Ngô Khảo Tích vẫy tay gọi thân binh dặn dò hắn mang một bản đồ quân sự đến.
" Có lẽ tướng quân vị vây ở Tế Nam quá lâu, thông tin bế tắc, lúc này Nguyên Nghĩa tôi xin bêu xấu giải trình một cái đại thế trong trận này"
Ngô Khảo Tích bắt đầu lý giải đại thế mà Ngô Khảo Tước đã một tay gầy dựng, một tay từ từ bóp lấy cổ họng Đại Tống quan quân. Đây toàn là thông tin quân sự quan trọng, đáng lẽ ra đây phải là trọng điểm bí mật quân sự, vì sao Ngô Khảo Tích hắn dễ ràng chia sẻ cho tướng địch quân.
Lý do đơn giản, vì cái gọi là đại thế rất khó thay đổi, cho dù biết rõ từng chi tiết cũng vô lực hồi thiên. Đây giống như một cái cự đại dương mưu, địch thủ biết nhưng không thể né tránh chỉ có thể chui đầu vào rọ.
Nhạc Tín Bằng biết thì đã sao, cái đại thế này hẳn Quách Quỳ cũng nhận ra, thà lấy nó ra để Nhạc Tín Bằng thấy rõ, từ đó vị tướng Thủ Thành Tế Nam này sẽ biết khó mà lui.
" Chiến lược quân sự cay độc, từng bước ép người vào tuyệt lộ, cao nhân bên người Liêu Đông Vương quả thực tài ba không thể dùng lời miêu tả"
Nghe đầy đủ đại thế ván cục Nhạc Tín Bằng chỉ biết thầm than thở tín phục, hắn thua không sai, vì vốn dĩ trận này đã được định đoạt kết quả, cái khác nhau là Tín Bằng hắn có thể cầm cự bao lâu. Lúc này chỉ chưa đủ năm ngày, một toà đại hùng thành Tế Nam hắn đã thủ không nổi.
Nhưng Nhạc Tín Bằng cho rằng đây là công lao của mưu sĩ bên cạnh Liêu Đông Vương, hắn không tin người trẻ tuổi như Liêu Đông Vương có thể lão thành điều quân khiển tướng như vậy.
Ngô Khảo Tích cười cười tự hào: " Đây toàn bằng Đại Vương của bọn ta một mình mưu tính"
" Làm sao có thể, đây là thế cục của một Hà Bắc , cả triệu dặm vuông, là thế cục của cả một vùng to lớn kéo dài từ Bắc xuống Nam ba ngàn dặm, Đông Tây tới hai ngàn dặm. Một người sao có thể?...." Nhạc Tín Bằng thì thào thất thố biểu hiện như cực độ kinh ngạc lại như khó có thể tin một người có thể bày cục lớn đến vậy.
Phải chăng là người Liêu Đông đang cố tình thần thánh hoá Vương Gia của họ?
Ngô Khảo Tích chỉ cười cười lắc đầu không bình luận thêm, chuyện này một người bố cục quả thật hoang đường khó tin, chỉ có thể ở bên cạnh chứng kiến tận mắt những gì Ngô Khảo Tước làm thì mới dám tin đó là hiện thực.
" Tín sứ đại nhân, ngài cho ta xác định hỏi lại một lân nữa, trong này điều kiện đầu hàng nói rõ. Người Hà Bắc lính bên trong Tế Nam giải giáp quy điền về trồng chọt ruộng vườn. Binh lính xuất thân ngoài Hà Bắc thì sẽ được phóng thích mở một mắc lưới cho chạy về Thiên Tân?"
" Chính xác" Ngô Khảo Tích gật đầu.
" Nhưng sau đó Liêu Đông Vương sẽ công chiếm Thiên Tân rồi đến Bắc Bình...." Nhạc Tín Bằng không thể không tiếp tục truy vấn chuyện này.
" Nhưng sau đó Liêu Đông Vương sẽ công chiếm Thiên Tân rồi đến Bắc Bình...." Nhạc Tín Bằng không thể không tiếp tục truy vấn chuyện này.
" Hoàn toàn chính xác, có điều không cầm lên vũ khí chỉ hướng Liêu Đông quân thì Liêu Đông Vương không coi là địch tính mệnh an toàn" Ngô Khảo Tích cười không giải thích thêm.
