“Đại ca . Tại sao ngươi phải khổ như vậy, trong quân cũng không thiếu người...”
Hôm nay trong lều trướng ba anh em họ Ngô đang cãi nhau kịch liệt.
Tất nhiên đám thân vệ đã đứng rất xa canh phòng không ai có thể nghe thấy cuộc nói chuyện trên.
“ Không có gì là khổ, cũng không có cái gì nguy hiểm, thân phận Đại ca của hai ngươi ở phương Bắc này nào ai biết được, cho nên lần này sứ giả nhập thành Tế Nam ta đi không nguy hiểm”
Ngô Khảo Tích giơ tay lên ngăn cản Tước đang muốn nói thêm.
“ Đại ca đi cũng được, lần này chiêu hàng Tế Nam rất quan trọng, nó mở màn cho nhiều hơn thế cục Hà Bắc sau này. Đủ tâm đủ tầm trong quân không có ai hơn Đại Ca. Về phần an toàn...” Ngô Khảo Ký vẫn rất đắn đo.
“ Không có gì cả, chỉ cần thân phận đại ca của hai ngươi không lộ an toàn của ta sẽ là tuyệt đối” Ngô Khảo Tích quả quyết nói, lần này vào thành thuyết phục Tế Nam quân quả thật quan trọng vô cùng.
Trong quân Liêu Đông chiến tướng có thừa nhưng kiểu văn quan có tài ăn nói lại chẳng một ai.
Thực tế Ngô Khảo Ký cũng có tài thuyết phục người, nhưng Thân phận của hắn ở đó, rất nhiều người ở Phương Bắc có thể nhận ra Ngô Khảo Ký hắn, thậm chí hoạ hình của Ngô Khảo Ký cũng lan truyền khá rộng trong hệ thống đầu não Đại Tống.
Ngô Khảo Tước thì... thằng này đo chửi người có lẽ độc bá thiên hạ. Cho hắn đi đàm phán có khi ngày hôm sau toàn bộ Tế Nam tử thủ chết đến người cuối cùng cũng sẽ không hàng phục.
Sau cuộc thảm sát kinh hoàng tối hôm đó xảy ra, tinh thần quân sĩ Tế Nam suy sụp không tả nổi, có thể nói Tế Nam quân đã teo tim, nhũn gan hết cả rồi, những ai thoát chết hôm đó đều tinh thần hoảng loạn ngày đêm như người điên mà lảm nhảm, ngủ cũng không yên giấc, nhắm mắt lại chỉ thấy cảnh tu la địa ngục hôm đó.
Đã không ít người tự vẫn vì không chịu nổi sự sợ hãi đó đeo bám.
Sợ hãi như căn dịch bện lan ra toàn quân, một lan mười, mười lan trăm ,lan ngàn , lan vạn. Tinh thần quân Tế Nam dậy không nổi, đêm đó trên đầu thành đèn đuốc sáng chưng , binh sĩ đứng không ít đã chứng kiến khung cảnh kinh hoàng trên.
Cho nên những ngày qua quân Liêu Đông bắn đất đá lấp thành thì Tế Nam quân bên trong không cử động, ngay cả đến đại pháo của họ cũng không vang một tiếng.
Vốn dĩ Ngô Khảo Tước đã chuẩn bị các phương án đối phó với quân Tế Nam phá đường đất nhưng cuối cùng không dùng được vì quân Tế Nam như mất hồn không có chút phản kháng nào.
Tam Kiệt Ngô gia đã quyết định, cách đánh đêm hôm đó chỉ dùng cho những trường hợp cực kỳ khoa khăn, không thể thiện dùng liên tục, cách giết người hàng loạt kiểu đó quá man rợ rồi.
Cuối cùng cho ra kết luận cách đánh đó được coi là một loại vũ khí mang tính răn đe, giống như thời hiện đại có bom nguyên tử, dùng răn đe nhau được nhưng rất rất hiếm khi sử dụng.
Tế Nam nội thành. Phủ Nhạc tướng quân.
