Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 296: Mỗi người một vẻ




“ Còn ngây ra làm gì, tiến lên giết cho ta” Hoàng Nhan Thác Bạt Lý hét lớn.

Ba lượt pháo bắn quá nhanh, Phật Lãng Cơ Bắn pháo gần giống như kiểu đạn nạp hậu.

Ba lượt đạn chỉ mất tâm không đến hai phút thời gian khai hỏa.

Đám Hoàng Nhan bộ dũng sĩ còn đang sững sờ nhìn tràng cảnh phía xa hơn trăm mét còn chưa định thần nên làm gì. Phật Lãng Cơ Pháo quá nhanh quá mạnh quá nguy hiểm nếu so sánh với bất kỳ loại vũ khí nào thời này.

Quân Đại Tống phòng thủ không sai năm ngàn người kết hình chận vòng tròn, chủ tướng của họ không yếu.

Trong đêm tối không nên kết phương trận vì không lường trước địch nhân sẽ tập kích hướng nào. Địch nhân tung tích mập mờ phía trước lại là kỵ binh tốc độ cao, Viên trận là lựa chọn hợp lý.

Năm ngàn người kết viên trận, thật là làm khó cho vị tướng quân Đại Tống, khó như vậy cũng có thể sắp đặt khó như vậy cũng có thể cấp tốc bố trí khi phát hiện tung tích kỵ binh Liêu Đông.

Nhưng khốn nạn thay một viên tướng có chất lượng như vậy, một đám bộ binh có kỷ luật như vậy lại gặp thứ pháo tự hành của Liêu Đông.

Pháo tự hành, Phật Lãng Cơ lắp thùng xe ngựa có thể nói là nhiều hạn chế nhưng trong vòng 200m tập kích mục tiêu lớn đến mấy ngàn người đang co cụm thì … quá đơn giản.

Ngắm thẳng, lắp đạn , kê chốt , bắn…

Rút chốt thay tử pháo mới, điểm hỏa , nổ.

Vì quân Đại Tống sắp viên trận co cụm tạo trường thương trận chống kỵ binh cho nên mật độ là khá cao, lại vào ban đêm cho nên tư duy con người là muốn dựa sát vào nhau lên khoảng cách người người lại vô thức càng gần.

Tiếp theo đó vì làm mồi nhử nên đám này đốt quá nhiều đuốc, cả đám quân sĩ sáng dực như hòn lửa giữa đêm đen, loại mục tiêu này lính Mã Lai còn bắn trượt thì đem về tòa án binh chém sạch cho đỡ chật đất.

Một viên đạn gang đường kính 12cm bay với vận tốc 350m/s sẽ sinh ra lực phá hoại như thế nào không cần hình dung nhiều. 200m là khoảng cách quá gần và gia tốc đạn vẫn còn cực lớn chưa hề tiêu hao bao nhiêu lực.

Từng hàng người như rơm rạ bị xỏ xiên, một viên đạn trung bình cướp đi tám đến mười sinh mệnh.

Hai mươi huyết đạo được đục lỗ chỗ trong viên trận, cảm giác như cầm que đũa cắm vào quả cam, tép cam bị nghiền nát nước cam lênh láng chảy ra ngoài. Có điều hiện thực không phải nước cam mà là huyết thủy tràn ngập.

Quân Đại Tống chưa kịp bàng hoàng thì một lần nữa hai mươi que đũa lại chọc tới.

Quả cam viên trận quân Đại Tống lúc này đã khá giống tổ ong, thêm một lượt bắn cuối cùng thì chính thức viên trận đã thành một tổ ong, từng dải người xác chết la liệt, không có gì khác gần bốn trăm người bị đồ sát chỉ trong thời gian mấy ngụm trà.

