“ Phù phù….”
Ngô Khảo Ký vừa từ Tuyên Hoá trở về.
Hắn ngồi xuống sập gỗ còn hắc mùi sơn cánh kiến mệt mỏi tự cởi bỏ chiến giáp.
Ngô Khảo Ký lúc này ra ngoài phải mặc đồ bảo hộ kín thân, bởi lẽ việc hắn úp sọt mười mất trại Mường Tuyên Hoá, xém chút hốt được bang phỉ tặc lớn nhất Bố Chính gốc Việt đã gây thù chuốc oán nhiều.
Không thể không phòng có kẻ muốn ám sát hắn.
Thêm vào đó Dương gia Nghệ An vị Ngô gia trù dập nằng ngay ở Hoá Châu bên kia đèo ngang. Khoảng cách hai bên rất gần không thể không đề phòng đối phương chơi âm hiểm.
“ Nhà vì sao chống chống hoác như vậy? đám Mỹ Lệ đâu rồi?” Ngô Khảo Ký khó hiểu nhìn Lý Từ Huy mà hỏi. Dạo này Lý Từ Huy dường như đã quen với lối sinh hoạt mới mà Ngô Khảo Ký áp đặt. Vận động nhiều, luyện tập nhiều và quan tâm nhiều hơn đến việc quản lý Bố Chính cũng như theo dõi hoạt động của Ma Linh và Địa Lý. Có thể nói Lý Từ Huy quá thông minh cho nên đám Lê Văn Toản, Vũ Tường Yên chỉ tốn một thời gian ngắn hướng dẫn thì Lý Từ Huy lúc này trình độ quản lý dân chính đã không thua họ. Thêm vào đó chế đọ Bao Cấp tương đối không quá phức tạp để có thể thực hiện tốt.
“ Thì là đám vương tử Medang, Lavo hẹn mấy đứa em đi vãn cảnh gì đó... nói là đi chơi ngày Tết thăm chùa...” Lý Từ Huy cũng trả lời lấy lệ, chuyện này nàng không quá quan tâm. Việc của Huy lúc này quá nhiều, trong nhà ngoài tỉnh đều là nàng một tay quản rồi. Ngô Khảo Ký chết dí ở Tuyên Hóa mấy tháng không thực hiện lời hứa hai bên ân ái làm Huy giận lắm, chỉ là chưa nói mà thôi.
Ngô Khảo Ký đúng là vung tay trưởng quỹ, tạo ra hệ thống bao cấp, cho người dưới làm quen sáu đó vứt không quản , lại cố tình đào tạo một CEO Lý Từ Huy thay hắn quản lý cả cái Lộ Tân Bình. Chỉ việc lớn Ngô Khảo Ký mới quản đến....
“ Đi đâu? ở Bố Chính làm gì có chùa?” Ngô Khảo Ký trợn mắt không hiểu... nơi này chiến tranh liên miên, có mấy cái chùa của người Chăm thì bị tàn phá cả. Chùa là nơi bị thổ phỉ hỏi thăm nhiều nhất, làm gì còn có sư nào dám ở Bố Chính- Ma Linh – Địa Lý.
“ Sau lại không có? Mấy tháng qua chàng đánh đông dẹp bắc, cả Tân Bình Lộ làm gì còn thấy cướp với phỉ, có một số sư sãi từ phương bắc đi xuống định cư nơi này hô hào dân chúng góp gạch xây tân tự...” Lý Từ Huy với cương vị là CEO bắt vừa xoa vai giúp Ngô Khảo Ký thư giãn vừa thông báo tình tình.
“ Vớ vẩn, ai cho xây mà xây, ai cấp đất cho bọn họ? Không có xây gì hết. Bố Chính hay cả Tân Bình Lộ sẽ không chùa chiền tôn giáo gì hết” Ngô Khảo Ký nhảy dựng lên.
Hắn không kỳ thị phật giáo hay tôn giáo nói chung, nhưng hắn cực ghét tôn giáo can thiệp chính trị. Mà ở Đại Việt lúc này là có hiện tượng Phật giáo can thiệp chính trị rất mạnh. Nhà chùa chiếm đất cũng khá khủng bố. Ngô Khảo Ký không muốn vùng đất hắn lãnh đạo có phật giáo xâm nhập.
