Lý Cẩn - Minh Lung

Chương 14



Chờ khi nào thu phục được họ, giao cho trụ trì xử lý, chỉ cần che giấu kín kẽ, với tình hình hiện tại của ta, cho dù là "gà trống nuôi con" đi nữa, thì kiểu gì cũng cưới được tiểu thư khuê các!

Dù nàng ta chỉ là con thiếp thất, nhưng chỉ cần có nhan sắc, nhà thê tử lại nguyện ý giúp đỡ thì ta cũng chẳng thiệt thòi gì!

Về đến nhà, ta giấu chiếc bát vàng vào trong tủ quần áo. Đợi khi Oanh Oanh vào phòng ngủ, ta liền lặng lẽ nấp sau bình phong.

Quả nhiên, trong phòng liền vang lên tiếng thét kinh hãi. 

Chiếc bát vàng tỏa sáng rực rỡ, Oanh Oanh ngã ngồi xuống đất, hóa thành một hình nhân bằng giấy sống động như thật!

Nàng ta là yêu quái!

Nàng ta thực sự là yêu quái!

Trước khi cha đột ngột qua đời, người đã ăn món ăn do chính tay ả ta nấu! 

Mẹ ngã cũng là vì đi lấy vải may áo mà ả ta chuẩn bị cho người!

Ta hận! Ta hận!

Ta từ nhỏ đã thông minh hơn người, đọc biết bao kinh sử, vậy mà lại bị một con yêu quái lừa gạt, cùng chung chăn gối, sinh ra đứa con oan nghiệt, nhà tan cửa nát...

Hồng Nương nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy vào phòng ngủ, mặt mày thất sắc.

Thấy nàng ta định ra tay cứu Oanh Oanh, ta phẫn nộ tột cùng, vớ lấy chiếc bát vàng, đập thẳng về phía hai con yêu quái! ]

Ta vùng vẫy thoát khỏi ảo cảnh được tạo nên từ những chữ mực, cảm thấy tên Trương Sinh kia ghê tởm đến mức buồn nôn.

Nhưng vì chẳng ăn được gì nên cũng chẳng nôn ra được.

Ta lấy tay che miệng, nôn khan hai tiếng, rồi mới nhìn về phía Hồng Nương: "Khuôn mặt của ngươi là do Trương Sinh dùng bát vàng đập vào sao?"

Hồng Nương gật đầu, rồi lại lắc đầu, nước mắt theo một bên má lành lặn chảy xuống.

"Trương Sinh chỉ là một tên thư sinh yếu ớt, chẳng làm nên trò trống gì, hắn ta không đập trúng. Nhưng tỷ tỷ đã vì cứu ta mà bị tên hòa thượng kia bắt đi mất rồi."

Ta nhìn sang Tử Diệu.

Tử Diệu lắc đầu: "Đừng nhìn ta, ta tuy đánh bại được Phổ Cứu, nhưng người thực giả và yêu quái đều là những ngoại lệ trên thế gian này. Tên Trương Sinh kia dù có bạc tình bạc nghĩa đến đâu, cũng là quan viên được triều đình phong chức, có thân phận quan lại, được xã tắc che chở."

"Đừng nói là Hồng Nương và Oanh Oanh, ngay cả ta cũng không thể dễ dàng làm gì hắn. Muốn cứu Oanh Oanh, chỉ có thể là tỷ đi."

Ta kinh ngạc chỉ vào mình: "Ta?"

Hồng Nương nhỏ giọng giải thích: "Vị phu nhân này, ngài hiện tại vẫn là người phàm, không bị ràng buộc bởi luật lệ của trời đất."

Tử Diệu liếc nhìn Hồng Nương, "Gọi là tiểu thư."

“Vị tiểu thư này, ngài hiện giờ vẫn là người phàm..." Hồng Nương nhắc lại.

Sợ nàng nói nhiều mỏi miệng, ta vội tiếp lời: "Ta hiểu, ta hiểu, ta không bị ràng buộc bởi quy tắc của trời đất. Nhưng như lời các vị đã nói, ta chỉ là người thường, dù có lòng muốn cứu người cũng chẳng có bản lĩnh xoay chuyển càn khôn như các vị."

"Chuyện này rất đơn giản, nội đan của ta có thể cho tỷ mượn dùng một ngày. Tỷ chỉ cần nuốt nội đan của ta vào là có thể có được ba phần tư công lực của ta, chỉ cần nhớ kỹ, nhất định phải trở về trong vòng mười hai canh giờ, rồi nhả nội đan ra trả lại cho ta."

Tử Diệu tinh nghịch nháy mắt với ta.

Ta ngẩn người: "Muội không sợ ta tham lam nội đan của muội sao?"

Tử Diệu nhún vai, hỏi lại như chuyện đương nhiên: "Tỷ sẽ làm vậy sao?"

Ta rất muốn nói mình là nữ nhân đang nóng lòng muốn thoát khỏi cảnh ngộ hiện tại, bởi vậy lòng mang tham lam, nếu nuốt nội đan của nàng, cảm nhận được sức mạnh này, rất có thể sẽ giống như Lưu Bị mượn Kinh Châu, có mượn mà không trả.

Nhưng không hiểu sao, đối diện với đôi mắt sâu thẳm khó dò của Tử Diệu, ta lại vô thức lắc đầu.

Thấy ta như vậy, Tử Diệu mỉm cười, lấy từ trong tay áo ra một cái đĩa, vừa ăn vừa nói: "Tin ta đi, nếu tỷ thật sự tham lam nội đan của ta, tuyệt đối sẽ sống không bằng chết. Cho dù là nữ tử không màng đến dung mạo của mình, cũng tuyệt đối sẽ không cam tâm sống trên đời với thân thể nửa người nửa thú."

Ta rùng mình trước hàm ý trong lời nói của Tử Diệu.

Theo bản năng muốn mở miệng từ chối việc này, nhưng lại quay đầu nhìn nửa khuôn mặt bị thiêu cháy của Hồng Nương.

Lời từ chối đảo quanh trong miệng, lúc nói ra lại biến thành: "Được, ta đi."

Nhưng rất nhanh ta liền hối hận.

Hồng Nương cố chịu đau đớn trên mặt, nói một câu càng khiến người ta kinh ngạc: "Vì vị tiểu thư này đã đồng ý rồi, Tử cô nương, cô mau hôn nàng, cô mau hôn nàng đi! Tỷ tỷ của ta không thể chờ đợi thêm được nữa!"

Hả?

Ta trừng lớn mắt kinh ngạc nhìn Tử Diệu.

Tử Diệu nhếch mép cười, lông mày nhướng lên, nụ cười mang theo vài phần tà khí không giống người thường: "Nội đan phải truyền bằng miệng mới không làm hao tổn tinh khí bên trong."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.