Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 277: Ngô gia Tam Kiệt cùng phát




Dáng chiều Tế Nam lại một lần nữa buông xuống.

Nhạc Tín Bằng đã quá coi thường tuân Liêu Đông, hay là hắn tư duy quân sự đã không kịp thời đại.

Liêu Đông bộ binh chính là Hà Bắc doanh có ba vạn, nhưng đừng quên họ còn đến hai mươi vạn trai tráng có thể vận dụng làm phụ binh, dân phu.

Một cái hào dài bảy trăm mét nối từ Đối Thành thẳng đến Đầu thành quân Tế Nam. Tổng cộng có sáu đường hầm tương ứng với sáu cổng thành lớn nhỏ của Tế Nam hai mặt Đông và Bắc.

Sáu cái đường hầm bảy trăm mét, nghe thì ghê nhỉ nhưng thực tế… đơn giản.

Trong đêm tối dây thừng căng thẳng tắp tạo thành tiêu cự.

Đám dân binh lần mò theo cái dây thừng này mỗi mét có hai đến ba người đào.

Tổng số cũng chỉ lên đến tám ngàn người trong đêm tối mò mẫm đào. Một mét có đến hai ba người chung sức, lại không bị địch quân quấy nhiễu, lại có bao cát che chắn nếu chẳng may quân Tống có phát hiện mà bắn pháo.

Liêu Đông chưa vận dụng đến một phần hai mươi cái số dự bị dân binh, dân phu đã có thể trong đêm nhất cử thành hầm.

Có hầm che trở thì bọn họ càng thoải mái hành động.

Đào hầm mở rộng hai ba hàng người thẳng đứng đi lại không vấn đề.

Đám dân binh này mệt thì có đám khác thay thế. Đây là sức mạnh của số lượng, lại thêm xẻng công binh con mẹ nó bá, gọn nhẹ không vướng víu nhưng hiệu quả. Đất đá thừa chẳng cần chuyển đi đâu mà đổ qua hai bên, đơn giản không phí sức.

Trời sáng ra khi quân Tống phát hiện đã muộn.

Đám bộ binh doanh Hà Đông ba vạn đã đợi sẵn gáp mũ chỉnh tề lập doanh lập trận dưới chân thành. Đến lúc này quân Tống muốn leo thành ra ngoài đánh dân phu chỉ là tự tìm chết.

Chu Kỳ điên cuồng phóng xuất hai ngàn kỵ binh từ cửa Tây đi vòng muốn đánh úp đường hầm dân binh thì bị tinh kỵ binh Liêu Đông phục đánh tưởng chết không về được thành.

Đến lúc này dân binh Liêu Đông quân lại như kiến càng bắt đầu bò ngang dọc xây đối thành ở ngay sát chân thành trì Tế Nam chỉ cách hai trăm năm mươi mét.

Khoảng cách này mọi vũ khí của quân Tống đều bó tay.

Cung tên tầm bắn bảy mươi mét không tới được, thạch pháo năm mươi mét càng khó công. Đại Nỗ có thể với đến 250m nhưng không còn dư lực để xuyên qua rào gỗ.

Hỏa pháp mất tác dụng không thể xak kích mục tiêu dưới chân thành ở khoảng cách này.

Thực ra đưa pháo xuống chân thành bắn cầu âu vượt qua tường thành cũng có thể ăn may trúng công sự của người Liêu Đông, nhưng nếu không có đại pháo trên đầu thành quân Liêu Đông lập tức cho Thê Vân Thang, xe công thành xông lên, lại thêm đại pháp của Liêu Đông yểm hộ, Thành Tế Nam nguy to.

Trái không được, phải không xong. Nhưng Nhạc Tín Bằng vẫn bình tĩnh với suy đoán của mình.

Thế nhưng suy đoán của hắn sai hoàn toàn, sự kết hợp giữa Bắc Nguyên và Bố Chính là một thứ gì đó mà thời đại này cực kỳ khó lý giải.