" Phương pháp công thành của Liêu Đông Vương quỷ dị đa đoan, nhưng không phải không thể phá giải nếu biết trước. Liêu Đông Vương không sợ thả người tới Thiên Tân , Bắc Bình sẽ gây hoạ ?" Nhạc Tín Bằng kinh ngạc.
" Chuyện này cứ tự nhiên , Đại Vương của chúng ta nếu e ngại người khác phá giải cũng đã không thả lính ngoại Hà Bắc đi" Ngô Khảo Tích thong thả như chẳng có gì, ngồi đó ung dung phẩm trà đánh giá Hoàng Hà dòng đang cuồn cuộn chảy.
" Nhưng bản tướng ngại ngùng xấu hổ là người Thái Nguyên, Sơn Tây. Lính trong thành có tám phần là người Hà Bắc, còn lại là lính Thái Nguyên Sơm Tây một đường theo ta từ quê nhà tới đây, tất cả đều là tinh binh hãn tướng lão luyện sa trường, lão muốn dẫn Thái Nguyên binh đầu nhập dưới trướng của Liêu Đông Vương..." Nhạc Tín Bằng đột nhiên mở lời.
Ngô Khảo Tích lưỡng lự, suy nghĩ chưa biết trả lời sao, lão khốn này đã nói rõ ngươi giao thành trì ta sẽ tha mạng cho ngươi dẫn quân ngoại tỉnh chạy đến Thiên Tân. Giờ lão lại quay đầu muốn hàng... khó khăn quyết định.
" Tín sứ do dự? Ha ha thì ra muốn thả chúng ta đến Thiên Tân, Bắc Bình để reo rắc sợ hãi kinh hoàng cho những kẻ nơi đây. Khiến bọn họ chưa cần đánh tự tan... hảo kế a." Nhạc Tín Bằng vuốt vuốt râu bạc đắc chí, cuối cùng trong cuộc đàm phán này hắn cũng cắn lại được một phát giữ thể diện.
" Lão tướng quân cay độc nhé, lấy mồi ngon quy thuận để dụ ta thất thố" Ngô Khảo Tích vẫn cười.
Biết thì đã sao? Quân Thái Nguyên mà lão tướng thủ thành Tế Nam này nói không gì khác có lẽ là đám tinh binh mấy ngàn đã bị một trận đồ sát khiến cho táng đảm vỡ tim. Nhạc Tín Bằng có thể phát hiện kế này thì đã sao? đây là dương mưu. Sự e ngại của những người đối diện với quân Liêu Đông đêm hôm đó không thể dùng mấy từ mấy ngữ để thay đổi.
Đám này sẽ đem nỗi sợ hãi đó reo rắc khắp Bắc Bình Thiên Tân, kể từ đó việc công thành, chiếm đất của Liêu Đông sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Chưa đánh địch quân đã sợ Liêu Đông như sợ cọp, vậy thì lúc đánh nhau tinh thần lại càng xuông thấp. Điều này là ưu thế không thể bỏ qua.
" Đây không phải mồi, tín sứ đại nhân hiểu lầm. Chúng ta Thái Nguyên binh không còn nhà. Khi được tín sứ đại nhân chỉ về đại thế chúng ta đã hiểu Đại Tống... vô lực hồi thiên, Bắc Nguyên đại thế đã định"
" Nhưng chúng ta lúc này Thái Nguyên quân sĩ lại không còn nhà rồi.. chỉ có thể đu theo Đại Vương ... tìm một con đường cho Thái Nguyên"
Ngô Khảo Tích hiểu rồi, sau một hồi nói chuyện cũng vỡ lẽ.
Vì lần này quá e ngại Liêu Đông của Ngô Khảo Tước , cùng quá sợ hãi lực lượng của Ngô Khảo Ký có thể sẽ hỗ trợ, ngoài lực lượng Hà Nam, Hà Bắc, Đại Tống đã điều không ít biên quân tinh nhuệ Thái Nguyên Sơn tây về Tế Nam.
Có thể nói đây là một lần khuênh quốc lực mà chiến của Đại Tống. Quyết tâm vô cùng không tồi.
