Dương - An Dương, tuy chưa thể vượt Hoàng Hà ngay nhưng trong triều đã rối loạn gọi toàn bộ quân Quách Quỳ về thủ Hoàng Hà, đây là bỏ rơi toàn bộ bịn sĩ Hà Bắc ở các toà cô thành để họ tự sinh tự diệt.

Cũng may Liêu Đông Vương nhân từ bác ái, bắt nhưng không giết, lại còn tha bổng cho bọn họ tự do giải giáp quy điền, cấp lương thực để sống qua mùa đông, lại cấp trâu cày nông cụ, hạt giống để mùa xuân năm sau có thể trồng chọt. Đối với người nông dân đây là ân huệ còn lớn hơn biển. Đặc biệt Liêu Đông Vương còn ban sắc lệnh thuế ruộng chỉ lấy một thành theo sản lượng từng khoảnh, sau ba năm có tăng thuế ruộng cũng không vượt quá một thành rưỡi tối đa.

Đây là con mẹ gì thuế? Chín thành người dân sẽ được giữ lấy, chín phần thành quả lao động sẽ được nằm trong tay nông dân, vậy họ còn lo cái gì no đói nữa?

Trước đây thuế ruộng tính theo phương pháp đại trà, đo diện tích ruộng sau đó ấn định mức thóc phải nộp lên. Mặc kệ ruộng đó tốt hay xấu, sản lượng bao nhiêu, mặc kệ mùa màng có bị thiên nhiên ảnh hưởng hay không. Thực sự có đại thiên tai may ra được miến thuế một vụ gì đó nhưng sau đó thuế vẫn nặng nề như cũ, thông thường người dân giữ lại được không đến 5 phần thành quả lao động của họ.

Chỉ cần chính sách thuế này đã khiến đám hàng binh người Hán này so sánh Liêu Đông Vương chẳng khác gì phật sống, lại đem so sánh với vị Hoàng đế Đại Tống cả ngày nằm trong cung cấm không thấy mặt dân kia thì… một trời một vực, so không nổi.

Điểm chết người thứ hai đó là Liêu Đông Vương tận mặt cam kết sẽ đón người nhà của bọn hàng lính này về Hà Bắc, tất nhiên với điều kiện Liêu Đông Vương phải chiến thắng trận Hoàng Hà.

Đám hàng binh tuy là dân đen nhưng lại trải qua quân sự huấn luyện không phải kẻ ngu gì không biết qua quân sự.

Đám này… trong đầu có một suy nghĩ, quân Tống thực không chịu nổi một kích, mặc dù trước đó không lâu họ đang khoác quân phục Đại Tống.

Nhưng giọt nước làm tràn ly đó chính là hòa bình hiệp ước mà người Liêu Đông đưa ra.

Ngô Khảo Tích trong chuyện này đóng vai chính diện, giữ lại sứ giả đó chính là đưa bản ưu sách hòa bình gồm năm điều.

Điều một Liêu Đông lập Nguyên Liêu Đại Hãn Quốc danh xưng Nguyên Hãn địa vị ngang Hoàng Đế, từ nay Bắc Nguyên – Nam Tống địa vị ngang hàng, nên lấy hòa hảo làm chủ. Lấy Hoàng Hà sông làm ranh giới hai quốc, phía nam thuộc về Nam Tống- phía bắc là địa phận Bắc Nguyên.

Điều Hai, Nam Tống bồi thường chiến tranh cho Bắc Nguyên 10 triệu lượng bạc , 5 triệu thạch lương thực… hằng năm tiến cống….

Điều Ba, ngay lập tức trao trả bốn triệu con em Hà Bắc đã bị bức bách rời quê hương để bọn hắn về cố thổ ở Bắc Nguyên. Đi kèm theo còn có một bản danh sách ưu tiên những người cần đưa về trước tiên đó chính là gia đình của gần bảy vạn hàng binh Hà Bắc.

Điều Bốn, Hoàng Đế Bắc Nguyên nguyện kết tình thúc cháu cùng Hoàng Đế Nam Tống, từ nay Bắc Nguyên làm thúc thúc , Nam Tống làm điệt tử hai bên tình cảm khăng khít cùng nhau yên bình phát triển.

Điều Năm, giao ra tội phạm chiến tranh Tô Thức, Tô Đông Pha.