Ít nhất nếu muốn xây chùa thì nhà sư cũng phải thông qua Ngô Khảo Ký, xác định đúng là sư thật, một lòng hướng phật không tham gia chính trị thì Ngô Khảo Ký cũng có thể bằng lòng cho bọn họ truyền đạo xây chùa. Nhưng chỉ cần phát hiện có can thiệp chính trị thì Ngô Khảo Ký sẵn sằng tống cổ đi ngay lập tức. Nói tôn giáo vẫn phải nằm dưới sự quản lý của chính phủ Tân Bình, nằm dưới sự giám sát của Ngô Khảo Ký.
Thấy Ngô Khảo Ký bừng bừng nổi giận cùng phản ứng quá mức kịch liệt thì Lý Từ Huy mặt mũi tái mét, lí nha lí nhí trong miệng.
“ Là thiếp … liên hệ một vài ni cô từ phương bắc đến Bố Chính … xây Am. Lại cũng là thiếp lấy tiền riêng giúp bọn họ xây chùa...”
Ngô Khảo Ký não bộ chuyển động rất nhanh….
“ Nàng muốn tìm cách đón chị gái về Bố Chính?”
Lý Từ Huy gật đầu như bổ củi gương mặt hết sợ hãi nhưng hết sức mong chờ.
“ Làm tốt, chị em nên có tình nghĩa như vậy. Xây tháp thờ cúng cha nàng thì càng có cớ đón chị Từ Thục về đây… ừm… ni cô thì được. Nhưng nhớ nếu sư nam mà đến Bố Chính truyền đạo thì theo dõi chặt, bọn họ muốn xây chùa phải thông qua ta nàng không được để việc xây chùa lung tung nghe chưa?”
Ngô Khảo Ký thay đổi chủ ý.
Ni cô thường ít có dục vọng quyền lực , bọn họ sức ảnh hưởng không quá lớn. Cho nên cho xây am Ni cô. Nhưng nếu sư nam mà tiến vào Bố Chính thì phải gặp qua Ngô Khảo Ký và được thông qua thì mới được phép hoạt động.
“ Cảm ơn phu quân…”
Lý Từ Huy vui vẻ ôm lấy Ngô Khảo Ký mà cám ơn rối rít.. cô nàng này dạo này càng ngày càng bạo, không còn thẹn thùng nữa rồi.
“ Chuyện mấy đứa em gái nàng quản kỹ không đó? Bọn chúng còn nhỏ dễ bị dụ dỗ.. vớ vẩn bụng bầu ra đó thì ta biết nói sao với Ngô Gia Thăng Long”
Ngô Khảo Ký làu bàu, nhà có con gái lớn như bom nổ chậm, Ký không ngờ minh xuyên không thì được đeo lên cổ bảy quả bom phải canh phòng.
“ Làm gì đến mức ấy… “ Lý Từ Huy xấu hổ cấu Ngô Khảo Ký nói nhăng.
Vậy nhưng dưới sự truy hỏi của Ngô Khảo Ký thì Lý Từ Huy bát quái kể lại chuyện của mấy đứa em..
“ Cái quái gì? Thằng Chiên Nàn dám ôm con Mỹ Lệ … mà không có phản kháng gì?” Ngô Khảo Ký dựng ngược tai….
Thời này ôm nhau chả khác quái gì hiện đại ngủ cùng nhau rồi…
“ Cái gì nữa … hôm nay là bọn nó đi chơ theo đôi thep cặp… lại còn thằng đi với con Mỹ Hoa….”
Ngô Khảo Ký như bị lửa đốt đít….
“ Người đâu… nhanh chuẩn bị ngựa, tụ tập thân binh… tất cả thân binh”
Ngô Khảo Ký gào lớn rồi vớ lên chiến giáp mặc lên người rồi xông ra ngoài…
……..
Đêm tối nhưng Bố Chính hôm nay đèn đuốc sáng chưng…
Bến tàu mấy hơn hai trăm quân LaVo- Medang bị cả ngàn quân Bố Chính bao vây yêu cầu buông vũ khí nếu không thì làm thịt ngay không cần nói nhiều.