Đại Liêu Gia Luật Tuân hay biết tình bào này vậy là xua quân Nam Hạ. Ngô Khảo Tước chưa cả vượt Trường Thành vào Hà Bắc thì thằng khốn này ở bên kia Trường Sơn đã một đường chiếm trọn Sơn Tây Thái Nguyên của Đại Tống.
Yên Vân Thập Lục Châu nghe thì ghê nhưng thực tế không quá rộng. Yên Vân Thập Lục Châu vốn thuộc vê Người Đại Liêu, sau đó Ngô Khảo Ký được thuê để dùng hải tặc cướp về cho người Tống. Nhưng người Tống lại bội ước tự động xua quân đuổi hải tặc Đông Hải mà không trả tiền. Mọi mâu thuẫn từ đây nảy sinh.
Yên Vân mười sáu châu thực tế là mười sáu cái huyện châu nhỏ mười hai cái nằm ở phía bắc Hà Bắc vây quanh Bắc Bình và tiếp giáp Tế Nam, Thạch Gia Trang. Tính ra trước khi Ngô Khảo Ký mấy anh em quấy tung phương bắc thì Tế Nam chính là biên thành của người Tống với Đại Liêu.
Tương tự ở Sơn Tây rộng lớn lắm, chỉ có bốn châu nhỏ phía Bắc của Sơn Tây bị người Liêu Chiếm đóng trăm năm.
Nhưng lần này người Tống chỉ một bước đi thiếu khôn ngoan đã mất đi cả Thái Nguyên, thậm chí không ít lính Hà Nam đang thủ Biện Kinh cũng phải điều tới Vận Thành đề phòng quân Đại Liêu của Gia Luật Tuân điên cuồng đánh vào Tây An sau đó vòng qua dãy Trường Sơn, theo lối Lạc Dương mà uy hiếp Biện Kinh.
Người Tống lúc này không e ngại Đại Liêu như xưa, Đại Liêu đã bị Liêu Đông Vương đánh cho tàn phế. Theo như người Tống nghĩ thì Liêu Đông Vương là đại vết thương miệng đàn rỉ máu cần phải nhanh cứu trị, còn Đại Liêu Gia Luật Tuân chỉ là mụn ghẻ, hơi đau nhức nhưng không đủ gây chết người, chỉ cần xử lý xong Liêu Đông Vương thì sẽ bóp Gia Luật Tuân cái bọp.
Nhưng Nhạc Tín Bằng sau khi nghe đại thế hướng đi đã hiểu được Đại Tống không còn cửa chiến thắng. Lại thêm lần này không ít binh mã sẽ cay đắng ra đi ở đất Hà Bắc. Nếu như vậy Đại Tống sau đó ốc không lo nổi mình Ốc lấy gì thu hồi Thái Nguyên.
Mấy vạn binh sĩ Thái Nguyên Sơn Tây đang chiến đấu ở Hà Bắc nhưng gia viên vợ con, người thân họ lại rơi vào tay Gia Luật Tuân.
Đây là vì sao Nhạc Tín Bằng cay đắng nói mình không còn nhà, lính Thái Nguyên không còn nhà.
Nhạc Tín Bằng không tin Đại Tống có thể cứu được Thái Nguyên, có thể cứu vợ con hắn. Nhưng chứng kiến sức mạnh của Liêu Đông Vương thì hắn lại nghĩ đến một con đường khác.
Việc Đại Tống không làm được chưa chắc Bắc Nguyên bó tay. Khả năng cao Bắc Nguyên có thể một lần nữa đánh tàn Đại Liêu thu lấy Thái Nguyên, kể từ đó Nhạc Tín Bằng không còn là một kẻ có nhà không thể về.
Chuyện này không chỉ mình Nhạc Tín Bằng nghĩ đến, nếu được giải thích rõ thì hàng vạn quân Thái Nguyên sẽ nghĩ ra.
Vậy nên chân tâm thật ý đầu nhập Bắc Nguyên là một con đường sáng đối với Nhạc Tín Bằng và quân Thái Nguyên.
Hiểu tiền căn hậu quả việc này Ngô Khảo Tích đăm chiêu nghĩ ngợi, hắn nghĩ cực lâu để cân nhắc thiệt hơn.
