Đám Daksamavamca và Charnan thấy những gì trước mắt mà lúc này ngoan như cún con vậy?
Bọn họ thấy đó là một chiếc thuyền buôn nguyên vẹn, nhưng các mô hình người được làm bằng gỗ cứng phía trên đó đều tan nát, thậm chí buổi tập trận này còn dung khiên mây, khiên gỗ để trang bị cho người gỗ cũng chẳng có ăn thua gì. Tất cả chỉ là những chiếc lỗ nhỏ như ngón tay nhưng lại sỏ xiên tất cả.
Có thể thấy một sàn thuyên tuy nhìn sơ qua thì lành lặn, nhưng thực tế nếu chiến tranh thì khó có một người nào có thể sống sót sau lần tấn công kinh hoàng kia.
Đúng như mọi người suy nghĩ, Ngô Khảo Ký dùng chính là dạn bi sắt. những viên bi nhỏ đường kính 1cm, mỗi phát đạn chứa tầm 50-100 viên bi như vậy tùy từng loại mục tiêu cần công kích.
Ngô Khảo Ký đã suy nghĩ rất kỹ khi tạo ra chiến thuật cho hải đội Bố Chính. Bắn xa mà không trúng, bắn trúng mà không chìm, không có sát thương thì bắn làm quái gì.
Những loại siêu pháo có thể bắn thủng vỡ thuyền gây đắm chìm chiến hạm thì Bố Chính chế chưa được. Còn với loại pháo 12 pound này thì xin mời pháo thủ Bố Chính bắn cả trăm viên đạn đặc chưa chắc đã chìm một chiến hạm gỗ. Trừ khi có thể đánh chuẩn xác nhiều lỗ ở mạn thuyền nơi mép nước.
Với kỹ thuật bắn level con gà của pháo binh Đại Việt, với công nghệ nhắm bắn con vịt của hỏa pháo Đại Việt thì kể cả thuyền địch đứng nguyên, ngoài 300m cũng đố mà bắn trúng.
Nên nhớ pháo binh trên biển bị ảnh hưởng bởi đủ loại yếu tố, đâu dễ dàng căn chỉnh đánh trúng mục tiêu đâu, nào là sóng, gió, góc độ thăng bằng thuyền vân vân và mây mây.... bắn thế quái nào được.
Do đó chỉ có thể áp sát để tăng khả năng chính xác.
Cũng may thời này vũ khí tấn công tầm xa vẫn chỉ là cung nỏ, máy ném đá thì không có hiệu quả mấy. Cho nên dù áp sát 50-100m thì vẫn không sợ hãi lắm. Thực tế hải chiến thời này chỉ dùng những đòn ram ( húc thuyền) và nhảy boong tàu chém giết.
Như vậy hỏa pháo đạn bi chính là đại sát khí trong phạm vi 100m đổ lại. Nó rất phù hợp để tiêu diệt sinh lực địch. Ngay cả khi hai thuyền áp sát thì một lượt pháo chính xác có thể quét bay hoàn toàn sinh lực địch trên boong thuyền.
Đây chính là triết lý hải chiến mà Ngô Khảo Ký dày công nghĩ ra. Nó hoàn toàn khác với những gì tiểu thuyết của Ngô Huy Tuấn miêu tả, nào là bắn chìm thuyền này, bắn sập thuyền kia. Nói thẳng ra để bắn chìm một thuyền sau vài ba lượt bắn thì chắc hẳn đó là thuyền đánh cá hay thuyền vớt bèo thôi.
Khi này hai thằng Daksamavamca và Charnan đã biết mình bị chơi khăm, nhưng bọn hắn không có oán trách mà đang chưng ra vẻ mặt nịnh nọt rất đáng khinh lúi hùi theo sau Ngô Khảo Ký đứng trên lâu các chỉ huy của chiến hạm quan sát tập trận.
Nhìn sức tấn công siêu cấp khủng bố và mãnh liệt của thứ vũ khí hùng mạnh và đáng sợ của Bố Chính Hải quân thì bọn chúng đã hiểu rõ một chuyện. Ngô Khảo Ký nói Ngô gia có thể thổi bay hai tiểu quốc Lavo- Medang không phải là nói quá.
Thật ra thì Ngô Khảo Ký đang nói quá đấy. Hiện tại hắn chưa đủ sức trừng phạt Lavo và Medang như lời hắn nói, Ngô gia cũng không có thực lực này. Nói đến hoả pháo hắn cũng chỉ có năm mươi khâu loại nhỏ ngắn như vậy, thuốc nổ cũng chưa có nhiều.
Nhưng Ngô Khảo Ký không hề nói ngoa, cho hắn thời gian năm mười năm phát triển nếu Lavo- Medang dám láo Ký hắn dám diệt quốc đấy.
Tất nhiên đám Daksamavamca và Charnan nào biết chuyện này? Theo bọn hắn nghĩ thì Ngô Khảo Ký chỉ là một đệ tử ưu tú của Ngô gia, có mạnh thì cũng chỉ đại diện một phần sức mạnh của Ngô gia thôi.
