Lý Cẩn - Minh Lung

Chương 11



Người ăn nước giỏi bơi và chịu lạnh,

Người ăn đất tâm hồn trống rỗng nhưng lại thông minh,

Người ăn gỗ sức mạnh dồi dào nhưng tính khí hay nổi loạn,

Người ăn cỏ nhanh nhẹn nhưng ngốc nghếch,

Người ăn lá có sợi tơ nhưng lại giống như con bướm,

Người ăn thịt dũng cảm và hung hãn,

Người ăn khí có trí tuệ siêu phàm và sống lâu,

Người ăn lúa có trí thức nhưng lại dễ c.h.ế.t yểu,

Người không ăn gì sẽ bất tử thành thần.

— 《淮南子·地形训》 (Hoài Nam Tử - Địa Hình Huấn)

"Tộc chúng ta tu luyện rất nhanh, Thiên đạo vì muốn cân bằng nên đã đặt ra hạn chế, phải đến tuổi cập kê mới được chính thức bước vào con đường Thực giả."

Tử Diệu cúi người, bới từ trong hộp đựng thức ăn ra chiếc bánh quẩy nhân thịt chưa rơi xuống đất, vừa ăn vừa nói.

"Lúc đến Trung Nguyên du ngoạn, ta gặp phải nạn lụt ở Giang Nam, uống nước no nê một trận nên tu thành Thực Thủy giả. Đồ sứ là tinh hoa của đất, bởi vậy ta cần ăn thật nhiều đĩa bát để tu thành Thực Thổ giả. Vì đòi hỏi đĩa bát quá nhiều mà gây phiền phức cho tỷ tỷ rồi, ta xin lỗi."

Ta ngăn cản tay Tử Diệu còn muốn nhặt bánh quẩy dưới đất: "Cái đó bẩn rồi, lát nữa ta làm cho muội cái mới."

Rồi cười lạnh nói: "Được rồi, chuyện này coi như muội qua ải, vậy vị thanh mai trên mặt đất kia thì sao? Muội còn định cãi chày cãi cối với ta nữa à?"

Tử Diệu quay sang bức tranh trên mặt đất, khẽ ho một tiếng.

"Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm. Hồng Nương, hay là ngươi ra đây giải thích với tỷ tỷ một chút?"

Bức họa trên mặt đất nhận được mệnh lệnh của Tự Họa, liền đứng thẳng dậy.

Sau đó, nữ tử trong tranh bước ra khỏi giấy: "Hồng Nương tuân lệnh."

"Trước kia có một họa sĩ nghèo, say mê vở Tây Sương Ký, nên đã dành mười năm để vẽ nên bức tranh tỷ tỷ Oanh Oanh và ta.”

“Ngày hoàn thành bức họa, họa sĩ kiệt sức mà chết, một ngụm m.á.u phun lên tranh, ta và tỷ tỷ Oanh Oanh bỗng có linh quang, trở thành họa yêu.”

“Tấm giấy vẽ mang theo chúng ta lưu lạc trăm năm, rơi vào tay một tộc nhân của nàng ấy, rồi lại lưu lạc ra ngoài. Ta và tỷ tỷ Oanh Oanh gặp phải một số chuyện khó khăn, không còn cách nào khác, đành đến cầu xin nàng ấy, vì muốn kéo gần quan hệ nên mới mặt dày tự xưng là thanh mai..."

Giọng Hồng Nương càng ngày càng nhỏ, đầu cũng cúi gằm xuống.

"Vị tộc nhân kia là trưởng lão phụ trách giảng dạy, ông ấy thích bức họa này nên đã treo trong phòng học,"

Tử Diệu bất đắc dĩ cười nói: "Nếu thật sự tính toán kỹ lưỡng... thì tộc nhân cùng với ta, chỉ cần nghe qua bài giảng của vị trưởng lão này, đều có thể coi là thanh mai trúc mã của Hồng Nương và Thôi Oanh Oanh."

Ta nhìn về phía chỗ trống trong tranh, lại nhìn Hồng Nương với nửa khuôn mặt bị hủy hoại, nhíu mày hỏi: "Ngươi có khó khăn gì?"

Hồng Nương nhìn Tử Diệu một cái.

Tử Diệu gật đầu, ra hiệu cho nàng nói thẳng.

Hồng Nương từ trong n.g.ự.c lấy ra một tờ giấy viết đầy chữ mực, nhỏ giọng nói: "Ta bị đám hòa thượng kia đánh nát nửa khuôn mặt, há miệng ra liền đau đớn đến tận tâm can, chuyện này nói ra lại dài dòng, hay là ngài cứ xem tờ giấy này vậy."

Ta đưa tay ra định nhận lấy tờ giấy trong tay Hồng Nương, Tử Diệu bỗng nhiên nắm lấy cổ tay ta.

"Tỷ tỷ, tỷ phải suy nghĩ cho kỹ, nhận lấy tờ giấy này, xen vào chuyện này, tỷ sẽ càng ngày càng rời xa cuộc sống phàm tục đấy."

Ta chậm rãi rút tay mình ra khỏi tay Tử Diệu: "Nhưng ta muốn xen vào."

Quy tắc thế đạo là do người phàm định ra.

Muốn chống lại thế đạo này, vậy thì phải có được sức mạnh không thuộc về người phàm.

Tử Diệu và Hồng Nương không nên để ta nhìn thấy sức mạnh này.

Lòng tham của nữ nhân một khi đã bị khơi dậy, liền giống như vỡ đê Hoàng Hà không thể ngăn cản được nữa.

Rút tay về đến mu bàn tay, Tử Diệu hỏi: "Danh môn khuê nữ?"

Ta không dừng lại: "Bất quá chỉ là con rối dưới sự điều khiển của cha huynh."

Rút đến gốc ngón tay, Tử Diệu hỏi: "Chủ mẫu Hầu phủ?"

Ta không dừng lại: "Bất quá chỉ là tù nhân dưới sự áp bức của thế gia."

Rút đến đầu ngón tay, Tử Diệu hỏi: "Cẩm y ngọc thực, tỳ nữ vây quanh?"

Ta không dừng lại: "Cẩm y ngọc thực đều là vật ngoài thân, về phần tỳ nữ...Ta dựa vào thân phận tiểu thư, thân phận chủ mẫu mà cưỡi lên đầu các nàng, bản thân lại bị cha huynh, phu quân, bà mẫu cưỡi lên đầu, vậy ta và các nàng, về bản chất cũng chẳng có gì khác biệt. Một đám đồ vật rẻ tiền, vây quanh một món đồ vật hơi có giá trị một chút, nói ra ngoài thì vẻ vang lắm sao?"

Trước khi ta thoát khỏi tay Tử Diệu, chạm vào tờ giấy trong tay Hồng Nương, nàng cuối cùng nhắc nhở một câu: "Tỷ tỷ, tỷ dính líu với đám yêu ma quỷ quái, liền không còn tính là người nữa... Chuyện này là không thể quay đầu lại, tỷ hãy suy nghĩ cho kỹ, chớ có hối hận."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.