Cuối buổi chiều với sức lao động thay phiên của mấy vạn dân phu, một đoạn dài đối thành được dựng lên dọc theo sáu cổng của Tế Nam Thành.

Xe bắn đá đối trọng của quân Liêu Đông cũng được lắp đặt hoàn chỉnh, đây là loại Xe bắn đá cỡ trung được chế tạo từ Jeju đảo, dùng thuyền trở đến Tế Nam và theo Hoàng Hà tới nơi này. Loại máy bắn đá này không quá xa khoảng cách nhưng 300-350 m là dư sức đạt được. Lại thêm thể hình không lớn, có thể tháo lắp dễ dàng vì đây là loại cải tiến có nghiên cứu đầu tư về cách tháo lắp.

Tất nhiên vì giảm thiểu các chi tiết phức tạp cho nên độ chính xác không cao. Lại thêm không có hệ thống lên đạn bằng dòng dọc quay cho nên phải lấy sức người mà kéo.

Nhưng trong tay Ngô Khảo Tước không thiếu lúc này là dân binh khỏe mạnh. Cứ thế mà chiến thôi.

Cuối buổi chiều khi trông thấy từng bao tải đất đá điên cuồng bay về cổng thành cùng sông hộ thành thì Nhạc Tín Bằng cuối cùng cũng hiểu Liêu Đông Vương muốn làm gì.

Đây là san hào lấp thành tạo nên một con đường đất thông thẳng đầu thành, nhầm. Không phải một con đường đất mà là đến sáu con đường đất, có thể là mười hai hay nhiều hơn.

So với Ngô Khảo Ký trước kia chật vật lấp Côn Lôn, Ung Châu thì Ngô Khảo Tước bài bản hơn vì nhân lực có, thiết bị đủ, ngồi mát ăn bát vàng mà thôi.

“ Không được, không thể để quân địch lấp thành, nếu thành bị lấp Kỵ binh Liêu Đông có thể xông trực tiếp đầu thành, chúng ta chết chắc” Nhạc Tín Bằng mặt như xác sống không một tia máu, xám nghoét đến đáng sợ, hắn run rẩy vịn tay vào lỗ châu mai nhìn về phía sau hàng rào gỗ cao lớn muốn phát hiện tứ quỷ quái gì có thể khủng bố ném từng bao tải đất cát lớn đi xa như vậy.

Nhưng vô vọng, hàng rào đã che tất cả, quân Tống không thấy được mặt mũi xe bắn đá đối trọng.

“ Nhanh, nhanh cho quân sĩ khơi thông cổng thành, tụ tập thân binh, tụ tập năm ngàn tinh binh Tế Nam, chúng ta phải ra ngoài thành phá hủy những thứ phía sau công sự của người Liêu Đông, nếu không sẽ chết hết” Nhạc Tín Bằng gào lớn ra lệnh cho quân tướng dưới trướng.

Mới ngày hôm qua Tế Nam quân đã hì hục lấp cổng thành, nay lại cong đít khơi thông, lấp dễ hơn khơi, phá dễ hơn lập.

Việc khơi thông cổng thành tốn thời gian vô cùng.

Đến lúc quân Tế Nam khơi thông được cổng thành cũng là lúc các máy bắn đất đá của quân Liêu Đông đã san lấp toàn toàn hộ thành sông ở phía sáu cánh cửa.

Đây chẳng phải là giúp quân Tế Nam không cần thang để vượt sông hộ thành mà lao ra ngoài sao?

Tế Nam quân tinh nhuệ năm ngàn tập trung ở Bắc tuyến, họ không đủ để phân ra sáu cánh cửa.

Nhạc Tín Bằng tính toán nhất định phải hủy hoại công thành pháo đá của quân Liêu Đông ở một mặt thành, đến khi đó quân Liêu Đông chỉ có thể công một mặt thành. Hắn sẽ tập trung binh lực mà thủ một mặt thành mà thôi, như vậy còn có cơ hội.