Cho nên trong mắt của Daksamavamca và Charnan thì Ngô gia chính là một con quái thú khổng lồ có sức mạnh phá huỷ không kém gì thần Shiva. Chính lý do này khiến hai thằng rất khổ, khổ vì rước về nhà hai bà vợ thứ dữ. Nhỡ may làm điều không phải với các nàng, sẵn sàng có anh vợ đem pháo hạm đến nhà hỏi thăm mời tám đời tổ tông bọn hắn có khoẻ không.
Nhưng lúc này hối hận không được nữa, chạy không được, không cưới lúc này khác gì ký vào chiến thư? Mà ký chiến thư với thằng anh vợ kiểu này khác nào ký án tử hình?
Cưới thì bị lép vế với vợ , đến ho cũng không dám ho mạnh. Không cưới thì chết chắc… Như vậy có khổ hay không.
“ Đừng rầu rĩ quá. Ta cũng là người hiểu đạo lý chứ không phải ngang ngược. Sẽ không chiều em gái đến độ để bọn họ làm càn… nếu bọn họ quá quắt hỗn láo cứ viết thư báo ta… đảm bảo trừng phạt thích đáng.”
“ Hai ngươi cũng đừng trách người anh này đe doạ, nỗi khổ tâm của người làm anh chỉ muốn em gái mình được hạnh phúc mà thôi”
Ngô Khảo Ký vừa đánh phải vừa xoa, lúc này hắn lại lấy nỗi khổ của người anh làm đủ mọi cách để đảm bảo hạnh phúc của em gái mình ra để kiếm sự thông cảm.
Nói đến cuối cùng , hạnh phúc có hay không thì phải xuất phát từ tình cảm chứ không phải từ đe doạ.
“ Anh vợ dạy chí phải… em rể xin nghe” Daksamavamca nghiêm túc thể hiện.
Charnan liếc mắt khinh bỉ, đồ nịnh hót lại tranh trước.
“ Anh rể yên tâm, Charnan thề bằng mạng sống sẽ đối xử tử tế và khiến Mỹ Lệ hạnh phúc”
Ngô Khảo Ký cười tươi như hoa ôm vai hai thằng đệ thấp lùn kéo vào bên trong lâu thuyền nói chuyện tiếp…
“ Tốt tốt… nhị ca ta chính là thích nghe lời này. Đối với nhị ca thì dâu hay rể đều coi là anh chị em ruột… các ngươi chỉ cần đối tốt với Mỹ Lệ, Mỹ Hoa thì anh rể nào tiếc hai ngươi cái gì”
Doạ dẫm chán, lúc này lại dùng tình cảm thâm gia để xoa dịu….
“ Anh Vợ đại nhân, ý ngài là thứ kia có thể cho bọn Tiểu Đệ sao?”
Daksamavamca thận trọng chỉ về hoả pháo mà nói…
“ Có thể… nhưng thứ này các ngươi biết giá cả sao?”
Ngô Khảo Ký cười cười khẳng định….
“ Thật cho? Đắt mấy Tiểu Đệ cũng mua…” Charnan nhảy dựng lên sung sướng hô vang…
“ Khả năng rất đắt” Daksamavamca thận trọng hơn, Medang vừa tái lập quốc còn nghèo lắm… hắn cảm thấy khá tủi thân so với thằng ngậm thìa vàng vương tử Lavo.
“ Đắt… chế tạo rất khó khăn…. Tầm 1500 lượng bạc cả bộ hoả pháo và xe.
Mẹ kiếp thằng Ký… 1500 lạng bằng 1500 quan tiền sơ sơ băng 3 tấn đồng. Ăn cướp hả… ăn cướp cũng không đến mức như vậy.
Thế nhưng đây là hàng độc quyền Ký nói nó bao nhiêu tiêng thì giá bấy nhiêu. Tính ra một cỗ xe pháo đắt bằng một lâu thuyền chiến hạm cũ đấy.
“ Tiểu Đệ mua mười bộ…” Charnan không do dự mua ngay.
“ Tiểu đệ… tiểu đệ… mua 5 bộ…” Daksamavamca lúng túng. Hắn thèm lắm mà không có tiền…
Ngô Khảo Ký cười cười…
“ Khoan vội mua bán…. Của hồi môn của Mỹ Lệ , Mỹ Hoa chả có vàng bạc gì mấy đâu, mỗi đứa 30 bộ hoả pháo đi theo về nhà chồng…”
Bịch…
Bịch…
Hai tiếng lăn lộn trên sàn…
Hai thằng Vương Tử không chịu nổi mà nhũn chân ngồi bệt dưới sàn không nói nên lời.
Đây là của hồi môn không có gì to tát?