Vị tướng quân này sau khi thổ huyết ngất trên tường thành thì vẫn chưa khôi phục, tinh thần uể oải cơ thể mệt mỏi vẫn phải dưỡng bện trong phủ.
“ Phụ thân, đã đến rồi”
Nhạc Hoà nhẹ nhàng bước vào căn phòng đầy mùi Bắc dược của phụ thân hắn mà nhẹ giọng.
“ Sứ giả Liêu Đông đã đến, muốn chiêu hàng rồi sao... “
Nhạc Tính Bằng chống người cố ngồi dậy, gương mặt vàng bệch như nghệ, hắn thì thào trong miệng , vừa cay đắng, vừa bất đắc dĩ, vừa chua sót.
“ Phụ thân người quyết định hàng rồi sao?”
Nhạc Hoà khổ sở hỏi nhỏ.
“ Hàng hay không hàng còn tuỳ thuộc Liêu Đông Vương muốn xử trí bịn sĩ trong thành ra sao. Mau thay quần áo dẫn ta đi gặp vị sứ giả kia, lễ nghĩa không nên lược, có thua hay có hàng cũng phải giữ lại chút tôn nghiêm”
Nhạc Tín Bình quay qua con trai mà dặn dò.
Phía dưới chân thành phía Chính Tây cổng Tế Nam thành Ngô Khảo Tích một thân văn phục nơi nó tóc mây theo gió khẽ đung đưa. Hắn không đội mão cánh chuồn văn quan giống người tống mà là Liêu Đông mão da thú đặc chưng. Trang sức trên người cũng thể hiện địa vị ở Thảo Nguyên không thấp. Đây chính là thể diện sứ giả, không thể đóng vai một người địa vị quá thấp đi làm việc này.
Tích Ca chỉ mang theo mười thân vệ, mặc vào võ phục thảo nguyên, khôi giáp thì có vũ khí không cầm. Có thể nói sức phòng thủ của đám người này giảm đến mức thấp nhất rồi. Quân Liêu Đông nơi này đã lui xa năm dặm tất nhiên nếu có chuyện không thể nào tiếp ứng kịp.
Trên tay Ngô Khảo Tích cầm một cờ phướn sứ giả thân phận điển hình rất dễ nhận biết.
An nguy của Ngô Khảo Tích vẫn là vấn đề Ký rất băn khoăn, trước giờ đi sứ giữa lúc hai bên chiến tranh thực như làm xiếc đi dây, muốn té ngã lúc nào cũng có.
Tất nhiên phe Tống bị nhiều giáo nghĩa nho học ràng buộc cho nên hiếm có chuyện chém sứ trừ khi sứ giả quá mức điên cuồng không hiểu mình là ai, mình ở đâu. Nhưng việc người thảo nguyên chém sứ là không ít, đôi khi chém sứ còn thể hiện quyết tâm liều chết đến cùng, tự ép mình vào tử lộ cầu sinh.
“ Thảo nguyên người cũng có mỹ Nam tử như vậy, không đúng, người này không phải bắc phương thảo nguyên người” Nhạc Tín Bằng gắng gượng phía trên lâu thành chống đỡ thân mình thẳng tắp, hắn muốn giữ tôn nghiêm của bản thân.
Nói thật Ngô Khảo Tích chỉ là bịt tai trộm chuông, nhà họ Ngô từ lớn đến bé gương mặt đều đặc hữu dễ nhìn, lại thêm thân hình cao lớn gien trội cho nên đi đến đâu đều là phượng lạc bầy gà.
Lại nói anh em cùng mẹ có bốn năm phần gương mặt giống nhau, vơi cách hoạ trừu tượng thời này, có thể nhìn bức hoạ Khảo Tước nghĩ nhầm đó là Khảo Ký, nhìn hoạ Khảo Ký nghĩ đó là Khảo Tích. Bình thường mà thôi.
Nhạc Tín Bằng cảm giác sứ giả gương mặt có chút ấn tượng nhưng trong nhất thời vẫn chưa nghĩ ra được người đó hắn đã trông thấy nơi nào.
