" Tam đệ một bước này không nên đi, đi rồi ngươi sẽ là bạo quân danh tính, cả thiên hạ này chỗ nào cho ngươi đứng chân, lại nói lúc này người không chỉ là Vương ở tái ngoại, còn sắp đăng Hoàng ở Hà Bắc -Sơn Đông, ngươi sau này ngoài con dân thảo nguyên căn cơ còn có con dân Hà Bắc căn cơ chuyện không thể làm tuyệt đến vậy"
Ngô Khảo Tích toát mồ hôi hột khi nghe sau cùng kế sách của Ngô Khảo Tước, hắn đánh giá vị Tam đệ này là kỳ tài quân sự vì ánh mắt của hắn còn chưa đủ nhìn thấu tầng tầng lớp lớp cuối cùng của Ngô Khảo Tước.
Kém hơn người lại dùng ánh mắt thấp hơn đánh giá dĩ nhiên là sai rồi.
Tài quân sự của Ngô Khảo Tước không phải thứ Ngô Khảo Tích có thể đánh giá, có lẽ chỉ có Lý Thái Sư mới có năng lực, có quyền hạn đánh giá Ngô Khảo Tước mà thôi.
Lúc này đây Ngô Khảo Tước trình bày đại thế đã là đại thế mà Ngô Khảo Tích trước đó nhìn không thấu một nửa, mặc cảm hơn là Ngô Khảo Ký, nhìn còn không ra được hai thành, nhìn không ra cho nên nghĩ rằng Ngô Khảo Tước đang binh đi nước hiểm mà nhặng xị cả lên.
Nói thật sau khi Ngô Khảo Tước giải thích rõ ràng từng bước từng bước ép Quách Quỳ vào thế, ép Đại Tống Triều Đình vào chân tường thì cả vị đại ca lẫn nhị ca đều xấu hổ không ngẩng được mặt.
Họ một kẻ nhìn thấu được năm phần, một tên đụng chạm hai phần thấu hiểu, không xấu hổ mới lạ lùng.
Đến như Quách quỳ còn tám chín phần đọc được Ngô Khảo Tước kế hoạch, không hổ là lão thành quân sự đương thời có thể vật tay cùng Cụ Lý Thường Kiệt danh tướng.
Ngô Khảo Ký trầm ngâm... hắn không mặc cảm bản thân quân sự tài yếu ơn Tam đệ, hắn chỉ là mừng cho Tam đệ mà thôi.
" Khảo Tước, Đại ca nói có lý, bước này không nên đi. Đế Vương một đạo, giữ mà khôn phát, doạ mà không đánh, đe mà chưa động mới là thượng sách. Lấy đây làm điều kiện trao đổi cùng Đại Tống. Hà Bắc lúc này ngàn dặm hoang vu, thứ thiếu nhất chính là nhân khẩu, nhân tài cai quản chính vụ. Ngươi có thể lệ ngựa tranh thiên hạ, nhưng ngươi không thể dùng đao kiếm mà trị thiên hạ."
" Lấy việc này làm điều kiện trao đổi cùng Tống Triều, bảo bọn hắn giao lại bốn triệu con dân Hà Bắc, giao trả ngươi Đệ muội cùng Gia Bảo. Bồi thường chiến tranh vàng bạc lương thực bao nhiêu thì ngươi tự mà tính toán, nhị ca không tham gia"
" Nhớ lấy bất khì giá nào cũng phải đưa Đệ Muội và Gia Bảo tới gặp ta"
" Thêm nữa, ngươi là thiên tài quân sự ta không can thiệp việc điều quân khiển tướng của đệ, nhưng trước hào đàm điều kiện phải nhanh nhất đánh tiêu hao nhất định nguyên khí quân đội Tống, phải đánh nhanh đánh mạnh không để người Tống trở tay. Tuy ta cùng Đại ca đúng là không nhìn thấu bước kia của ngươi, nhưng Đại Tống không thiếu nhân tài, nếu có người nhìn ra, Biện Kinh chạy mất, Triệu Húc chạy mất, vậy thì.... cái điều kiện này lại không bàn được. Đây chính là giữ mà không phát lợi hại hơn động mà không đe"
" Nhị ca dạy chí phải, đệ xin nhe, nhưng Hà Bắc nạn dây chạy đi có hai triệu hơn mà thôi" Ngô Khảo Tước một bên cung kính.
