Lý Cẩn - Minh Lung

Chương 12



Người?

Nữ nhân còn tính là người sao?

Trên thế gian này làm một nữ nhân, sẽ nhận được kết quả như thế nào, ta Lý Cẩn quá rõ ràng.

Cha huynh ta coi ta như một quân cờ, cầm hôn nhân của ta để mở đường cho chính mình.

Bà mẫu ta hoàn toàn khinh thường ta, thỉnh thoảng tỏ ra hòa nhã cũng chỉ bởi vì ta chiếm vị trí chính thê của Tưởng Cửu Tư.

Các chị em dâu của ta vì chút cơm thừa canh cặn trong hậu trạch, chỉ mong ta xui xẻo ba đời ba kiếp

Phu quân ta là Tưởng Cửu Tư thì càng khỏi phải nói, đừng nói là cho ta tình yêu, hắn có thể làm chút chuyện người nên làm, coi như ta cầu thần bái phật thành công rồi...

Lão Thiên gia lạnh lùng nhìn ta ở nhân gian chịu khổ chịu nhục, vội vã chạy trốn, giống như đang nhìn một con chim nhỏ xinh đẹp và thú vị.

Ta Lý Cẩn có chỗ nào giống người?

Đều chưa từng nhận được đãi ngộ của con người.

Hơn nữa, nữ nhân sinh ra ở thế gian này, ai có đường lui chứ?

Trưởng tỷ không có, nhị tỷ không có, Khương ngũ tiểu thư cũng chẳng có. 

Ta, Lý Cẩn, thông qua các nàng ấy, thấy rõ ràng tương lai mình bị nuốt chửng. 

Sao ta có thể không sợ? 

Sao ta có thể không kinh hãi? 

Quay lưng về phía Tử Diệu, ta dứt khoát nói: "Ta sẽ không hối hận."

Suy cho cùng, điều ta tham lam không phải sức mạnh, mà là tự do mà sức mạnh ấy mang lại. 

Vì tự do, đừng nói là từ bỏ tất cả, dù trước mắt núi đao biển lửa, ta, Lý Cẩn, cũng nguyện xông pha! 

Bàn tay trắng nõn thon dài không chút do dự nắm chặt tờ giấy hồng nương đưa tới. 

Chớp mắt, những chữ mực kia như phóng to, nhấn chìm lấy ta.

(Trương Sinh độc thoại) Ta họ Trương, người kinh kỳ, mọi người đều gọi ta là Trương Sinh hay Trương tú tài. 

Thuở nhỏ, ta đã nổi danh thần đồng trong làng.

Ba tuổi khai tâm, sáu tuổi đọc kinh, chín tuổi học thi phú, mười hai tuổi thi đậu huyện thí, mười tám tuổi thi đậu phủ thí thành tú tài. 

Thi Hương ba năm mới mở một lần, thi đậu, ta liền có thể trở thành cử nhân, thuận lợi ra làm quan, như cá chép vượt vũ môn. 

Nhưng ta cũng có nỗi niềm riêng.

Sống trên đời mười tám năm, ta chưa từng gần gũi nữ nhân. 

Khổng Tử nói: "Chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó nuôi, gần gũi thì hỗn láo, xa cách thì oán trách." 

Thánh nhân nói đúng, dính dáng đến nữ nhân, chính là điều làm lỡ dở tiền đồ của người đọc sách. 

Chí hướng của ta xưa nay cao xa, muốn rong ruổi chốn phồn hoa, tranh giành quyền khuynh thiên hạ, sao có thể vì hương thơm phấn son mà dễ dàng dừng chân? 

Vì vậy, mười lăm tuổi, bạn học mời ta đến thanh lâu uống rượu hoa, ta từ chối. Nữ tử thanh lâu xuất thân phong trần, nghìn người cưỡi vạn người nằm, ta chê bẩn. 

Mười sáu tuổi, bà mối đến cửa, nói là con gái huyện úy, ta cũng từ chối. 

Huyện úy bất quá chỉ là tiểu lại không vào hàng trong huyện nha, có thể giúp ta nhất thời, nhưng không thể giúp ta cả đời. 

Con gái ông ta tuy rằng tay chân lanh lẹ, nhưng chỉ biết được vài chữ, không thông thi thư, ta chê ngu dốt. 

Mười tám tuổi, ta thi đậu tú tài, có phú thương muốn chọn ta làm rể, ta vẫn từ chối.

Cô nương nhà buôn bán thì có gì tốt đẹp. 

Tuy có thể mang đến nhiều tiền bạc, nhưng đầy mùi tiền, xông cũng xông c.h.ế.t người, ta chê ghê tởm. 

Hàng xóm chê cười ta lòng cao hơn trời, ta mặc kệ. 

Cha mẹ thúc giục ta lập gia đình, ta cũng không nghe. 

Đấng nam nhi chỉ cần lập công danh, cần gì lo lắng không có thê tử? 

Thi đậu cử nhân, lại thi đậu tiến sĩ, nữ tử nào mà ta không thể tùy ý lựa chọn? 

Cho đến ngày hôm đó, ta tình cờ gặp Thôi Oanh Oanh và Hồng Nương. 

Vì sự thanh tịnh và thuận tiện cho việc ôn thi, mỗi tháng ta trả một nghìn năm trăm văn tiền, ở trong thiền phòng trống phía sau núi chùa. 

Đang đọc sách, bỗng nghe thấy từng đợt hương thơm phả vào mặt, ta không tự chủ được ngẩng đầu lên. 

Chỉ thấy hai nữ lang kết bạn đi qua con đường núi phía sau.

Người phía trước, áo mỏng như tuyết phủ, tóc búi cao như mây, tư thái yếu đuối càng thêm yêu kiều, ánh mắt long lanh thông minh, tự có một phong thái tiên tử thoát tục. 

Người phía sau, váy đỏ rực như lửa, tóc mai xanh mướt, gương mặt trái xoan má hồng, ánh mắt chứa đựng nụ cười, tuy ăn mặc như nha hoàn, nhưng không che giấu được vẻ lanh lợi. 

Ta nhìn đến ngây người, không tự chủ được mà đi theo hai người họ. 

Nữ tử ăn mặc như nha hoàn nhanh chóng phát hiện ra ta, giận dữ mắng ta là kẻ háo sắc. 

Nhưng bị người ăn mặc như tiểu thư ngăn lại. 

Vị tiểu thư ấy nói năng nho nhã, tự xưng là Thôi Oanh Oanh, lại giới thiệu tỳ nữ bên cạnh tên là Hồng Nương. 

Biết được ta muốn chuẩn bị cho phủ thí, nhưng vì túi rỗng tuếch nên phải tá túc trong thiền phòng tiêu điều, nàng liền móc ra một khoản tiền lớn, có ý định giúp đỡ ta.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.