Daksamavamca và Charnan cảm thấy trí não chạy không theo kịp người Đại Việt suy nghĩ. Người Đại Việt suy nghĩ cứ nhảy nhảy nhót nhót khiến họ lần không ra được.
“ À quên, cuối năm nay mới được đón dâu, chưa đủ tuổi xuất giá… tạm ứng một nửa của hồi môn cho các ngươi về nước trước” Ngô Khảo Ký bồi thêm một đòn…
“ Anh rể vạn tuế” Daksamavamca hô vang
“ Vạn vạn tuế “ Charan tiếp lời.
Từ nỗi sợ hãi cưới vợ dữ… lúc này hai đứa lại cảm thấy may mắn tột độ , cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Có nhà vợ mạnh như vậy, có vũ khí mạnh như vậy bọn hắn sợ ai.
Daksamavamca thì nghĩ trong đầu nhanh chóng tổ kiến quân đội, làm gỏi mẹ nó đảo Sumatra, kiếm thêm tiền mua thêm pháo, áp giáp, nỏ thép của anh Rể, thịt nốt Chola.
Charnan thì nghĩ, phen này bố mày về được Ayutthaya thì bọn Khmer- bọn Pagan biết tay bố…Về nhà đào kho thóc đi đổi hoả pháo, áo giáp, nỏ thép, vũ khí.
Hai thằng đang mơ mơ mộng mộng về tương lai thì giật mình tỉnh giấc khi Ngô Khảo Ký búng tay cái tách trước mặt bọn hắn.
“ Bớt ngơ ngơ.. vào đây để anh dạy các chú cách kiếm tiền , có tiêng mới đổi được hoả pháo , võ khí và nhiều sản phẩm tốt đẹp khác của Bố Chính…”
Ngô Khảo Ký bắt đầu chỉ bảo hai đứa này khai thác những gì để đem qua Bố Chính và giá cả sẽ ra sao.
Gỗ tốt, thợ thủ công, tù binh chiến tranh… khoáng sản.. lương thực… dầu thô..
“ Anh Vợ đại nhân, mấy thứ nư diêm tiêu và lưu hoàng em có sẵn, nhưng cả phân chim , phân rơi cũng là mặt hàng đáng giá sao?” Daksamavamca cau có, hắn không biết ông anh vợ này là đang nghiêm túc hay đùa…
“ Ta không rảnh đi đùa… phân chim , phân rơi đúng theo giá cả đã ghi phía trên giao dịch…”
Ngô Khảo Ký khẳng định khiến cho Daksamavamca quá sung sướng, danh sách mà Anh Rể nêu ra thì cái gì Medang cũng có, tính ra hắn chả nghèo gì cả…
Bấm ngón tay một lát, hắn cảm thấy mình mới giàu, còn Thằng Charnan mới nghèo… ha ha ha
Ba mươi năm Hà Đông – Ba mươi năm Hà Tây. Nào ngờ tình huống thay đổi nhanh vậy?
Chỉ cần tổ chức dân đi đào một hồi thì có thừa tiền rồi.
Nhìn thấy Charnan lúc này đang méo mó thì Daksamavamca cố tình đai giọng ra hỏi tiếp…
“ Đá xốp núi lửa nào cũng được ạ?”
“ Theo lý thuyết là vậy, nhưng có một số loại sẽ tốt hơn, một số loại xấu hơn , tuỳ tốt xấu cho giá cả hơi chênh lệch, nhưng nói chung là quẩn quanh cái giá đó” Ngô Khảo Ký tận tình giảo thích. Lúc này kỹ thuật chưa đủ để chế tạo xi măng Pooc lăng ( portland) mà chỉ có thể chế tạo tạm xi măng pozzolan.
Xi măng pozzolan từ gạch nghiền trộn vôi không tốt bằng đá xốp nham thạch núi lửa trộn vôi. Cho nên Ngô Khảo Ký cầm thứ này để xây cảng lớn , đúc cọc be tông.
“ Dạ tiểu đệ hiểu… mà cục đá đen có thể đốt cháy này thì chỗ tiểu đệ cũng có” Daksamavamca vân vê cục than đá trong tay nói.
Ngô Khảo Ký bĩu môi. Đảo Java nói riêng Indonesia nói chung tài nguyên siêu cấp giàu có, cái quái gì chẳng đày ra. Muông khoe mẽ? Ông chiếm luôn cả Indonesia giờ.
Dĩ nhiên chỉ là nghĩ cho vui thôi.
“ Thứ này tiểu đệ nghe đâu cũng có” Charnan mặt ỉu xìu, cuối cùng trong đám khoáng sản cũng có một thứ mà Lavo có được… than đá.
Truyện kéo theo cả gia tộc tu luyện. Từ nhỏ đạt được gia tộc bồi dưỡng, có cạnh tranh nhưng không đến mức tử địch, về sau giúp ngược lại hậu bối trong gia tộc. Nhân vật chính làm việc dứt khoát, không lưu hậu họa. Đế Thanh xuất phẩm