Ngô Khảo Tước nhìn màn mưa dăng dăng nơi bắc phương mà nhớ nhà, hắn đã rời xa Bố Chính quá lâu rồi.
Nhưng lúc này Ngô Khảo Ký biết hắn không thể về Đại Việt.
Ai có thể về nhưng tuyệt đối hắn không thể.
Không cần nghĩ nhiều, những hành động vô thức của Ngô Khảo Ký đã bộc lộ dã tâm của hắn, Ngô Khảo Tước nhìn thấy được, Lý Thường Kiệt cũng cảm giác được, dĩ nhiên Ỷ Lan Thái Hậu phải thấy được.
Cho dù Cẩm Y Vệ hay Đông Xưởng Tập có cường đại đến đâu cũng không thể bưng bít hết tin tức.
Việc phong Định Nam Vương cho Ngô Khảo Ký của Lý triều chỉ là hành động mang tính bắt buộc giải quyết tình thế khi mà Ngô Khảo Ký đã nhân phong từ triều Tống, sau đó lại độc lập tách khỏi Tống như một chỉnh thể.
Đây là hành động mà Lý thị sẽ không bao giờ bỏ qua, không thể bỏ qua cho dù có trăm ngàn giải thích cũng không thể lấp liếm được.
Ngô Khảo Ký biết rằng hắn ở hải ngoại, Lý thị có muốn đánh Bố Chính cũng không tác dụng, đánh Bố Chính mà không giết được Ngô Khảo Ký thì hậu họa còn kinh khủng hơn nhiều việc đang giữ hiện trạng như hiện tại.
Hiện trạng như hiện tại tuy có lúng túng xấu hổ đôi chút nhưng Lý Thị với sức mạnh một quốc vẫn kiềm tỏa được Bố Chính, mà Bố Chính thì chưa vạch mặt tạo phản cho nên vẫn bị cách chính lệnh của triều đình Lý thị ba phần ràng buộc.
Tỉ dụ như lúc này Lý thị tập hợp quốc lực công Bố Chính, chưa nói thắng bại ra sao nhưng chắc chắn không giết được Ngô Khảo Ký. Ngô Khảo Ký trả thù sẽ ra sao? Mấy vạn hải tặc Đông Hải không tầm thường, thêm vào đó Ngô Khảo Ký còn sống sẽ còn kêu gọi được Medan, La Oa, Khmer, chỗ lực lượng ấy trả đũa Lý thị thì Ỷ Lan cũng phải dè chừng.
Cho nên Ngô Khảo Ký lang thang hải ngoại uy hiếp mạnh mẽ hơn nhiều việc hắn về cố thổ.
Chỉ cần người có hiểu biết nhìn một chút thế cục sẽ ngộ ra một điều, ngày mà Ngô Khảo Ký bước chân về phương Nam ắt hẳn sẽ có một trận chiến kinh thiên động địa ở Đại Việt. Điều này tránh không khỏi.
Cho nên để tránh đi chiến tranh vào lúc này, Ngô Khảo Ký chỉ có thể như một kẻ có nhà mà không dám về. Ai biết được vị Đông Hải Vương gia thanh danh lừng lẫy lại có nỗi khổ tâm trong lòng như vậy.
Gạt bỏ tâm tình xao động một bên, Ngô Khảo Ký lại cầm lên cây bút lông ngỗng mà chấm mực kẻ vẽ gì đó.
“ Không biết thằng Tước này muốn làm gì nữa, hắn muốn cho lũ vịt cạt Liêu Đông bơi sông vượt Hoàng Hà sao? Càng ngày nhìn càng không thấu tên này”
Ngô Khảo Ký cười khổ, hắn lúc này thi thoảng nhận được yêu cầu trợ giúp từ Ngô Khảo Tước nhưng Ngô Khảo Ký cũng không hỏi nhiều, mặc kệ Ngô Khảo Tước muốn gì, hắn đáp ứng là được, nguyên nhân cặn kẽ trong đó hắn không tìm hiểu cũng không can thiệp, Nặng đầu.
“ Nhưng thứ này cũng khá có ích, trước kia ta không đủ nguyên liệu cho nên chẳng nghĩ đến chế tạo thứ này, nhưng lúc này nguyên liệu dồi dào, có lẽ hải quân Bố Chính cũng nên trang bị loại này vật tư”
Ngô Khảo Ký khẽ cười tiếp tục vẽ.