" Ta nói bốn triệu là bốn triệu, trong đó có không ít người đọc sách, thợ thủ công, lang trung ngươi cứ theo đó mà đòi hỏi người Tống, còn việc bọn chúng tìm ở đâu ra, chúng ta không quản đúng không nào?" Ngô Khảo Ký ngồi đó ung dung cười.
" Hắc hắc, tâm nhị ca vẫn là đen nhất, Đại ca vẫn quá nhân từ"
Ngô Khảo Tước một bên cười khà khà một ben ghi nhớ lời dặn dò.
Ta nhân từ cái máu, ta ... ta mặc cảm.
Ngô Khảo Tích nhìn ra rồi, hắn lúc này hoàn toàn thua kém hai vị đệ đệ. Ngô Khảo Ký sau nút thắt khai toả thì thật khủng bố tư duy đế vương sôi trào. Chỉ một phen bàn bạc vừa rồi đã thể hiện tất cả.
Ngô Khảo Tước hoàn toà là kiểu đế vương dựng nghiệp trên lưng ngựa, dùng đao thương giải quyết vấn đề. Chuyện gì khó khăn chém một nhát là xong. Hắn dự định bưng cả Biện Kinh thành mặc kệ hậu quả là gì. Đánh yên thiên hạ sau đó tìm cách tái kiên thiết, còn việc tái khiến thiết được hay không thì sau này tính. Đây điển hình là quân sự đế vương, tham vọng mở rộng lãnh thổ chinh phạt tứ phương lấy chiến làm vui, lấy thắng làm vinh.
Ngô Khảo Ký thì khúc mắc đã giải, bước kia đã nhấc chân quá nửa chỉ chờ đặt xuống mà thôi. Lúc này hành động suy nghĩ lại lấy Đế nghiệp làm trọng . Tư duy chính trị mạch lạc, biết tiến thối, biết lợi dụng để đàm phán để kiếm lợi, lại chú trọng chữ ổn , phát triển thế lực tính kế lâu dài. Ổn của Ngô Khảo Tước là hành binh ổn, còn chính trị hay địa trị của thằng này chưa chắc ổn. Ngô Khảo Ký mới là chữ ổn của Đại Quân Vương.
Ngô Khảo Tích chợt nhận ra mình lúc này rơi vào tiểu đạo, hắn chỉ là đứng ở mặt thần tử suy nghĩ cho quân cho nên vẫn thiếu sót, đứng địa vị nào suy nghĩ ở vị thế đó. Khủng khiếp thay đổi, chỉ trong một tháng một người có thể thay đổi vậy sao.
Câu trả lời là không, bản chất Ngô Khảo Ký chắc chắn co Đế Vương tư duy, chẳng qua một người hiện đại thường coi đó là viển vông suy nghĩ mà gạt bỏ đúng không. Thư hỏi một vị bác sĩ nào đó một ngày đẹp trời nghĩ " ta muốn làm vua". Sau đó lại cười cợt, gạt phăng cái suy nghĩ phi thực tế đó mà lao đầu vào điều trị bệnh nhân, kiếm tiền nuôi gia đình.
Nhưng sâu trong tâm tưởng hắn có mộng đế vương hay không chính hắn cũng không có hiểu. Cho đến khi vô thức hành động phản ánh bản chất của tư duy sâu thẳm, vô tình bước trên con đường đế vương nghiệp. Giật mình tỉnh giấc, đây chỉ là tỉnh lại cái mộng bá vương trong tâm tưởng mà không phải một con người cải biến từ không thành có.
Đây là hắn kẻ thức tỉnh muộn màng sau chuỗi ngày dài lạc lõng nơi vô định mục tiêu. Một khi hắn thức tỉnh thì Ngô Khảo Tích đại ca chỉ là năng thần, ý kiến của vị này chỉ còn mang tính tham khảo là chính. Đế vương bậc này tư duy, thường nhân suy nghĩ không thể bắt kịp.
Hoàng Hà sông đoạn cửa biển thời này rất khá, không có quá nhiều bãi lầy lòng sông đủ rộng để loại đáy bằng thuyền chiến Nhật Bản có thể tiếp cận.