Thời này người không có zalo Facebook, kẻ lạ phân biệt nhau qua phục sức là chính. Hoặc qua dẫn tiến mà thôi.
“ Kẻ đến dưới thành là ai, tới có việc gì?”
Nhạc Tín Bằng dồn sức đan điền la lên một tiếng, lão đã gắng sức rồi đây.
Lễ không thể bỏ, quy củ không thể xem thường.
Đây là bước đầu của ngoại giao, hai bên thăm dò nhau từng chút.
“ Tại hạ Ngô Nguyên Nghĩa , một kẻ dưới trướng Liêu Đông Vương, nay tới gặp tướng quân có vài lời trân thành từ Đại Vương ta muốn tận mặt chuyển tới ngài. Lại là bản thân ta cũng có đôi lời bộc bạch cùng tướng quân tâm sự”
Ngô Khảo Tích không kiêu không nhịn, không nhanh không chậm hướng đầu thành nói lớn vọng lên.
Hắn nói không giả , Tên hắn Khảo Tích nhưng tự là Nguyên Nghĩa. Cho nên xưng hô Ngô Nguyên Nghĩa cùng không phải là nói dối gì cho cam.
Còn về thân phận người phương Nam thì không cần dấu diếm, gương mặt hắn quá đặc hữu khôn giống thảo nguyên người, cho nén không cần vẽ vời rắn thêm chân.
Còn về việc có ai đó nghĩ hắn là Đại ca của Liêu Đông Vương lại lấy thân phận đó mạo hiểm đi sứ? Ít có ai theo mặt này mà nghĩ ngợi lắm.
“ Cách đây mười dặm phía Tây Bắc có một lương đình nơi bờ sông để nghỉ mát, bản tướng cho người chuẩn bị chút rượu thịt, đợi sứ giả đại nhân nơi đó”
Nhạc Tín Bằng đáp lời.
Chúng tướng bên dưới hoảng hồn ra sức khuyên can, nói đùa, bên ngoài thành là du kỵ Liêu Đông thế giới, giờ này ra khỏi thành hai ba dặm đều là nguy cơ tứ phía.
Chạy đi mười dặm đến bên bờ sông nhỡ may quân Liêu Đông có ý đồ xấu thì làm sao bây giờ.
Nhưng Nhạc Tín Bằng quyết đoán ai cũng không can được, tất cả chỉ đành ngậm ngùi chuẩn bị , cố gắng chu toàn tan toàn của chủ tướng phe mình.
“ Không cần vào thành, tiếp kiến nhau bên lương đình cạnh sông. Lại còn cách cổng thành mười dặm?” Khảo Tích cũng hơi bất ngờ trước quyết định của vị tướng quân này mà lẩm bẩm thầm nghĩ.
“ Cung kính không bằng tuân mệnh, nửa canh giờ sau tại hạ xin gặp mặt tướng quân nơi đo”
Ngô Khảo Tích chắp tay lễ chào sau đó thúc ngựa đi về doanh.
“ Thật là một tên tướng quân trung dũng a.” Ngô Khảo Tích trên đường vừa cười khổ vừa lắc đầu cảm thán.
Trong sát na Ngô Khảo Tích đã khám phá ra ý đồ của vị tướng quân trên khi hẹn gặp ở lương đình.
Lương đình bên bến tầu bờ sông.
Nơi này khung cảnh không kém cũng là một nơi non xanh nước biếc hữu tình bên Hoàng Hà Giang.
Xa xa thấp thoáng bên bờ là một bãi rừng trúc xanh biếc, nơi này đã từng tiêu điều, măng trúc bị nạn dân móc không còn một cọng. Nhưng mưa xuống vạn vật như phục sinh, rừng trúc lại xanh mướt một màu như chưa từng có nắng hạn vậy.
Vốn dĩ trước kia nơi đây cũng là danh lam thắng cảnh ở Phủ Tế Nam, chùa chiền mấy ngôi lấp ló, thôn trang tấp nập kẻ người nơi bến tàu, lại thêm lương đình rừng trúc kẻ mộ danh tới nơi này không ít. Nhưng giờ đây ngoài rừng trúc vẫn xanh, nơi khác lại thê lương vô tận, miếu chùa không người, thôn trang không khói. Ngàn dặm thanh không đó là tìn trạng chung của đất Bắc Hà.