Thứ hắn vẽ ra là một loại khung gỗ kì lạ gì đó, rồi lại bọc bên ngoài là da bò da dê.
Đây là thứ gì nhỉ?
Nếu ai đó là người hiện đại, nhìn qua đủ hiểu đây là váo phao mà thôi. Chẳng qua các tấm phao được làm từ khung gỗ nhẹ bọc bên ngoài là da động vật may kín chống thấm nước.
Tất nhiên loại này chống thấm không thể như khối cao xu cho được, nhưng cũng khá có tác dụng, ít nhất để nước thấm đến mức phao da mất tác dụng thì cần nhiều thời gian lắm, đủ để người sử dụng tìm được nơi an toàn rồi.
Ngô Khảo Tước muốn chế áo phao để làm gì, chẳng ngoài mục đích thủy chiến hay vượt sông, thằng này muốn làm gì Ngô Khảo Ký cũng chịu. Hắn chỉ thiết kế mà thôi.
Yêu cầu của Ngô Khảo Tước đơn giản, áo phao có thể chịu được trọng lượng lớn, dễ mặc, dễ sử dụng.
Ngô Khảo Ký là ai? Hiện đại người, khả năng bơi lội không tồi, nhất là thời gian qua hắn chủ yếu chỉ huy hải quân. Cho nên Ngô Khảo Ký kết hợp cả hai sẽ cho ra được thiết kế ưng ý dễ sử dụng.
Gọi là áo phao nhưng đơn giản đó chỉ là tổ hợp một đám hộp gỗ bọc da có kết nối với nhau bằng dây thừng chắc hay dây da. Muốn mặc đơn giản vòng qua eo, buộc chặt nút thắt phía trước bụng là đủ.
Một vòng phao xung quanh eo sẽ giúp người dễ dàng nổi giống như một người lớn chui vào một cái phao tròn nhỏ, Phao luôn kẹt ở hai nách nâng đỡ cơ thể nổi lên.
Loại phao này dễ sử dụng, khó bị ngộp nước cho dù không hiểu mấy kiến thức bơi lội. Thêm vào đó hai tay được nhô khỏi mặt nước khá linh hoạt có thể càm thêm đao thuẫn tiến hành một chút phòng thủ hay chém giết.
Thiết kế xong xuôi chính là chế tạo cùng xử dụng, loại này khí cụ hàm lượng công nghệ không cao, dễ chế tạo cho nên Ngô Khảo Ký cũng không quá muốn tham gia vào đó. Hắn còn nhiều chuyện cần suy nghĩ ở phương Nam. Ngô Khảo Ký vẫn muốn tiếm quyền Lý thị một cách hòa bình nhất, không đổ máu nhiều. Kể từ đó trong tay Ngô Khảo Ký sẽ là một Đại Việt chưa tổn thương nguyên khí.
Muốn làm được điều này chất xám mà Ngô Khảo Ký phải bỏ ra để bố cục là không hề nhỏ, đúng là phải bạc đầu suy tư rồi.
Phòng tuyến Sông Hoàng Hà doanh Đại Tống.
Lúc này Quách Quỳ đang nhìn hai vị Thái Giám trước mặt mà sững sờ.
Hắn nhìn hai cái hộp gỗ lớn bé trong tay Đại Thái giám mà trong lòng như đoán được hai ba phần chân tướng chuyện này.
Phòng tuyến Hoàng Hà không cách xa Biện Kinh, tín cả vượt sông cũng chỉ hai mươi dặm. Nhưng hai mươi dặm đó lại như rãnh trời, những ngày qua trong doanh quân thì Quách Quỳ đã cảm nhận được không khí Biện Kinh không bình thường, nhưng tin tức lại bị triều đình phong bế đến mức họ Quách đàn không hiểu có đại sự gì đang xảy ra ở hậu phương.
“ Đây là?” Quách Quỳ vẫn còn nghi ngờ mà hỏi Đại thái giám.
“ Thưa tướng quân , đây là quà mà Quan gia gửi cho Liêu Đông nghịch tặc, nơi này còn có hai lá thư, một của Quan gia gửi ngài, bức thư thứ hai là của Tô học sĩ gửi ngài”
Đại Thái Giám mặt xám như tro, tinh thần uể oải, vừa trả lời vừa móc ra hai phong thư.