Lại thêm không thiếu ngựa thồ kéo thuyền trên bờ, một phần khá lớn chiến hạm của Liêu Đông có thể đi thẳng đến khu vực Tế Nam từ biển. Lúc này sức lực mấy chục vạn dân phu xuất thân Nghĩa quân Hà Bắc mới được thể hiện.
Khơi dòng nạo vét, khéo thuyền tất cả đều được bọn họ hoàn thành. Dĩ nhiên không có sự tổ chức tốt của Tế Ninh Bá cũng rất khó hoàn thành như vậy.
Một lần nữa Lưu Hữu Lượng lại được sát cánh cùng Đỗ Sái, cái này đôi oan gia tri kỷ muốn tách nhau khó lắm thay.
Tất cả công việc đều được thực hiện trôi chảy nhanh chóng, cả Tống và Liêu Đông đang chạy đua cùng thời gian.
" Các chiến sĩ thảo nguyên, hãy cho ta thấy gan dạ của các ngươi, xông lên"
Ngô Khảo Tước chỉ huy đạn trận cả Tích và Ký không dám nhúng tay. Họ không đủ lực khoa chân múa tay trước mặt thằng này.
"Nhị đệ, chúng ta mang đến đủ pháo lớn, lại thuốc nổ không thiếu, ta vân không hiểu thằng này tại sao phải lãng phí máu huyết quân sĩ như vậy, đây đều là tinh kị bịn trăm người chọn một" Ngô Khảo Tích xa xa ngồi trên lầu cao ba hai trượng nhìn về chiến trận trước mặt.
" Đại ca, pháo không phải là vô địch, mà Tống quân cũng không thiếu pháo, không thiếu thuốc nổ. Dã chiến ta không thạo, nhưng công thành chiến hải chiến ta có mấy phần tâm đắc, nói thật cách đánh thành này là do ta chỉ tam đệ, nhưng hoàn thiện đến chi tiết lại do hắn tự mình, phải nói thằng này kinh khủng tư duy quân sự, ta mặc cảm"
Ngô Khảo Ký ngồi bên cạnh chẹp miệng.
Ngươi mặc cảm? mẹ nó thế còn ta đâu? Ta không biết mặc cảm, thứ cho Tích mỗ nói thẳng, hai đứa các ngươi đang làm gì, thân làm đại ca ta không hề hiểu, mặc cảm phải là ta mới phải.
Ngô Khảo Tích có phần chán nản, hắn tự phụ một bụng học thức kinh sử , một thân quân sự binh văn. Nhưng thời đại biến đổi quá nhanh, dã chiến thay đổi cách hành quân lương thảo, công thủ thành pháo lớn gia nhập trận hình, lại còn lựu đạn khói lửa. Thẳng thừng mà nói Tích ca cảm thấy mình cực lạc hậu.
Đánh hạ tế Nam là bắt buộc, là phải đánh, mà phải đánh nhanh đánh gọn, đánh dòn dã thắng. Tế Nam đả thông đường biển sẽ là hậu phương vững chắc, tiến công lui thủ đều là từ đây.
Cho nên sau khi ổn định quân sĩ, biên chế lại 3 vạn bộ binh Hà Bắc thì công chiếm Tế Nam được đặt lên mặt bàn.
Về công thành chiến Ký ca là danh tướng, điều này không bàn cãi qua chiến dịch Bắc Chinh của Đại Việt, ai không biết chứ Ngô Khảo Tước hắn ban đầu theo quân nên biết rõ.
Nhị ca hắn công thành chưa lần nào bại, công thành đủ cách vừa nhanh chóng vừa quỷ dị lại ít hao tổn.
Ung Châu, Liêm Châu, Côn Lô Ải, Tô Châu, ngay cả đánh Phiên Ngung thành cũng là Thân Cảnh Phúc đêm hôm vác sách đến học Nhị Ca.
Ngô Khảo Tước hắn dám tự phụ có cái nhìn đại thế chiến trận, có cái dũng tam quân, có cái danh dã chiến chi vương. Nhưng để đi vào chi tiết công thành chiếm đất cục bộ chiến thì hắn lại phải nghiên bút đi học đại hành gia trong vấn đề này Nhị Ca.
" Hú hú hú...."
