Lúc này, cửa tầng hầm mở ra. Thân hình cao gầy của Kha Cát Lợi đi xuống cầu thang.
Nhìn thấy Bạch Chiêu Chiêu và Ngô Phương Nhị đang dựa vào nhau, gã ta lắc lắc mái tóc dài nửa chừng, híp mắt cười: “Tình cảm tốt nhỉ, hai người quen nhau từ trước à?”
Gã ta đặt thức ăn trong tay xuống đất rồi khoanh chân ngồi xuống, dùng thìa gõ vào mép chậu: “Ăn cơm đi. Tôi có thể đút cho em.”
Bạch Chiêu Chiêu đang quan sát gã ta.
Cô phát hiện mình thật ra cũng không sợ hãi lắm.
Trong lòng cô trống rỗng, hoang vắng và bình tĩnh như đã chết.
“Chậc, em đúng là rất khác biệt, bình tĩnh thật đấy.” Kha Cát Lợi hứng thú đánh giá cô.
Cô gái trước mặt giống như một người giả được được tạo nên từ băng tuyết. Quả thực khác một trời một vực so với cô gái gào khóc trong đêm mưa kia.
“Em biết tôi là ai không?” Gã ta hỏi.
Cô đờ đẫn lắc đầu.
Gã ta cười: “Em ở giữa đám người mà nhìn chằm chằm vào tôi, làm tôi còn tưởng rằng em biết tôi đấy.”
“Tôi chỉ cảm thấy anh có vấn đề...”
“...” Kha Cát Lợi móc móc túi, lấy ra một tờ báo, còn rất tự hào mà mở ra ở trước mặt cô: “Xem đi. Bây giờ tôi rất nổi tiếng đấy.”
Lúc này Bạch Chiêu Chiêu mới biết đến vụ án giết người liên hoàn.
“Em gái, em cũng đừng trách tôi, muốn trách thì phải trách em quá thông minh. Ánh mắt kia của em làm tim tôi giật thót một cái!” Gã ta mỉm cười lười biếng, tùy ý vuốt vuốt tóc: “Cho dù em quả thật không biết thì đợi đến lúc em nhớ lại, sớm hay muộn cũng sẽ nghi ngờ tôi mà thôi. Nói không chừng, một ngày nào đó em lại đi tố cáo tôi với cảnh sát mất. Haiz... Tôi cũng chỉ là phòng ngừa chu đáo thôi mà!” Nói xong, gã ta hất cằm lên và xông về phía Ngô Phương Nhị: “Đây, vết xe đổ đây này.”
Gã ta nói xong những lời này, nghĩ rằng Bạch Chiêu Chiêu sẽ hỏi mình chi tiết, nghĩ rằng cô sẽ sợ tới mức run rẩy, thậm chí sẽ khóc lóc. Nhưng mà cô vẫn ngồi yên ở đó, ngây người, toát ra khí chất quyến rũ vô hồn...
Gã ta nhớ ra rồi, mẹ cô bị tai nạn giao thông. Sau đó gã ta lại hỏi: “Mẹ em thế nào rồi?”
Qua vài giây, Bạch Chiêu Chiêu mới kinh ngạc nói: “Mất rồi.”
Sau khi mẹ cô qua đời, cô ngay lập tức báo tin cho bố mình.
Nhưng giống như đá chìm xuống biển, không có bất kỳ hồi âm nào.
Quả nhiên là thế.
1 giây sau, Kha Cát Lợi lại hỏi: “Vậy bố em đâu?”
Bạch Chiêu Chiêu nhẹ giọng nói: “Cũng chết rồi.”
Đối với cô, chẳng khác gì đã chết rồi.
“Biến thành trẻ mồ côi rồi à? Cũng giống Tiểu Mẫn thôi...” Gã ta dùng giọng điệu chẳng sao cả, an ủi cô: “Cũng không cần phải đau khổ. Dù sao ai rồi cũng sẽ phải chết.”
Bạch Chiêu Chiêu không ngờ được rằng, sau khi mẹ cô qua đời, người đầu tiên ân cần hỏi thăm lại là tên giết người ở trước mặt cô.
Cô cười một cách cay đắng.
“Đáng thương thật... Còn nhỏ như vậy, sau này sống như thế nào đây.” Kha Cát Lợi nửa thật nửa giả đáng tiếc: “Không bằng ở lại đây đi?”
Bạch Chiêu Chiêu dựa vào tường, trên khuôn mặt trắng bệch của cô không hề có chút cảm xúc nào, giống như một tờ giấy trắng bi thương.
Ngô Phương Nhị vẫn còn đang tựa vào vai cô, nhiệt độ cơ thể của cô ấy rất lạnh.