Bốn trăm người chưa được một phần mười binh lực chỗ này của quân Đại Tống nhưng vấn đề là nó đã đánh sập hệ thống phòng ngự của viên trận, đánh sập luôn tinh thần chiến đấu của quân Tống, đánh tàn luôn khả năng chỉ huy biến trận của chỉ huy.

Bộ binh đối pháo mà lại là thế trận đứng yên phòng ngự, đó là tự sát. Nếu còn đạn dược có lẽ không cần kỵ binh xông lên làm gì cho mệt.

Người Tống bàng hoàng, nhưng người thảo nguyên cũng sững sờ há hốc miệng nhìn tràng cảnh trước mặt không động đậy.

Chỉ khi Hoàng Nhan Thác Bạt Lý la lớn cảnh tỉnh thì đám dũng sĩ thảo nguyên mới bừng tỉnh sau thất thố, cả đám hò reo thúc ngựa múa đao xông lên phía trước thế như thác lũ.

“ Con trai, hộ tống hỏa pháo về Mục Dã” Hoàng Nhan Thác Bạt Lý vẫn không quên quát lên ra lệnh cho Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc.

Dù rất muốn chiến đấu nhưng Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc chỉ có thể nghe lệnh dục ngựa kéo theo một ngàn kỵ binh đưa xa pháo theo quan lộ chạy về cứ điểm Mục Dã.

Đại Tướng Quân đã nói , mất một khẩu pháo, gia đình Hoàng Nhan lấy mệnh ra đền, điều này không phải nói đùa.

Chiến trường không có gì đặc sắc. viên trận quân Tống hệ thống bị sập, từng đám bộ binh cầm trường thương trong tay cực dài đã loạn rất khó xoay trở trong phạm vi chật hẹp.

Đám kỵ binh Liêu Đông được trang bị tận răng, chiến mã có giáp cổ giáp ngực, đôi khi mông cũng có giáp, cái này là thằng nào chăm chỉ đan giáp lưới nhiều hơn thì có được nhiều giáp thôi. Ở quân doanh Liêu Đông cái gì thiếu nhưng không thiếu vòng thép có sẵn, chỉ là thiếu người đan thành giáp lưới, do vậy thường thì kỵ binh Liêu Đông thường đi lĩnh vòng thép cùng kềm, còn việc đan giáp lưới là việc của họ.

Tất nhiên đan xong giáp lưới vẫn thuộc sở hữu của vương đình mà không thuộc quyền sở hữu riêng của kỵ binh. Họ sau khi đan thành công một bộ giáp sẽ đăng ký với Binh Bộ, đăng ký vào sách mới có thể nhận thêm vòng thép để đan giáp cho kỵ mã nếu chăm chỉ.

Điểm đặc biệt của quân Liêu Đông kỵ binh khi tác chiến đêm đó là có cả khiên và đao.

Bình thường tác chiến đêm thì một tay phải cầm đuốc, như vậy chỉ có thể cầm đao tay còn lại, nhưng kỵ binh Liêu Đông có thể rảnh hai tay, vì bọn họ ánh sáng đến từ đèn bão treo hai bên hông ngựa chiếu sáng phạm vi tác chiến của họ.

Chỉ một đặc điểm nho nhỏ này thôi đã khiến Liêu Đông quân có thể tuyệt đối nắm lợi thế khi tác chiến ban đêm.

Đèn bão của Liêu Đông số lượng thực tế không quá nhiều, thứ này xuất phát từ Bố Chính sản xuất, đây cũng là vật tư quân sự cho nên không thiếu vận chuyển đi Liêu Đông trong hai đợt viện trợ.

Thuỷ tinh thì dễ làm, nhưng đồng khí rất đắt đỏ, cho nên viện trợ hàng nhiều nhất là lồng chụp thuỷ tinh. Thứ này Liêu Đông sản xuất không được, nhưng thân đèn thì Bố Chính chỉ có thể sản xuất năm ngàn đưa đến cho Ngô Khảo Ký.