" Gia luật gia luật"
" Lộp cộp lộp cộp"
" Giá Giá"
Kỵ binh năm ngàn như gió xông về phía tường thành Tế Nam, tràng diện khủng bố uy hiếp tinh thần người nhìn. Năm ngàn kỵ binh dẽ hình quạt, tiến lui có độ không lộn xộn , lại vô cùng chỉnh tề.
Đao gươm sắc bén , nỏ lớn lăm lăm.
Nhưng kỵ bịn lao đế tường thành làm gì, cắn tường thành, cắn đổ không. Lại nói bên ngoài Tế Nam Thành còn hào sâu mấy trượng. Thảo nguyên người ngu cả rồi? Liêu Đông vương thiên tài quân sự chỉ là hư danh.
" Đám ngu ngốc thảo nguyên dã man người này đúng thật hết thuốc chữa, tướng quân xin hạ lệnh thôi"
Phó Tướng thủ Tế Nam Thành Chu Kỳ lên tiếng.
Nhạc Tín Bằng thủ tướng Tế Nam cũng là danh tướng thiện thủ, xuất thân nông hộ Âm Sơn Hà Nam, tòng quân từ nhỏ thuộc làu binh pháp, có hai người con lả Nhạc Hoà, Nhạc Mĩ, Nhạc Hoà ở nhà theo nghiệp tiên tổ làm ruộng, Nhạc Mỹ theo cha tòng quân bảo vệ Bắc Cương đại Tống.
Nhạc Tín Bằng không phải lần đầu đối diện quân Liêu công thành, Liêu quân công thành chương pháp thực đơn giản dễ đoán, ngoài bắn tên, leo thang cũng chỉ có leo thang bắn tên.
Đầu tiên là kỵ binh ồ ạt xông lên bắn một lượt tên phủ đầu quân thủ thành, sau đó chính là bắc thang vượt hào, rồi lại chống thang bò thành.
Cái kiểu đánh này mấy trăm năm không đổi thay, nhàm chán.
Ra khỏi thành Nhạc gia có thể sợ ngươi, nhưng công thủ thành chiến, thảo nguyên người, các ngươi còn quá non.
" Liêu Đông Vương cũng chỉ có vậy mà thôi" Nhạc Tín Bằng lắc đầu thở dài, tâm thái vô địch tịch mịch không đối thủ viết lên trên trán.
" Toàn lực hoả kích, cho đám mọi du mục này hiểu cái gì là sức mạnh của kỹ nghệ Tống Thiên Triều" Nhạc Tín Bằng hét lớn.
Trên đầu thành hoả pháo không thiếu, từng họng đen ngòm như quái thú lộ liễu ra.
Ầm Ầm Ầm.
Từng đợt lôi đình nổ vang sấm sét giữa trời van lên
Véo véo đạn gang như mưa trút xuống máu thịt Liêu Đông Kỵ binh.
Lấy máu thịt phàm nhân ngạnh kháng sắt thép tràng diện thê thảm kinh người, có những viên đạn gang to như nắm tay người thổi bay đầu chiến mã , xuyên qua kị binh, đập chết luôn chiến kỵ phía sau.
Có chiến mã bị xuyên thủng ngực miệng vết thương như chậu nước toét mở gan ruột lòi ra máu nhuộm đất khô.
Thảm thiết hình dung, chỉ chớp mắt hơn trăm kỵ sĩ thảo nguyên đã mãi mãi để thây lại nơi đất Bắc Hà.
Lạ thay ngựa này không hoảng, người này không sợ, ngựa phải sợ pháo nổ mới đúng chứ?
Nhưng không có nha, chiến mã Liêu Đông không sợ tiếng động kinh thiên của đạn pháo.
Bởi không chỉ Tống quân mới có pháo lớn, người Liêu Đông còn có nhiều hơn, ngựa Liêu Đông trước khi xuất chinh đã thời gian dài làm quen cùng đạn pháo. Các em chiến mã này hết biết sợ rồi.
Chỉ thấy đám kỵ sĩ thảo nguyên tiêu sái đội hình vẫn quy củ... quay đầu chạy.
Một lượt pháo đẩy lùi quân địch, tướng quân, binh Tống trên đầu thành hô hố cười chế diễu, thậm chí còn có Tống binh tụt quần lắc lư mông về phái Liêu Đông Vương cờ xí mà nhạo báng.