Năm điều này dĩ nhiên Triệu Húc tức giận xé luôn cái bản ưu sách hòa bình quyển này.

Nhưng đến tai hàng binh Hà Bắc thì đó là: Đấy Liêu Đông Vương đã quyết tâm vì người nhà các ngươi mà hòa hảo, rõ ràng quân Liêu Đông chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng vẫn không muốn gây chiến tranh tiếp, chỉ đòi lại công đạo mà thôi. Nhưng Hoàng Đế Đại Tống là không chấp nhận trả người nhà các người về cố thổ mà muốn họ tha hương lưu lạc ở Trịnh Châu.

Các ngươi thừa hiểu lưu dân đến Trịnh Châu số phận ra sao. Người bản địa có thể chia ruộng chia đất cho họ không? Cuối cùng người nhà các ngươi chỉ là tá điền, nô bộc bị người Hà Nam cưỡi lên đầu lên cổ.

Chỉ có cách duy nhất cứu về vợ con, cha mẹ , người thân các ngươi, đó là đánh cho Tống phục, đánh cho Tống sợ, họ sẽ trả người.

Có người Hà Bắc hàng binh hỏi lại: “ Không sợ Đại Tống bí quá giết người nhà của họ để răn đe sao”. Nỗi sợ này là có cơ sở.

Lính tuyên truyền Liêu Đông chỉ cười trả lời : “ Đại Tống dám giết một người Liêu Đông Vương đồ Hà Nam, vả lại mấy triệu người Hà Bắc vua Tống không dám giết, giết rồi sử sách sẽ ô danh toàn bộ triều đình Đại Tống, cái này các ngươi yên tâm, giới Sĩ Nho Đại Tống quyết không để chuyện này xảy ra”

Chỉ đơn giản một kế sách như vậy đủ để mấy vạn người bị ma túy mị hoặc, vốn dĩ dân đen rất dễ bị hướng dư luận là vậy.

Cho nên tinh thần quyết chiến của đám hàng binh Hà Bắc còn mạnh hơn Liêu Đông quân. Đơn giản cuộc chiến bờ Hoàng Hà biến thành cuộc chiến giải phóng…”đồng bào” của lính Hà Bắc.

Còn trận chiến đó với quân Liêu Đông là một cuộc xâm lược quốc gia khác. Thử nghĩ cũng biết bên nào ý chí mạnh hơn.

Hàng binh Hà Bắc yêu cầu mãnh liệt tham chiến, nhưng đám này toàn là tân binh, cho thủ thành còn tạm ổn, để tham chiến còn không bằng đám ba vạn nghía quân nông dân Hà Bắc.

Nhưng yêu cầu của hàng quân Hà Bắc quá mãnh liệt, không cho họ đánh nhau có lẽ lại sinh chuyện, nghĩ đi nghĩ lại, trong bảy vạn quân vẫn lựa chọn ra mấy vạn làm dân binh.

Lúc này Bắc Ty lại mệt mỏi, bắt đầu phòng tối thẩm vấn lựa chọn nhân thủ.

Tất nhiên họ không thể lựa chọn cả mấy vạn người mà chỉ lựa chọn chỉ huy.

Đầu tiên lính Hà Bắc hàng binh được xắp theo thôn, làng, trấn những người quen biết. Sau đó từ đơn vị này sẽ tự bầu cử một chỉ huy có uy tín trong đó.

Vậy là một đám chỉ huy bị đưa vào phòng tối thẩm vấn hai ngày với thuốc phiện.

Đủ trung thành, đủ quyết tâm, đủ hận tù Tống bội bạc, lập tức thăng làm bách phu trưởng lãnh đạo trăm binh thân thuộc cùng quê của họ.

Từ đó gần ba vạn dân binh được thành lập với ý chí sục sôi giải phóng đồng bào Hà Bắc.

Nói thật một bộ vận dụng Bắc Ty này của Ngô Khảo Tước thì đến Ký cũng cảm thấy mặc cảm.

Có đám hai trăm bách phu trưởng lòng đầy “ chính nghĩa” này thì đám vạn rưỡi quân dân binh của Liêu Đông… không thể coi thường… thực sự không thể coi thường.



Tinh phẩm Tu Tiên Gia Tộc, gần 3k chương ===>
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.