“ Tướng quân tội gì phải làm khổ bản thân như vậy, Vương ta cũng đâu phải kẻ nhẫn tâm lòng dạ sắt đá khiến tướng quân phải ra khổ kế như vậy”
Ngô Khảo Tích một bên lương đình ghế đá, mặt ngọc nghênh thoảng phong nhâm nhi chén trà, không nhanh không vội từ từ nói.
Hai người ngồi đây đã lâu, như đôi bạn tri kỉ tâm tình hỏi han những chuyện xã giao, chưa từng nhắc đến chiến tranh việc kia. Hộ vệ mỗi bên chỉ mang cho có lệ bọn họ đêu ở rất xa thính các.
Thật nếu như có ai nhìn về Nhạc Tính Bằng và Ngô Khảo Tích lúc này nào nhận ra họ là hai kẻ ở hai trận doanh đang đối chiến.
Trà qua hai ba tuần, xã giao cũng hết chuyện, đã đến lúc Ngô Khảo Tích đi vào chính sự.
Nhưng khởi đầu không phải chiêu hàng mà là vạch trần tâm tư của vị tướng quân thủ thành Tế Nam.
“ Nguyên Nghĩa huynh đệ vì sao lại nói vậy, ta nào có khổ kế gì đâu. Việc ta đến nơi này cũng đã thể hiện rõ thành ý rồi...” Nhạc Tính Bằng chát đắng cười khẽ xoay ly trà trong tay.
“ Trà phương bắc thật không quen, tuy có thanh nhã nhưng lại quá nhạt, phương nam chúng ta trà đậm, vị thơm, có đắng chát nhưng dư vị đậm lâu.” Ngô Khảo Tích bất ngờ chuyển hướng, lại là phẩm trà.
Đàm phán là vậy, người mở lời đề cập trước vấn đề trọng tâm thường bất lợi, bởi vì họ luôn ở thế bị động, tốt nhất là ép đối phương phải đo vào vấn đề trước, từ đó có thể đoán định dăm ba phần tâm tư của đối thủ.
Chạm tới là bỏ.
Riêng về mặt ngoại giao đàm phán, Tích Ca bỏ xa Ký nhị gia một dãy phố, bỏ xa Liêu Đông Vương nhiều dãy phố. Bởi hắn lăn lộn ở Thăng Long nơi nước sâu và đục, bởi hắn sinh ra chú định là kế vị tộc trưởng Ngô gia. Ngoại giao không phải là chuyện xa lạ gì với Ngô Nguyên Nghĩa. Dù sao mười mấy năm chân truyền của cụ Lý Thường Kiệt về mặt này không thể đào tạo ra một phế vật ngoại giao.
Trước Ngô Khảo Ký nổi lên mặt bàn, Thăng Long chỉ biết đến Ngô gia có Nguyên Nghĩa trẻ tuổi tài tuấn, văn võ song tuyệt. IQ của Tích ca thuộc dạng nổi bật, lại thêm chăm chỉ cần cù, cho nên dù hắn khôn phải tuyệt thế thiên tài nhưng chắc chắn là tài năng xuất chúng người.
Quân sự tài năng của Ngô Khảo Tước cỡ Quang Trung Hoàng Đế thì Ngô Khảo Tích toàn tài cỡ Nguyễn Ánh, văn cũng được, võ càng không kém ai, so sánh là khập khiễng chỉ mang tính ước lượng thật ra Tích còn kém Ánh nhiều vì hắn không có cái mộng đế vương ý chí.
Nhạc Tính Bằng ngây ngẩn, hắn bắt đầu bồn chồn, người trẻ tuổi trước mặt như nhìn thấu tâm tư của hắn vậy.
