Nội đan vào trong bụng ta, một luồng khí nóng bốc lên từ đan điền.
Không cần sờ cũng có thể cảm nhận được da mặt nóng bừng.
Chắc hẳn lúc này hai má đã đỏ như tôm luộc rồi.
Ta nhìn Hồng Nương.
Hồng Nương cúi đầu, nhưng nửa khuôn mặt lành lặn của nàng rõ ràng đang cười thầm.
Lại nhìn Tử Diệu.
Tử Diệu thần sắc thản nhiên: "Việc gấp phải làm liều, tỷ tỷ cứ coi như bị ta cắn một cái vậy."
Hai kẻ vô sỉ, rõ ràng là bày mưu tính kế hãm hại ta, Lý Cẩn này!
Ta tức giận đến mức đập cửa xông ra ngoài.
Rồi lại quay trở về.
"Ta hầu như chưa từng bước chân ra khỏi phủ Xương Bình Hầu, không biết đường đi," ta nhặt cuộn tranh trên mặt đất, ra hiệu cho Hồng Nương chui vào: "Ngươi dẫn đường cho ta."
Rời khỏi viện chính đã lâu, vẫn có thể nghe thấy tiếng cười lớn ngông cuồng của Tử Diệu phía sau.
Ta chỉ hận nhà bếp mua đĩa sao không mua loại cứng hơn một chút.
Tốt nhất là có thể làm cho nàng ta nghẹn họng đến mức không nói nên lời!
Hồng Nương bị thương khá nặng, nhưng vì sốt ruột muốn cứu Thôi Oanh Oanh.
Nên nàng cố gắng thi triển thuật che mắt, trở về trong tranh dưỡng thương.
Ta mang theo cuộn tranh, đi ra khỏi nội viện, xuyên qua sảnh đường, rồi đi về phía cửa thứ hai.
Trong lúc đó, các tỳ nữ và ma ma trong phủ Xương Bình Hầu qua lại đều coi ta như không khí, cảm giác này thật kỳ lạ.
Đi ngang qua nhà bếp lớn, ta mới nhận ra lúc ra ngoài quá vội vàng, không mang theo vũ khí sắc bén nào.
Nghĩ một chút, nhân lúc Liễu nhị tẩu đang chỉ huy đám người hầu, bận tối mắt tối mũi, ta liền lén lấy một con d.a.o nhỏ lọc xương mang theo.
Trộm cắp ở triều đại này là trọng tội, nữ tử nếu ăn trộm, nhà phu quân tám phần sẽ viết một phong thư để đuổi về nhà mẹ đẻ.
Lúc nhỏ, ma ma dạy dỗ trong nhà luôn nghiêm khắc yêu cầu đại tỷ, nhị tỷ và ta.
Những điều răn dạy bên tai, không gì khác ngoài việc không được vi phạm thất xuất, chọc giận nhà phu quân.
Đối với bề trên phải hiếu thuận với bà mẫu, đối với người ngang hàng phải lấy lòng phu quân, đối với bề dưới phải dạy dỗ con cái.
"Nếu không, nữ tử sẽ bị ruồng bỏ."
Ma ma dùng giọng kể chuyện ma, dọa nhị tỷ đến mức mặt mày tái nhợt.
Lúc đó ta còn nhỏ, chưa đến tuổi cập kê, ngây thơ hỏi ma ma: "Bị ruồng bỏ rồi thì có thể về nhà mà."
Đại tỷ ngồi bên cạnh nghe lén liền nở nụ cười chua xót, "Nữ tử gả ra ngoài, là không còn nhà mẹ đẻ nữa rồi."
Cho nên trong một khoảng thời gian rất dài, khi chưa gả đi, ta luôn lo sợ bị nhà phu quân tương lai ruồng bỏ.
Mỗi khi gặp ác mộng, ta luôn mơ thấy mình liên tục dập đầu trước một bà lão già nua với khuôn mặt mơ hồ, quỳ trên mặt đất, cầu xin nam nhân với khuôn mặt cũng mơ hồ không kém đừng đuổi ta về nhà mẹ đẻ.
Sau khi gả vào phủ Hầu, ta cũng thường mơ thấy mình bị Giang Cửu Tư ruồng bỏ, bị cha huynh lại bán cho nam nhân thứ hai.
Hoặc là vì thanh danh của Lý gia mà "bất ngờ qua đời", rồi được chôn cất bên cạnh đại tỷ và nhị tỷ.
Đại tỷ mất rồi, ta và nhị tỷ vẫn nhớ nàng ấy tên là Lý Lăng.
Nhị tỷ mất rồi, ta vẫn nhớ nàng ấy tên là Lý Thược.
Nhưng nếu ta c.h.ế.t đi...
Lúc đó sẽ còn ai nhớ đến ta tên là Lý Cẩn?
Bởi vậy nên ở phủ Xương Bình Hầu, tuy rằng mỗi ngày đều nghĩ đến cái chết, nhưng ta cũng không dám dễ dàng chọc giận bà mẫu hay là Giang Cửu Tư.
Ta sợ bị ruồng bỏ.
Ta càng sợ sau khi bị ruồng bỏ sẽ phải đối mặt với những sự sỉ nhục lớn hơn, nhiều hơn và sâu sắc hơn.
Thế nhưng bây giờ, nghĩ đến việc bị ruồng bỏ, trong lòng lại bình tĩnh đến lạ.
Thậm chí là không còn một chút sợ hãi nào.
Đã chủ động dây dưa với yêu ma quỷ quái rồi, còn sợ bị ruồng bỏ đuổi về nhà sao?
Thuận lợi đi ra khỏi cửa lớn phủ Xương Bình Hầu, ta xoay người lại, ngẩng đầu nhìn tấm biển vàng rực rỡ trên cửa.
Trong lòng bất chợt nảy ra một ý nghĩ.
Cũng không biết hưu thư của phủ Xương Bình Hầu khác gì so với hưu thư bên ngoài.
Bên ngoài, con đường lát đá xanh bằng phẳng, người đi lại tấp nập, hiếm khi thấy bóng dáng nữ tử.
Lúc ở Lý phủ, ngoài những buổi tụ họp tao nhã của các tiểu thư khuê các và những lần đi chùa cầu Phật, ta rất ít khi ra ngoài.
Mà mỗi khi ra ngoài, ta đều ngồi trên xe ngựa, tiền hô hậu ủng, bên cạnh có đến mười mấy tỳ nữ đi theo hầu hạ.
Lúc ở phủ Xương Bình Hầu, vì thanh danh và quy củ, bà mẫu hoàn toàn không cho ta cơ hội ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên ta một mình bước ra khỏi khuê phòng.
Trên lưng còn cõng theo một họa yêu bị thương nặng.
Ta do dự một chút, cuối cùng gõ nhẹ vào cuộn tranh sau lưng, hạ giọng hỏi: "Rẽ trái hay phải?"
"Phải." Giọng nói nhỏ nhẹ của Hồng Nương truyền đến tai ta.