Nhạc Tín Bằng cũng được coi là danh tướng, ít nhất khó nhưng không loạn, những lựa chọn của hắn luôn chính xác… nếu đối thủ của hắn là người bình thường.

Năm ngàn giáp sĩ tinh binh, đầu quấn khăn trắng tập hợp nơi ủng thành, chỉ đợi tiếng pháo báo hiệu họ sẽ ùa ra tấn công. Liều chết lao đến công sự của Liêu Đông phá hủy Thạch Đầu Xa.

Chính Bắc cổng ba ngàn tinh binh Tế Nam, đi theo là hai ngàn địa phương quân.

Tả cổng một ngàn tinh binh bốn ngàn địa phương quân. Hữu cổng tương tự.

Nhạc Tín Bằng muốn tự mình xông pha nhưng bị chúng tướng ngăn cản, đây là nhiệm vụ liều chết, nếu Nhạc Tín Bằng mất mạng thì lấy ai chủ trì đai cuộc.

Nhạc Tín Bằng đứng trên đầu thành ánh mắt như nứt ra qua sát trận hình nghiêm mật của quân Liêu Đông.

Lúc này quân Liêu Đông lại là phe thủ thành, họ có đối thành có công sự làm chỗ dựa, còn phe xung phong lại là người Tế Nam. Hài hước lắm thay.

Nhạc Tín Bằng không biết có bao nhiêu người sẽ phải chết sau ít phút nữa nhưng hắn không thể không đưa ra quyết định này.

Giây phút quyết chiến tới gần, không khí căng như dây đàn. Đêm tối nhưng đèn đuốc sáng chưng cả một vùng được chiếu sáng.

Nói đúng hơn là ba cổng thành phía bắc được đèn pha của người Liêu Đông rọi sáng.

Ngô Khảo Ký lắc đầu thầm than “ Vị thủ thành kia không tệ, nhưng hắn không theo kịp thời đại này chiến tranh. Phí sức thôi…”

Tiếng pháo của quân Tống nổ đùng đoàng báo hiệu thời khắc quyết tử đã đến.

Tế Nam Tinh binh rậm rạp như kiến bò ra khỏi ủng thành liệt trận trước cổng. Phía trên cung thủ Tế Nam đang dương cung cẩn thận đề phòng kỵ binh Liêu Đông tập kích.

Cách điều binh khiển tướng này chính là sách giáo khoa mà. Đừng nhìn trên phim ảnh thấy hai bên đánh nhau, quân thủ thành khi công kích bên ngoài thì cứ ào ào phứa phừa chạy ra ngoài chém giết. Đấy là mấy nhà đạo diễn dựng lên nhìn cho khí thế.

Thực tế nếu xông trận kiểu đó không khác gì tự sát, một đám vô độn hình chạy nhỏ giọt từ cổng lao vào địch nhân đang liệt trận không phải tự sát là gì?

Cách đều binh đó là cung thủ đầu thành bảo vệ tránh đối phương áp sát, quân sĩ xuất thành sẽ tập hợp sẵn ở Ủng thành sau đó nhanh nhất đi ra cổng xếp hàng liệt trận dưới sự bảo hộ của cung thủ, cuối cùng là tiến lên, nhanh chậm tùy tình hình, tùy chất lượng của quân sĩ.

Đối thành ứng với cổng chính Bắc Tế Nam Thành, một thân hình cao lớn anh tuấn võ dũng nổi bật giữ đám quân Liêu Đông đang nheo nheo mắt nhìn về phía trước, tiếp theo hắn cầm lên ống nhòm ngắm nghía một lượt.

“ Cũng khá quy củ, là tinh nhuệ của Tế Nam rồi… rất quy củ điều binh. Tên tướng thủ thành không tồi”

Người này là ai vậy? không phải Liêu Đông Vương thì là ai?

Không ngờ Liêu Đông Vương dám đến đầu trận tuyến nơi làn tên mũi đạn, độ dan dạ của hắn là nhất tuyệt hay hắn là tên ngu ngốc không màng sống chết.