“ Nguyên Nghĩa các hạ, ta thật không có cái gì khổ kế hay không cả, các hạ tin hay không tin ta cũng đành chịu. Có điều ta hơi tò mò thân phận của các hạ. Người bình thường khó có được khí chất như vậy, lại thêm họ Ngô, trẻ tuổi, lúc này ta đã nhận ra gương mặt các hạ quả thật quen mắt rát giống một bức hoạ ta đã xem qua”
Nhạc Tính Bằng lão thành danh tướng phương bắc cũng không bình thường, hắn chẳng những phủ nhận vấn đề mà còn công kích Ngô Khảo Tích bằng việc khơi rõ thân phận của vị sứ giả này.
“ Ha ha lão tướng quân ánh mắt tinh tường, chuyện này cũng có gì phải dấu. Khổ kế của các hạ không đâu xa chính là nơi này.”
Ngô Khảo Tước chỉ tay xuống lương đình thính cÁc dưới chân sau đó ngưng một nhịp nói.
“ Nếu khổ kê của lão Tướng quân là nơi này thì thân phận của ta có gì trọng yếu.?”
Ngô Khảo Tích cũng không vừa phản pháo đối đáp. Câu nói này ít người hiểu được nhưng thân là kẻ tự vạch ra kế sách làm gì Nhạc Tính Bằng không biết. Ông ta sắc mặt khẽ biến tình thế thoáng chốc rơi vào hạ hạ phong thế vị.
“ Lão tướng quân bất tất nghĩ nhiều, ta đến đây cũng không phải tranh phong hùng biện cùng ngài, chỉ là Liêu Đông Vương không muốn tàn sát vô ích nhân mạng cho nên mới có ngày hôm nay chuyện ta tới đây”
Gõ một gậy cho thêm một củ cả rốt, đây chính là đạo lý đó. Đẩy đối phương xuống hạ phong nhưng không ép họ vào đường cùng.
“ Lão phu không cạy già lên mặt nữa, chuyện đến lúc này cũng không nhất thiết nói nhiều, nhưng lão phu làm người cũng còn có ba phần tôn nghiêm. Lão muốn hỏi thực ra sứ giả đã nhận ra điều gì? “
Nhạc Tính Bằng cứng nhé, dù bị vạch trần nhưng không chịu phục, vẫn cần năm ăn rõ mười mới chịu khuất.
Võ tướng cuối cùng vẫn là võ tướng, tuy có lão thành, tuy có mưu tính sâu xa nhưng vẫn không quá thích hợp làm chính khách. Ngô Khảo Tích nhủ thầm.
“ Tướng quân hẹn ta ra đây, tiến hành đàm phán nơi này là lấy mệnh của bản thân làm thẻ đánh bài rồi. Tướng quân thực tế không phải khổ như vậy, đây là điều kiện chiêu hàng của Đại Vương chúng ta. Chắc hẳn tướng quân không cần lấy nhảy sông làm sức ép bàn điều kiện đâu nhỉ?”
Ngô Khảo Tích cười cười rút ra một sách lụa đặt trên bàn hướng về Nhạc Tín Bằng mà đẩy tới.
Lão Nhạc Tướng lúc này gương mặt đã không giữ được bình thản, lão gương mặt tái nhợt run run giơ hai tay cầm lấy quyển lụa.
Thất bại , lão hoàn toàn bị đánh bại, trên chiến trường thua thảm hại đã là kết quả khoa tránh, đến đàm phán thì bị người trẻ tuổi trước mặt nhìn thấu tâm can.
Nhạc Tín Bằng hẹn Ngô Khảo Tích nơi thính các ven sông này đám phán chính là muốn lấy mệnh của mình làm thẻ đánh bạc thực sự. Hắn muốn Liêu Đông Vương cho một chút tốt điều kiện đối đãi quân sĩ hàng binh. Nếu Liêu Đông Vương dã thú ác tâm người, điều kiện hà khắc, Nhạc Tín Bằng hắn sẽ reo mình xuống sông mà tự vẫn từ đó thanh danh ám sát chủ tướng Tế Nam trong lúc đàm phán sẽ rơi lên đầu Liêu Đông Vương.