Liêu Đông Vương chỉ cười nhẹ.
" Tầm xa hơn hai dặm một chút, lấy đó làm mốc tiếp tục theo kế hoạch"
Liêu Đông Vương đánh trống thu quân, hôm nay đánh đủ rồi.
Chớp mắt một lần va chạm một trăm tinh nhuệ thảo nguyên bỏ mạng, hoả pháo của người Tống không nên coi thường.
" Tầm bắn còn ngắn hơn ta nghĩ, từ đầu thành xạ kích mà chỉ hơn hai dặm, thuốc nổ này đúng như Tống Kiệt đã nói, yếu, pháo này tuy khá tốt nhưng khe hở còn nhiều, yếu tố công nghệ không cao"
Ngô Khảo Ký buông xuống ống nhòm lắc đầu, trận này không còn gì bàn nhiều. Ngô Khảo Tước thủ đoạn thông thiên, lại thêm yếu tố công nghệ dồn dập từ Bố Chính, trận này không còn gì đáng nói.
Nhưng Ngô Khảo Ký đang hết sức băn khoăn, nếu cách đánh này Đại Việt Lý triều cũng học được sau đó áp dụng đánh Bố Chính, Ngô Khảo Ký hắn chống đỡ ra sao?
Đau đầu.
Mộng đế vương sơ thành Ngô Khảo Ký bấy chi bất giác đã lấy Lý Triều làm đối thủ tiềm tàng trong tiềm thức.
Sáng sớm ngày hôm sau quân lính Tống trong Tế Nam Thành đàn xì xào bàn tán về những ụ đất công sự khổng lồ mà quân Liêu Đông đã lập phía xa xa.
Lợi dụng đêm tối ngày hôm qua, Liêu Đông đã cho lập những ụ đất khổng lồ ngoài hai dặm xa đối với Tế Nam thành.
Trong đêm tối hai dặm xa là khoảng cánh mắt người không theo dõi nổi, lại thêm thám báo của Tống chỉ dám quanh quẩn ở cổng thành, bọn họ không dám đi quá xa vì Liêu Đông quân mới là vua thám báo, nếu không muốn chết thảm thì thám báo Tống quân chỉ có thể quanh quẩn cửa nhà mà thôi.
“ Ngươi nhìn xem quân Liêu Đông đang làm gì?”
“ Là chúng đắp đối thành sao?”
“ Đối thành xa cả mấy dặm, chú bị ngu cả sao”
“ Không biết nữa, cũng không thể nói trước nha, đầu óc của người thảo nguyên man di có chút không bình thường”
“ Không đến nỗi vậy chứ?”
Đám binh sĩ trên đầu thành Tế Nam xôn xao bàn tán, họ đúng là không hiểu Liêu Đông quân đàn dở trò quỷ gì nữa rồi.
Đối thành là một cách công thành không quá lạ lẫm, kẻ công thành sẽ xây một bức tường thành đất hoặc đá cao hơn tường thành muốn công chiếm, đặc điểm hai cai tường thành này phải cách nhau đủ tầm tên bay, từ đó đối thành sẽ có ưu thế cung tên dội từ trên xuống. Tạo yểm hộ tính cho bộ binh công thành ở một hay vài điểm xác định.
Đối thành là một cách đánh khá hiệu quả, nhưng siêu cấp tiêu hao sinh lực bởi thành đối phải xây dựng trong tầm tên bắn của đối thủ, cho nên quân thủ thành sẽ xạ kích người xây dựng không nương tay, lại còn bộ kỵ từ cổng thành sẽ liên tục tập kích. Cho nên xây đối thành tuy lợi hại nhưng cũng thật máu tanh kinh người.
Đối thành của Liêu Đông xây xa ngoài hai dặm, người Tống không hiểu Liêu Đông chơi hoa chiêu gì cả rồi.
Đối thành của Liêu Đông xây dựng cực nhanh, bọn họ lúc này có tới ba vạn bộ binh hà nam, bốn vạn dân phu trai tráng khoẻ mạnh. Đám này chỉ cần cho ăn no đủ là có thể lao động không lười nhác.