Kha Cát Lợi dùng thìa gõ nhẹ vào bên cạnh chiếc chậu, phát ra âm thanh “Đinh đinh” làm người ta khó chịu. Gã ta rất tiếc nuối mà nói: “Haiz, có lẽ tôi thật sự gặp phải rắc rối lớn rồi. Cô ta đến, lại thêm em nữa. Nhưng mà chuyện đã vậy rồi, em muốn sống, hay là muốn chết đây.”
Muốn sống, hay là muốn chết?
Lúc ấy cô đã trả lời như thế nào nhỉ?
Bạch Chiêu Chiêu không nói tiếp nữa. Cô ngước mắt lên, suy nghĩ quay trở lại hiện tại—
“Chuyện chính là như thế. Cháu nghĩ, ác linh chính là Kha Cát Lợi. Gã ta vẫn luôn ẩn nấp trong cửa hàng bán băng đĩa ở trước cổng trường học của chúng cháu. Cháu đã bị gã ta bắt cóc, bị gã ta nhốt dưới tầng hầm.”
Từ Sĩ Hưng ngu ngốc mở miệng: “Cho nên, chúng ta sắp chết rồi hả?”
Đúng thế. Tất cả bọn họ sắp chết rồi.
Ở trong phòng này, chỉ có Từ Sĩ Hưng mới có thể ngạc nhiên trước phát hiện đáng kinh ngạc này mà thôi.
Trong quá trình kể lại, tay của Bạch Chiêu Chiêu vẫn luôn được Diệp Chi Du nắm chặt. Tay cậu vừa to vừa nóng. Cô dựa vào nhiệt độ trong lòng bàn tay cậu mà kể xong mọi chuyện, sau đó cô mới giống như lấy lại được một chút sức lực, vì vậy cô cũng hơi dùng sức nắm lại tay cậu, tái nhợt cười: “Diệp Chi Du, nếu như không thể giết chết ác linh, tớ nghĩ tớ chắc chắn sẽ phải chết rồi...”
“Không!” Sắc mặt Diệp Chi Du cực kỳ tái nhợt, cậu dồn dập nói: “Cậu đừng nghĩ như vậy. Chỉ cần biết ác linh là ai, chúng ta nhất định có thể giết chết nó!”
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Mọi người đều giật mình. Thạch Dũng thủ thế, ra hiệu cho mọi người đừng nhúc nhích, sau đó ông ấy lấy khẩu súng từ trong ngăn tủ ra rồi đi đến sau cửa và hỏi: “Ai?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ông anh!” Ngoài cửa là giọng của Quan Chính Hạo, nghe rất hốt hoảng: “Tôi tìm anh có việc, việc gấp. Tôi phải mượn điện thoại của anh!”
Thạch Dũng mở cửa ra. Quả nhiên, Quan Chính Hạo giống như một con gấu nâu đang cực kỳ lo lắng, nói như súng máy: “Ông anh! Tôi cũng không muốn đã muộn thế này rồi mà còn đến làm phiền anh đâu! Nhưng mà tôi thật sự hết cách rồi. Tôi muốn báo cảnh sát. Vợ tôi nhất quyết không cho tôi gặp con mình, còn đổi số điện thoại nữa!”
Nói xong, nước mắt ông ấy rưng rưng: “Anh có thể cho tôi mượn điện thoại trước được không! Tôi gọi điện thoại báo cảnh sát ở bên kia!”
Ông ấy đến cũng đúng lúc lắm, có thể thức tỉnh người cuối cùng rồi.
-
Trong nhà Thạch Dũng, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.
Sau khi thức tỉnh Quan Chính Hạo, Thạch Dũng cho ông ấy một chút thời gian để tiếp nhận mọi chuyện, sau đó lại lên tầng tìm bà Vương một lần nữa. Nhưng đằng sau mắt mèo tối tăm, thậm chí còn không có cả người giấy để ra mở cửa.
Bà Vương quả thật đã không còn ở trong giấc mơ sắp chết nữa rồi...
Mưa lớn trút xuống thế giới, dường như chỉ còn lại tòa nhà này. Mà toàn bộ tòa nhà này, cũng chỉ còn lại bọn họ.
Lúc Thạch Dũng buồn bã trở về nhà mình, tất cả mọi người đều đang ngồi ở trong phòng khách.
Quan Chính Hạo đã biết tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối, tức giận nói: “Ác linh chính là thằng nhãi ở cửa hàng bán băng đĩa hả? Không sao, một mình tôi đánh mười người như nó cũng không thành vấn đề.”
Loại người cơ bắp chẳng khác gì bao cát như ông ấy nói ra lời này quả thật làm cho người khác có cảm giác rất an toàn.
Từ Sĩ Hưng ngồi ở một bên, trong mắt ông ấy nhất thời hiện lên hình trái tim.