Nếu chuyện này thực xảy ra thì quân dân Tế Nam chắc chắn không tin Liêu Đông Vương chiêu hàng, họ sẽ sống chết liều mạng cắn quân Liêu Đông một miếng. Không những Tế Nam mà Thiên Tân, Nghi Lâm, Bắc Bình vì cái chết của Nhạc Tín Bằng hắn cũng sẽ liều mạng chiến đấu đến giọt máu cuối cùng.
Liêu Đông quân có chiếm được Hà Bắc cũng tổn thất đến không gượng được ngay cả họ có vũ khí lợi hại.
Người thông minh sẽ hiểu điều này và Liêu Đông Vương tín sứ nếu bị đe doạ sẽ không dám thất thố mà đồng ý một vài ưu sách của Nhạc Tín Bằng, giúp cho quân sĩ hàng binh tốt hơn một chút.
Đây chính là khổ kế của lão tướng thủ thành Tế Nam. Không thể phủ nhận nói rằng Nhạc Tín Bằng không thiếu trung dũng không thiếu cay độc.
Nhạc Tín Bằng tâm tình run rẩy bắt đầu đọc quyển trục lụa. Càng đọc hắn tâm thần càng sao động không yên.
“ Liêu Đông Vương nhân nghĩa đến bực này. Thiên Hạ hiếm thấy”
Khép quyển trục vào Nhạc Tín Bằng cảm thán một câu.
Mới mấy ngày trước Liêu Đông quân còn đồ sát lính Tế Nam như tu la địa ngục, ngày hôm nay Nhạc Tín Bằng tán thưởng Liêu Đông Vương nhân nghĩa. Đó không phải quá mâu thuẫn sao.
Thật ra đúng như Ngô Khảo Tước đã nói, ác vương hiền vương gì gì đó đều là hư ảo. Kẻ chiến thắng sẽ viết lên tất cả, hoàng đế mây móc ân huệ có thể xoá mờ đi một phần các hành vi bạo tàn trước đó trong chiến tranh.
“ Liêu Đông Vương thiên mệnh sở quy, vốn không muốn thấy thảo nguyên, Hà Bắc đao binh khói lửa, ngài muốn xây dựng Bắc Nguyên Hoàng Triều từ nay Hà Bắc Liêu Đông thậm chí tái ngoại nối liền một cõi từ đó không có hàng năm binh hoan mã loạn cướp bóc khắp nơi.”
“ Đều là người một quốc, người thảo nguyên không cần hằng năm tiến vào trung thổ cướp bóc lương thực, khí cụ. Hà Bắc sản xuất lương thực có thể đổi trâu bò ngựa dê , da lông thổ sản ở Liêu Đông. Người thảo nguyên muốn lương thực lá trà đồ sắt muối gạo cũng có thể đổi từ Hà Bắc.”
“ Như vậy thiên hạ chẳng phải thái bình, con dân Hà Bắc không còn phải khổ sở chịu nạn binh đao.”
“ Kể từ đó lính trong thành kia Liêu Đông Vương coi họ là con dân Hà Bắc, là con dân Bắc Nguyen tương lai, chỉ cần họ buông bỏ vũ khí không hướng mũi nhọn về Liêu Đông thì chuyện gì cũng bỏ qua được”
“ Lính Hà Bắc thổ binh trong thành Tế Nam giải giáp quy điền, ruộng đồng Tân Châu, Động Dinh, Truy Bắc chờ họ canh tác”
“Liêu Đông Vương nhà chúng ta lại cam đoan sẽ trao đổi người nhà của đám lính giải giáp kia từ bờ Nam Sông Hoàng Hà hồi hương.”
“ Những người lính đã chết trong chiến trận bất kể lúc đó đứng hàng ngũ Tống hay Liêu Đông, chỉ cần con em Hà Bắc thì người nhà đều được phân ruộng đồng , cấp trâu cày nông cụ, lại giảm thuế ba năm, hạt giống lại do Vương Đình chu cấp”
Ngô Khảo Tích nhẹ nhàng lý giải những điều kiện chiêu hàng quá mức tốt đẹp trong quyển lụa đã ấn dấu Liêu Đông Vương.