Phụ nữ trẻ nhỏ cùng hai vạn nam đinh còn lại thì Liêu Đông Vương đã cấp lương thực, cây giống, nông cụ an trí bọn họ đến các huyện ở Yên Phượng tái canh tác chuẩn bị vụ mùa mới.
Có đến bảy vạn lao động, đắp mấy cái ụ đất cao tính là gì.
Thực tế đối thành đã được Liêu Đông Vương huy động nhân lực chuẩn bị nguyên liệu từ trước.
Lần xung phong của Kỵ bịn trước đó chỉ là để dò tầm pháo của người Tống mà thôi.
Hơn hai dặm, gần 1,3 km.
Được thôi, có mốc ở đó thì ban đêm cả vạn người hì hục khuân đất đá đóng cọc xây dựng nên từng bức tường đất cao lớn.
Chỉ một đêm đã sừng sững mọc lên mấy chục cái đối thành. Mỗi đối thành tường đất cao bốn mét rộng hai mét rưỡi, dài cả chục mét có khi hơn nhiều.
Tường đất có cọc gỗ lớn làm khung, có gỗ nhỏ, tre luồng làm xương. Đất nện vững trãi không dễ bị hư hại.
“ Đại Vương Vạn Tuế, chúng ta cho lắp đặt thạch pháo?” Tế Ninh Bá lúc này ngoi lên mặt nước hơi lâu, thằng này đánh trận không ra gì nhưng năn lực tổ chức sắp xếp an bài công việc lại nhất tuyệt.
Cho nên ngoài việc lo lắng quân nhu, lần này Tế Ninh Bá dược giao nhiệm vụ khá gần mặt trước chiến trường, chỉ đạo , tổ chức mấy vạn binh Hà Bắc xây dựng Đối Thành, vận chuyển hoả pháo, lắp đặt thạch pháo.
“ Vội cái gì... Ô Cốt Nhac thúc truyền lệnh pháo thủ ngắm đầu thành xạ kích. ĐÁM NHÃI CÁC NGƯƠI TẬP TRUNG HỌC TẬP CÁC LÃO BINH PHÁO THỦ” Ngô Khảo Tước quát lớn ra lệnh .
Lần này pháo thủ vẫn phải mượn từ Ngô Khảo Ký, đám người Mã trong quân ngày ngày tháng tháng xạ kích chiến đấu mới chính là đại hành gia dùng pháo trong quân Bố Chính.
“Thằng này đánh chắc nhưng không chậm, sách này của hắn không có loại thành trì nào đỡ được” Ngô Khảo Ký cảm thán buông ống nhòm.
“ Nếu pháo binh trong thành đủ tầm xa, đủ chính xác vẫn có thể áp chế cách đánh này. Thêm vào nữa nếu trong thành có kỵ binh đủ mạnh tập kích”
Ngô Khảo Tích một bên phân tích tình thế.
“ Đại ca nói không sai, mấu chốt ở đây là kỵ binh cùng tầm pháo. Nhưng kỵ binh ai có thể thắng được Liêu Đông lúc này, tầm pháo vẫn chưa có kẻ vượt qua Lý Từ Huy. Cho nên cách đánh này chỉ có thằng ôn lão tam đi bắt nạt người khác, nếu có người dám dùng cách này công nó thành, thì lão tam sẽ sua kỵ binh trong thành lao ra lam gỏi tất cả” Ngô Khảo Ký lắc đầu than thở.
“ Thời đại thay đổi rồi Đại Ca, vốn ta nghĩ Đaii Việt không cần phát triển Kỵ binh, chỉ cần hải bộ nhị quân chú trọng là đủ. Nhưng ngày hôm nay ta ngộ ra một điều, Bố chính cần kỵ binh mạnh, rất cần. Nếu có ngày Bố Chính bị ai đó dùng cách này tấn công chúng ta còn có lực ngăn trở.
Ngô Khảo Tích gật đầu đầy tán thành, cũng là rất tán thưởng nhị đệ, nhị đệ của hắn đã nhìn thẳng hiện thực , đã biết coi ai lag tiềm tàng đối thủ để chuẩn bị.
Toàn dân, tác đã ra 170 vạn chữ, mỗi chương dài hơn 3k chữ, bao no, bối cảnh sâu, map dị giới, nên ko dạng háng