“ Trước khi đi , Quan gia đã căn dặn nô tỳ, Tướng quân đọc xong thư của quan gia, sau đó quyết định chuyển quà hay không là do tướng quân. Sau đó tướng quân thượng một chiếu gửi về cho Quan gia”
Đại Thái giám nói đến đây thì ánh mắt đầy chờ mong, đầy hi vọng.
Hắn dĩ nhiên hi vọng vị tướng quân trước mặt này trả lời không chuyển rồi. Như vậy mạng nhỏ của thái giám sẽ được bảo toàn.
Quách Quỳ nhận lấy thơ, cẩn thận ngồi xuống ghế mà trau chuốt từng chữ đọc.
Gương mặt vị dạ tướng này lúc này biến ảo không ngừng, có đăm chiêu suy nghĩ, đôi lúc mày rậm nhíu sâu, đôi khi ánh mắt lại loé lên những tia hung tàn, có lúc lại như đang dằn vặt đấu tranh nội tâm.
“ Chuyển nhưng không vội, thời cơ chưa đến, để ta tấu chương về bệ hạ, Công công tạm thời ở trong doanh nghỉ ngơi”
Quách Quỳ thở hắt một hơi rồi trả lời.
“ Ta liên luỵ Tô Đông Pha rồi” Quách Quỳ ngả người trên ghế mệt mỏi.
Ông ta nhìn màn mưa mà thì thầm như tự trách, nhưng vẻ mặt đầy quyết tâm đã nói lên trong lòng ông ta đã có quyết định.
“ Quan gia yên tâm, cái này tội danh thiên cổ để Quách Mỗ gánh được rồi, thân làm biên tướng mất đi Thái Nguyên, nay lại khiến Hà Bắc lâm nguy, Biện Kinh khốn đốn. Ta đáng lẽ đã phải đền tội lâu rồi” Quách Quỳ lại lẩm bẩm , hắn như nói cho chính bản thân nghe, như tâm sự với chính mình vậy.
Thời tiết thật khốn kiếp, lúc thì Hà Bắc hạn hán mấy tháng không một giọt mua, cây cối bị thiêu đốt như chết cháy, lúc thì trời mưa lớn không dứt. Không hiểu nổi năm nay ông trời có thù hằn gì với Hà Bắc.
Ngô Khảo Ký về mạn bắc thay Ngô Khảo Tước trấn giữ Vương Đình. Đây là Tước đệ muốn Ký ca nghỉ ngơi, đồng thời Tước đệ còn thần thần bí bí nói rằng có quà bất ngờ chờ Ngô Khảo Ký ở Tái Ngoại thảo nguyên.
Ký nhận lời, hắn cũng chán nản với sự vụ ở Hà Bắc, cuối cùng tóm lại đây chẳng phải nhà hắn việc cho nên ham muốn tham gia của Ngô Khảo Ký cũng không nhiều.
Đến lúc này ba anh em nhà họ Ngô lại tách nhau ra.
Ngô Khảo Ký ở trên đường ngược bắc tiến về Liêu Đông Vương Đình ở thảo nguyên.
Ngô Khảo Tước chỉ huy thiết kỵ xung quanh An Dương, Bộc Dương uy hiếp phòng tuyến Hoàng Hà của quân Đại Tống, lịch sử lúc này đã không còn theo bánh xe vận hành trước đó mà đã lệch lạc đi nhiều.
Tuy người Tống vẫn tham gia một cuộc công thủ chiến bên bờ sông, nhưng không phải Sông Như Nguyệt ở đất Nam mà là sông Hoàng Hà ở đất Bắc. Trận Như Nguyệt người Tống là kẻ xâm lăng nhưng trận Hoàng Hà người Tống lại là kẻ bị xâm lăng và đang phòng ngự.
Ngô Khảo Tích đóng quân ở quanh Bắc Bình chỉ huy bộ binh Hà Bắc cùng một số lượng nhỏ kỵ binh Thái Nguyên vây khống Bắc Bình.
Thủ tướng Bắc Bình là Dương Khôi con trai của Dương Văn Quảng.
Dương Khôi là cháu cọi Dương Nghiệp bằng cụ, dòng dõi Dương gia tướng hiển hách phương bắc biên thùy Đại Tống.