Các điều kiện đầu hàng kia quá tốt, tốt đến nỗi người đọc phải khó tin.
Quân Tế Nam trong thành miễn là người Hà Bắc sẽ được giải giáp quy điền, phân đến ba huyện Tân Châu, Động Dinh, Truy Bắc để tái canh tác mùa vụ. Cả ba huyện này đều nằm phía Đông Tế Nam, gần biển nhưng không sát biển, đất đai mầu mỡ do Hoàng Hà bồi đắp.
Lại thêm Liêu Đông Vương cam đoan sẽ đón người nhà của đám binh sĩ này hồi hương cho bọn họ đoàn tụ với nhau.
Kinh dị hơn cả đó là binh sĩ Tế Nam chết trận trong cuộc chiến với Liêu Đông cũng được đối xử như liệt sĩ, người nhà của bọn họ sẽ được nhận ruộng, giảm thuế , cấp trâu cày lương thực. Nhân nghĩa đối đãi đến bực này khiến ai cũng không tin nổi.
Nhưng sau khi Ngô Khảo Tích lý giải thì Nhạc Tín Bằng hiểu được đôi phần.
Liêu Đông Vương muốn lập quốc, quốc tên Bắc Nguyên Liêu Quốc gọi tắt Bắc Nguyên đối diện phía Nam là Tống.
Nhưng thực sự Liêu Đông có thể chiếm được cả vùng Hà Bắc Sơn Đông để lập Đế quốc sao? Nhạc Tín Bằng hắn rất nghi ngờ.
Dẫu biết Tế Nam coi như vật trong tay của người Liêu Đông. Tế Nam lại là trọng địa quân sự Hà Bắc, có Tế Nam là có nửa Hà Bắc, câu nói này vẫn ăn vào sâu tâm tưởng binh gia Trung Hoa.
Nhưng nửa không phải cả, chỉ là chút lợi thế mà thôi.
Người chạy trăm dặm, chạy chín chín dặm vẫn chưa tính là công thành danh toại. Chiến Tế Nam nhưng đâu có nghĩa đứng vững Hà Bắc.
Đại Liêu Gia Luật hoàng tộc mạnh đến vậy mà trăm năm qua cũng chỉ thừa dịp vắng mà vào cướp được Yên Vân mười sáu châu phía Bắc của Hà Bắc mà thôi.
Liêu Đông Vương lấy đâu tự tin có thể thu phục Hà Bắc như vậy.
Nên nhớ Bắc bình có ba vạn quân thủ thành. Thiên Tân một vạn Thạch Gia Trang hai vạn. lẻ tẻ các thành nhỏ mấy ngàn vẫn trong tay quân Tống.
Lại nói nghi Lâm có năm vạn quân Tống đang dòm ngó Tế Nam.
Thêm nữa Quân đội gần hai mươi vạn của Quách Tướng quân vẫn còn nguyên sức lực.
Liêu Đông cướp phá Hà Bắc thì có thể, muốn chiếm Hà Bắc là rất khó, vì Liêu Đông quân không đủ quân sĩ thủ thành giữ đất.
Chiếm thành là phải chia quân ra giữ, Liêu Đông liệu có bao nhiêu binh sĩ để chia quân?
Nhạc Tín Bằng thấy điều này hoang đường cho nên hắn hỏi lại Ngô Khảo Tước, chuyện đầu hàng rất quan trọng, hắn chưa tiếp xúc nhiều Liêu Đông Vương cho nên không thể đánh giá người này có chữ tín hay không.
Ngô Khảo Tích cười sau khi nghe băn khoăn thắc mắc của Nhạc Tín Bằng.
Đại Việt chuyển mình sang một trang sử mới. Ông trùm trọng sinh về triều đại nhà Lý, bình đình nội loạn, mang gươm đi mở cõi, khai cương khuếch thổ, viết nên kỳ tích huy hoàng của dân tộc con rồng cháu tiên. Mời xem