Nhưng may ăn khôn, lần này chiến tranh thu được không ít hoả pháo đồng của người Tống, mỗi thanh hơn tấn đồng, thứ này... đáng giá.

Cho nên đèn bão ở quân Liêu Đông có khi lại nhiều hơn cả Bố Chính rồi.

Dầu hoả vấn đề không quá lớn, dùng dầu cá voi thay thế không sao cả, thời này nhật bản săn cá voi đã có nghề, dầu cá voi Ngô Khảo Ký đã sớm ý thức được hữu dụng nên thu mua từ ngư dân Nhật Bản rồi trữ tại Jeju. Lần này tác chiến Hà Bắc thì Ngô Khảo Ký mang đến không ít dầu hoả lẫn dầu cá voi.

Đây cũng là khí tài quân sự quan trọng trong hệ thống chiến đấu của Ngô Khảo Ký.

Ballista nỗ lớn bắn bình dầu vẫn là vũ khí tối quan trọng tác chiến trên biển và đất liền.

Hoàng Nhan Thác Bạt Lý không nhớ được bao nhiêu vong hồn binh Tống đã vong dưới tay hắn ngày hôm nay. Toàn thân hắn đẫm máu, phần lớn là của địch nhân, cũng có máu của chính hắn trong đó nhưng không quá nhiều.

Chiến tranh vũ khí lạnh mà, kể cả chiếm ưu thế tuyệt đối cũng không thể nào vô thương tổn tích mà hùng hồn chém người khác...

“ Thủ lĩnh.. quay lại làm một hồi, giết hết chó Tống?”

Một tên hãn binh Liêu Đông giơ lên cái khiên thép đã thủng lỗ chỗ mấy vết do thương đâm ma hét lớn.

Trận đánh này bọn hắn Hoàng Nhan bộ đánh quá đã, đánh quá sướng, sướng nhất từ khi mới sinh ra tới nay.

Đao trên tay bọn hắn quá tốt, quá bén , quá sắc lại bền chắc vô cùng, va chạm mạnh mẽ không sợ cong gãy. Một hồi chém giết kịch liệt đi ra toàn thân đao vẫn cân đối không méo lệch không đứt gãy chỉ là mẻ thì không tránh được.

Đao này chém người như thái rau cắt cỏ, so sánh đám vũ khí trước kia mà Hoàng Nhan bộ có thì ... nửa đời trước của bọn họ sử dụng là đồng nát sắt vụn, đây mới là vũ khí khôi giáp chân chính cho dũng sĩ thảo nguyên.

“ Về Mục Dã”Hoàng Nhan Thác Bạt Lý lắc đầu không đồng ý tái chiến.

Hắn ham công nhưng không dám trái lệnh Ngô Khảo Tích. Đấy là đại tướng quân Liêu Đông. Theo Hoàng Nhan Thác Bạt Lý lý giải, mệnh lệnh của Ngô Khảo Tích cùng Đại Vương thường là bọn người thảo nguyên không lý giải hết được, cho nên sẽ không hiểu được ảo diệu trong đó. Nhưng chỉ cần làm theo sẽ không có sai lầm lớn, nhưng nếu không làm theo có khi hậu quả khôn lường.

Hoàng Nhan Thác Bạt Lý đã đúng, hắn vừa dẫn bịn chạy đi thì một đám đông nghẹt quân Đại Tống cũng đến đây tiếp viện, Bộ Kỵ đều có.

Nếu Hoàng Nhan Thác Bạt Lý tham chiến quay lại chắc chắn bị sa lầy và Hoàng Nhan Bộ sẽ bị xoá sổ.

Quay trở lại thời gian mấy khắc trước đây.

Dương Anh “ thành công” tiếp cận được trận địa pháo bịn của địch, hắn thấy được ánh đuốc nơi xa thấp thoáng bóng quân Liêu Đông, không thấy kỵ binh nhưng thấy có bộ binh cùng pháo lớn.