Chính thức thì lần này thủ Bắc Bình phải là Dương Văn Quảng nhưng đáng tiếc năm ngoái ông ta đã bệnh nặng qua đời, nối nghiệp cha, Dương Khôi giờ thủ Bắc Bình tường cao hào sâu binh lính không ít.
Thật ra Ngô Khảo Tích có thể không quá khó khăn hạ Bắc Bình thế nhưng thiệt hại nhân mạng hai bên sẽ tương đối lới, cho nên vị Đại Tướng Quân Liêu Đông tạm chức này chỉ vây khốn mà không công. Do đó con đường bộ thông từ tái ngoại vào Hà Bắc vẫn như vậy ổn định.
Trâu bò ngựa dê từ thảo nguyên lúc này ùn ùn được đưa về Hà Bắc trú đông, chẳng cần phải điên cuồng đi tới Hô Luân Hồ chú rét.
Quãng đường vừa gần, thời tiết lại sẽ ấm hơn, đồng cỏ Hà Bắc cũng không thiếu, đây là cái lợi khi nối liền Liêu Đông cùng Hà Bắc. Dân du mục vẫn du mục có điều tuyến đường thay đổi mà thôi.
Ngô Khảo Ký lúc này trên đường ngược bắc có thể liên tục thấy từng đoàn lớn các bộ lạc thảo nguyên vượt trường thành tiến vào Hà Bắc nội địa, quả thật Ngô Khảo Tước quản lý lãnh địa của hắn rất có chương mục.
Nói về An Dương cùng sông Hoàng Hà lúc này chiến sự rơi vào dằng co, cả hai bên đều giữ mà không phát, dường như họ đang chuẩn bị gì đó.
Tin tức Trịnh Gia bị diệt lớn như vậy nhưng Liêu Đông quân lại không hay.
Đây chính là nhược điểm của Liêu Đông. Hệ thống tình báo của họ không theo kịp tốc độ phát triển của Vương Đình.
Ngô Khảo Tước học theo Ngô Khảo Ký thành lập Ty tình báo có tên Thám Mã Quân Ty chia làm hai ty Nam Bắc.
Bắc Ty chủ yếu tình báo phục vụ quân sự, thám mã khắp nơi được tung vào chiến trường thu thập tin tức quân sự của Đại Tống mà đưa về cho Ngô Khảo Tước. Nam Ty phụ trách thâm nhập sâu trong nội địa Đại Tống để thu thập tình báo triều đình Đại Tống nhưng Ty này chưa hoạt động được gì, thiếu nhân thủ trầm trọng, gần như không có bao nhiêu sức lực.
Chính vì vậy ánh mắt của Ngô Khảo Tước gần như mù dở khi nhìn về hậu phương quân Tống.
Đây chính là nhược điểm khó khắc phục trong thời gian ngắn.
Cũng không thể trách, Liêu Đông thời gian thành lập quá ngắn, căn cơ chưa sâu, nhân tài phương diện tình báo thiếu thốn, để trà trộn vào Triều đình Đại Tống cần nhiều thời gian.
Vốn dĩ Trịnh gia có thể là một cứ điểm tình báo cho Ngô Khảo Tước , nhưng chiến tranh nổ ra Trịnh Gia quá bắt mắt đã bị quản chế khắp nơi không thể tạo nên tác dụng cho Liêu Đông.
Mấy nhà buôn cùng Ngô Khảo Ký cũng có thể làm thám tử cho Liêu Đông nhưng lời bọn này không thể tin tưởng hoàn toàn, thêm vào đó đám này không phải tay chân của Ngô Khảo Ký cho nên chỉ có thể tình báo nửa vời, đôi lúc có đôi lúc không tùy thuộc tâm tình. Phương pháp này không chuyên nghiệp và luôn chậm chạp tiếp cận thông tin.
Lý do này khiến cho đã một tháng từ vụ án Trịnh gia nhưng Ngô Khảo Tước ở ngay gần cách có 100km mà không hề hay biết.
Đại Việt chuyển mình sang một trang sử mới. Ông trùm trọng sinh về triều đại nhà Lý, bình đình nội loạn, mang gươm đi mở cõi, khai cương khuếch thổ, viết nên kỳ tích huy hoàng của dân tộc con rồng cháu tiên. Mời xem