Vương tử của bọn họ đều bị bắt. Cả đám này không dám phản kháng đành buông vũ khí đầu hàng trước số lượng đông đảo quân Bố Chính hung thần ác sát đao thương như rừng.
Về phía phủ công chúa, mấy tên thân binh của hai tên vương tử bị trói nghiến ngồi xổm trong sân , bên cạnh họ đó là thân quân của Ngô Khảo Ký chìa đao vào cổ, cấm nhúc nhích.
Trong nhà trong hai đôi trai gái đang quỳ đó, Mỹ Lệ - Mỹ Hoa đã thành mèo mướp khóc lóc sướt mướt, vừa giận anh trai bá đạo, vừa xấu hổ với…. bạn trai.
Hai thằng vương tử cũng bị ép quỳ một bên , gương mặt cực khó coi… bọn hắn dù sao cũng là vương tử một quốc. Dù nhỏ cũng là một quốc, này bị ép quỳ cảm thấy bị xỉ nhục quá.
Có điều tạm thời coi anh vợ như cha cho nên lấy lại chút tâm lý cân bằng… cố nén nhịn hai thằng nhịn không dám phản kháng.
“ Oan ức lắm đấy mà khóc...” Ngô Khảo Ký nghe khóc thì bực mình cầm roi đi xuống quật lấy quật để vào mông của Mỹ Lệ.
Này thì khóc, này thì ban ngày ban mặt ôm trai... này thì....
“ Anh vợ xin đừng đánh nàng...” Thằng Chiên Nàn cũng có nghĩa khí nhào qua ôm lấy Mỹ Lệ đỡ đòn...
“ Á à đôi cẩu nam nữ này...” Ngô Khảo Ký lại càng lên cơn giận...
Hắn bắt quả tang đôi này vãn chùa cái mẹ gì? Rủ nhau vào rừng hú hí, tuy chưa đến mức độ kia nhưng mà tay chân thì loạng quạng cả chỗ nào sờ là sờ cả...
Vậy là Ngô Khảo Ký lại dùng roi vụt túi bụi Chiên Nàn, quan tâm quái gì mày là vương tử của quốc gia nào.... Đánh đã tính..
“ Mẹ kiếp cái tay chó sờ mông em gái ông...” Ngô Khảo Ký vịt tơi bời... thằng Chiên Nàn đau quá sợ hãi dấu tay sau lưng cong đít chạy về phía huynh đệ đồng cảnh ngộ Daksamavamca hét lớn.
“ Cứu với”
Daksamavamca thật đang muốn tìm cách lừa đảo cho qua chuyện thì bị lôi vào cho nên trong bụng lôi mười tám đời tổ tông Chiên Nàn ra chửi....
“ Anh vợ không liên quan tới ta... Ta và Mỹ Hoa trong sạch ... trong sạch... không có ...”
“ Mẹ kiếp, ai anh rể mày...”
Vụt vụt ... vụt...
Ái ôi... ái ôi...
Bên nhà trong vang lên tiếng chạy loạn... vang lên tiếng người kêu cứu. Nhưng Chiên Nan và Daksamavamca đều là tinh minh, ông anh vợ này không thực sự muốn hại người, cầm roi mây đánh không chết được. Cả hai thằng biết phạm lỗi thì phải chịu tội, cho nên cũng nhịn đánh cho qua chuyện.
Hai con bé Mỹ Lệ, Mỹ Hoa sợ tá hỏa chạy ôm lấy chị dâu cầu cứu. Ngô Khảo Ký xông tời đánh đòn thì bọn này vòng vo sau lưng Huy khiên Ký vụt cũng không trúng được..
Đánh một hồi cũng mệt... Ngô Khảo Ký hầm hừ vứt roi mây một bên ngồi xuống ghê lớn trừng mắt quát.
“ Quỳ cho ngay ngắn, hai tay để trên đùi cấm láo nháo...”
Truyện kéo theo cả gia tộc tu luyện. Từ nhỏ đạt được gia tộc bồi dưỡng, có cạnh tranh nhưng không đến mức tử địch, về sau giúp ngược lại hậu bối trong gia tộc. Nhân vật chính làm việc dứt khoát, không lưu hậu họa. Đế Thanh xuất phẩm