Chẳng nhẽ kỵ binh Liêu Đông đã bị mồi nhử của Dương Anh Ta hút hết rồi?

Không nghĩ nhiều, mục đích của hắn là tiêu diệt pháo của Liêu Đông, hoả pháo trước đã trước mặt, bắt buộc phải đánh.

Dương Anh dưới sự bảo vệ nghiêm mật của thân binh đầu tàu gương mẫu cầm lên chiến đao hét lớn xông lên phái trước toàn quân.

Dương gia tướng không phải đồ bỏ, mưu trí có nhưng nhuệ khí cũng không thiếu.

Đại Tống tam quân thấy vậy sĩ khí hăng hái như cắn thuốc lắc xông lên.

Trăm bước, tám mươi, sáu mươi , ba mươi bước...

Liêu Đông quân không động tĩnh, trong lòng Dương Anh vang lên báo động.

Cạm bẫy.

“ Dừng lại ... dừng lại , đây là bẫy, lệnh tam quân dừng lại”

Dương Anh gào lớn, nhưng mệnh lệnh của hắn chỉ có thể vang xa nhất định, tam quân xông lên khí thế như hồng, hò hét ngập trời, tiếng chân , tiếng giáp trụ va nhau, tiếng binh khí đụng chạm, hỗn loạn vậy mệnh lệnh ban ra rất khó tiến hành.

Từ tiếng trống dông dập tiến công giờ biến thành tiếng chiêng gõ gấp thu quân.

Nhưng mà đây là đêm chiến , không phải ngày chiến, hành quân chậm biến trận có thể, đã tiến công tốc độ khó mà biên trận.

Người trước dừng người sau đẩy, người sau dừng người cuối đẩy. Thậm chí một vạn năm ngàn quân này chưa chắc kịp tuân thủ tiếng chiêng trong thời khắc ngắn ngủi.

Kết quả mọi nửa quân Đại Tống có thể lộn xộn va chạm nhau dừng lại, một nửa lao vào trận địa pháo của quân Liêu Đông.

Dưới ánh đuốc họ thấy gì?

Hoả pháo là khúc gỗ nguỵ trang, người là người rơm mà thôi.

Đến lúc này có con heo cũng biết mình mắc bẫy. Nhưng đây là một đám tinh binh. Thay vì tán loạn bỏ chạy tứ phía họ từng tốp từng tốp co cụm thành các tiểu hình đội phòng ngự, giơ lên khiên lớn dò xét tứ phương rồi từ từ muốn rút lui một cách trật tự về sau.

Nhưng Tích ca đã bố trí thì đâu đơn giản vậy?

Tích và Tước đã cầm sách vở nghiên mực đi theo Ký học chiến lược sử dụng pháo.

Không biết thì phải học, bàn về dụng pháo thì cụ Lý thường Kiệt cũng phải học Ngô Khảo Tước.

Vì quân Tống cũng có pháo cho nên Ký đặc biệt quan tâm đến giả trận địa cùng các phương pháp nguỵ trang trận địa pháo.

Dĩ nhiên Tích học rất kỹ và bản tính dụng binh cẩn thận khiến hắn sẽ luôn bố trí sơ sài một trận địa pháo giả nếu có dụng pháo.

Trận địa pháo thật không bao giờ đốt đuốc sáng chưng như vậy, xin lỗi tình yêu đốt đuốc cạnh thuốc nổ, nếu có sơ sẩy thì địch chưa chết mà quân ta chết sạch.

Trận địa pháo thực sự là dùng đèn bão để soi sáng cho pháo binh tác nghiệp, đèn này có khe che điều khiển cho nên hướng có ánh sáng phá ra là hướng ngược quân địch. Cho nên quân địch bằng mắt thường rất khó phát hiện trận địa pháo thực sự ở đâu.

Nghe tiếng pháo đoá chương trình?