Tất cả đều không phải, vây quanh Ngô Khảo Tước có đến cả mấy trăm thân binh người Tây Âu cao lớn toàn thân bọc giáp cho đến móng chân, bọn quái thú hình người này được chọn tỉ mỉ từ một đám hung thú hình người Tây Âu Quân bốn ngàn. Để xuyên thủng mấy trăm tên Trọng giáp Bộ binh này… Tế Nam quân chưa đủ trình độ

Cho nên, Liêu Đông Vương vừa không phải là tên ngu ngốc dấn thân nguy hiểm, lại càng không phải là tên đến chết không sợ. Đơn giản vì hắn quá an toàn.

“ Đại Vương anh rể, bắn đi, cho bắn đi… bắn pháo” Hoàng Nhan A Cốt Đả nhảy nhót hưng phấn, lần này được đánh nhau thật rồi.

“ Bốp”

“ Choang”

“ Ù tai.. ù tai…”

Mắt lồi ra, tai đặc một mảng… đấy là đeo mũ sắt bị cán đao gõ hậu quả.

“ Ngu dốt, đó là tinh binh của Tế Nam, là đối tượng phải diệt sạch, lúc này công kích bọn chúng trốn vào thành hết thì xôi hỏng bỏng không, mẹ kiếp sai người Nữ Chân các ngươi luôn kích động như vậy” Ngô Khảo Tước trừng mắt.

“ Đại Vương, ta cũng là Nữ Chân bộ, ta không kích động nha” Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc một bên tay chống đao, ánh mắt vằn lên tia máu như hung thú khát huyết đang nhìn chằm chằm về quân Tế Nam như nhìn mồi ngon.

“ Ô Nhã Thúc, làm ơn ngậm cái miệng lại, lau bọt dãi, Tế Nam quân là người không phải thức ăn mà ngươi bày bộ mặt thèm thuồng đó. Không khích động, nói ai tin?” Ngô Khảo Tước khinh bỉ.

“ Xoẹt xoẹt”

“ Chẹp Chẹp”

“ Nhẹp nhẹp”

Trong bóng tối vang lên hàng loạt tiếng lau nước miếng, chép miệng vân vân…

Hóa ra không chỉ riêng Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc như vậy một đám em vợ anh vợ của Ngô Khảo Tước đại vương đều vậy, nước miếng chảy dài.

Ngô Khảo Tước xoa trán “….” Bó tay.

“ Xung phong”

“ Liều chết”

“Sát…”

Loạt pháo thứ hai của người Tống vang lên rồi vừa là để trấn nhiếp tinh thần của địch thủ, vừa là để kích lên tinh thần Tế Nam tinh binh, lại là tiếng báo hiệu xung phong.

“ Tinh nhuệ” Ngô Khảo Tước lẩm bẩm.

Tốc độ xông lên nhanh, đội hình không loạn, tuy kích động nhưng không sao nhãng, đây là tinh binh Tế Nam.

Khoảng cách hai bên dần thu hẹp.

250m, 240m… 200m

Khoảng cách rất nhanh rất nhanh được rút ngắn, đụng là chạm, chạm là nổ, quyết chiến chỉ tính bằng từng giây.

Bên kia hai cổng thành phụ tình hình không khác. Đáng chú ý lần này Ngô Gia Tam Kiệt đều xuất trận, Ngô Khảo Tước thủ Chính Bắc cổng, Ngô Khảo Ký thủ Hữu Cửa, Ngô Khảo Tích thủ Tả cửa.

Đây đúng là đủ coi trọng Tế Nam quân rồi còn gì.


Đại Việt chuyển mình sang một trang sử mới. Ông trùm trọng sinh về triều đại nhà Lý, bình đình nội loạn, mang gươm đi mở cõi, khai cương khuếch thổ, viết nên kỳ tích huy hoàng của dân tộc con rồng cháu tiên. Mời xem
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.