“ Có thể” Ngô Khảo Tích thở ra một hơi dài ngắn gọn nói hai câu.
“ Thực sự có thể sao? đấy là đưa quân giải phóng Thái Nguyên, tín sứ ngài có thể thay Đại Vương quyết định?” Nhạc Tín Bằng không phải không tin tưởng Ngô Khảo Tích mà chuyện này quá hệ trọng cần cẩn thận.
“ Ta đại danh Ngô Khảo Tích tên tự Nguyên Nghĩa , là anh ruột của cả Liêu Đông Vương và Đông Hải Vương, nhậm chức Đại Tướng quân ở Liêu Đông. Lời ta nói lão tướng quân có thể tin tưởng. Thứ đến phải nói thẳng xuất binh Thái Nguyên là không thể, sau chiến dịch Hà Bắc chắc chắn Bắc Nguyên sẽ lập quốc, công việc bề bộn, cần thời gian nghỉ ngơi khôi phục nguyên khí không tiện điều binh”
Ngô Khảo Tích dừng lại một giây.
“ Nhưng vợ con thân thích người nhà của lão tướng quân cùng binh sĩ Thái Nguyên có thể dùng ngoại giao mà đổi về sau đó đưa đến Hà Bắc an gia lập nghiệp.”
“ Hà Bắc lúc này không thiếu đất đai màu mỡ, không thiếu tài nguyên khai thác, lại gần biển. Vẫn nói rời xa quê nhà tổ mộ không ai muốn, nhưng thời khắc phi thường cần làm những chuyện phi thường mong tướng quân hiểu”
Ngô Khảo Tích tại chỗ làm ra quyết định, đây là quyền lực của tín sứ, hắn cũng bộc lộ thân phận thật trước mặt Nhạc Tín Bằng.
Nếu thực sự Nhạc Tín Bằng ra nhập Bắc Nguyên trăm năm sau Nhạc Phi không ở Nam Tống mà lại là danh tướng Bắc Nguyên, đây là cái gì thời đại? Khó hình dung.
Chuyện đổi người nhà binh sĩ Thái Nguyên không khó, thậm chí có thể tiến hành ngay lúc này.
Gia Luật Tuân hận nhất là ai? Dĩ nhiên hận Liêu Đông Vương. Nhưng kẻ Gia Luật Tuân sợ nhất cũng là Liêu Đông Vương.
Gia Luật Tuân lúc này chạy đông né tây, cút lên tận thượng kinh mạt bắc xa xôi đồng cỏ thiếu thốn không có hồ nước cũng vì không dám ở gần Liêu Đông Vương.
Đánh Thái Nguyên vì hắn quá bần, Gia Luật Tuân nếu không liều mạng đánh Thái Nguyên thì hắn không còn gì nuôi quân.
Cho nên nếu Ngô Khảo Tước viết thư đòi người, chắc chắn Gia Luật Tuân uất hận nhưng vẫn phải nghe, hắn không muốn Liêu Đông Vương lại có cái cớ xua Kỵ Binh Liêu Đông hướng Bắc đi săn mồi, mồi ở đây chính là Gia Luật Tuân hắn.
Đối với người Tống, đánh không được Gia Luật Tuân có thể chạy, nhưng đối với Liêu Đông , đều là thiết kỵ thảo nguyên, nếu Liêu Đông Vương quyết giết, Gia Luật Tuân hắn chạy không được.
Thêm một việc nữa, mỉa mai thay phá huỷ Vương Đình Đại Liêu là Ngô Khảo Tước, nhưng lúc này Đại Liêu thoi thóp sống được cũng là Ngô Khảo Tước thả một con đường.
Nếu Liêu Đông không thả một mắc lưới giao dịch muối, trà, lương thực cùng đồ sắt thì Gia Luật Tuân hắn có mà đánh được Tống ở Thái Nguyên chắc?
Cho nên không cân doạ chém doạ giết, chỉ cần cắt giao thương đã đủ bóp chết tàn dư Đại Liêu rồi.
Việc trao đổi người không khó.
Nhưng kế sách reo rắc kinh hoàng cho Thái Nguyên, Bắc Bình phải làm sao bây giờ?