Có thể, nhưng trận địa giả bố trí cũng không quá xa trận địa thật, nghe không thì cảm thấy hướng vị âm thanh vẫn vậy mà thôi.

Trận địa giả để phòng pháo binh Tống đánh trả. Nào ai biết Tống có lên cơn vui vẻ bê pháo từ nội thành ra ngoài hay không.

Ổn một chữ quan trọng nhất.

Ngoài ra Dương Anh biết dùng năm ngàn binh làm mồi nhử, chẳng nhẽ Tích không biết lấy khúc gỗ cùng cây rơm làm mồi?

Dương Anh là hậu nhân Dương gia tướng, Ngô Khảo Tích hắn là hậu nhân Ngô Quyền đại phá quân Nam Hán Bạch Đằng Giang. Ai thua kem đâu.

Nhưng bố trí của Ngô Khảo Tích đâu chỉ đơn giản vậy.

Quân Tống chưa rút khỏi trận địa pháo giả thì tiếng sấm rền giữa trời đêm vang vọng, mặt đất như nứt toác, dưới chân quân Tống như hoả diệm sơn phún trào..

Lại là trôn địa lôi.

Thốn tận rún.

“ Đi thôi, đáng tiếc thời gian không đủ để bố trí thêm Địa Lôi” một tên thân binh xuất thân Ngô Gia Long Trung thì thào tiếc nuối.

“ Đi”

Một đám lẩn vào bóng tối phi thân lên ngựa dựa vào hỗn loạn cùng màn đem mà biến mất.

Địa Lôi cần dựa vào dây dẫn hoả, cần phải đốt từ rất xa cả mấy chục mét, đám thân binh xuất thân Đại Việt này phải ém trong hào cá nhân chờ thời mà đốt.

Dây quá dài sẽ dễ dẫn đến sai sót như đứt quãng không cháy, nước vào gây ẩm , cho nên bố trí địa lôi quá tốn thời gian. Nếu có thêm thời gian thì quân Đại Tống còn thiệt thòi hơn nữa.

Bàng hoàng, hoảng sợ và thực sự loạn. Quân Đại Tống mộ nửa đã lâm vào hoảng loạn thực sự, cũng may còn một nửa ở phía sau không sập bẫy đang kết trận nghiêm mật cho nên tình thế không quá nát bét.

Nhưng đó vẫn còn chưa xong, hoả pháo của Liêu Đông từ ngàn mét xa ngắm bừa vào vị trí trận địa pháo binh giả mà nổ đồng loạt.

Haizzz

Trận pháo kích này chỉ là doạ nhau thôi. Pháo lắp trên xe ngựa đã khoa chính xác, bắn trong đêm không có tham chiếu của những viên đạn đầu để điều chỉnh góc bắn. Loại nã pháo mù mờ này dựa vào kinh nghiệm và ăn may là chính.

Bắn xong ba loạt đạn quân Liêu Đông đi thẳng không đoái hoà sau lưng.

Tích cũng không cần biết đã giết bao nhiêu, lập bao công. Đêm nay đủ rồi, đi về ngủ. Ổ một chữ vẫn quan trọng hơn.

Mỗi anh em có cách đánh trận riêng. Như Tước thích tính toàn cục, Ký tuy quân sự chả ra mẹ gì nhưng toàn thích đi kỳ chiêu mạo hiểm, cụ Thường Kiệt không mấy lần đỡ có khi toi mạng rồi. Tích thì quay quanh một chữ ổn hành sự.

Nếu là Ký hôm nay, hắn dám lệnh ba quân thúc ngựa đánh hồi mã thương rồi.



Đại Việt chuyển mình sang một trang sử mới. Ông trùm trọng sinh về triều đại nhà Lý, bình đình nội loạn, mang gươm đi mở cõi, khai cương khuếch thổ, viết nên kỳ tích huy hoàng của dân tộc con rồng cháu tiên. Mời xem
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.