“Cháu nghĩ là không được...” Diệp Chi Du nhíu mày phản đối: “Bà Tôn từng nói, ác linh nhìn thì có vẻ vô hại, chẳng qua là bởi vì nó không biết mình đã chết, cũng không biết tại sao mình lại chết thôi. Nhưng một khi nó thức tỉnh thì sẽ trở nên rất nguy hiểm, còn có thể tạo ra ảo ảnh nữa. Tương đương với việc chúng ta ở trong tối, nó ở ngoài sáng, biến thành chúng ta ở ngoài sáng, còn nó ở trong tối.”
“Hoặc là...” Thạch Dũng sờ vào bên hông mình: “Dẫn nó ra khỏi cửa hàng bán băng đĩa, sau đó tôi dùng súng bắn chết nó.”
“Đạn có thể giết chết ác linh không?” Liễu Đào Tử lạnh lùng nói: “Ngược lại, tôi có thể mua đồ uống và mời nó, rồi hạ thuốc ngủ vào trong đó.”
“Cháu... có một biện pháp tốt hơn...” Bạch Chiêu Chiêu mở miệng.
Giọng nói của Bạch Chiêu Chiêu mềm mại lại bình tĩnh, nhưng khi cô vừa mở miệng, tất cả mọi người đều yên lặng lắng nghe cô nói:
“Ở chỗ Diệp Chi Du có một lá bùa bà Tôn cho, có thể giết chết ác linh. Cháu nghĩ ra một biện pháp đơn giản hơn. Cháu có thể giả vờ đến đó mua album, sau đó dùng tiền bọc lá bùa đó lại. Nó chắc chắn sẽ phải mở tờ tiền ra. Chỉ cần nó chạm vào lá bùa đó là chúng ta có thể trực tiếp giết chết nó rồi.”
Quan Chính Hạo hỏi: “Bùa gì cơ?”
Diệp Chi Du lấy bùa tùy thân ra và đặt vào lòng bàn tay mình rồi giải thích: “Trừ cháu ra, tất cả người khác đều không được chạm vào nó, nếu không sẽ trực tiếp bị giết chết.”
Bạch Chiêu Chiêu tiếp tục nói: “Kha Cát Lợi nói rằng gã ta vừa nhìn thấy cháu là tim lại đập thình thịch. Cho nên cháu nghĩ, có lẽ bởi vì gã ta còn chưa giết được cháu, vì thế mà cháu đã trở thành chấp niệm của gã ta. Nếu để cho cháu đi mua đồ thì sẽ khả thi hơn.”
Mọi người cùng nhìn vào lá bùa màu đỏ kia.
Nếu như có thể xử lý ác linh một cách lặng lẽ thì không còn nghi ngờ gì nữa rồi, bởi vì đó là giải pháp tốt nhất của bọn họ.
Nhưng mà—
Quan Chính Hạo thô bạo lớn tiếng nói: “Chủ ý này tuy rằng không sai, nhưng sao có thể để cháu gái đi tiếp xúc với tên cuồng giết người kia được chứ?”
“Đúng thế!” Diệp Chi Du cũng hiếm khi phản đối: “Không thể để cậu một mình đi đối mặt với loại người đó được! Vẫn nên để tớ đi đi!”
Bạch Chiêu Chiêu dịu dàng mà kiên định lắc đầu: “Không được. Lần trước cậu còn có mâu thuẫn với gã ta mà... Gã ta nhất định sẽ cảnh giác với cậu. Chú Quan nhìn qua rất hung dữ, gã ta cũng sẽ nghi ngờ.”
Liễu Đào Tử lập tức xung phong nhận việc: “Nếu thế không phải tôi đi là tốt nhất à? Tôi là nữ, giả vờ là người đến mua album, gã ta chắc chắn sẽ không nghi ngờ.”
Cô vẫn lắc đầu: “Chị Đào Tử, em biết chị có ý tốt, nhưng cả thành phố đã trống rỗng lại đột nhiên xuất hiện một người lạ đến mua album, gã ta nhất định sẽ cảnh giác. Tên Kha Cát Lợi này cũng không phải kẻ ngu. Ngược lại, gã ta vô cùng xảo quyệt và nguy hiểm. Lúc em còn sống, chỉ vì một ánh mắt của em mà gã ta đã bắt em đi. Anh Hưng, chú Thạch, còn cả chú Quan nữa, đều không được. Mọi người nếu không phải là những gương mặt xa lạ thì là người đầy sát khí. Cho nên, chỉ có em trông như vô hại nhất mới thích hợp.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mọi người đều trầm mặc. Có lẽ bởi vì Bạch Chiêu Chiêu nói rất có lý, nhưng để một cô gái nhỏ bé như thế một mình đi đối mặt với một tên cuồng giết người, thật sự là không hợp lý lắm.
Huống chi, khi còn sống, tên giết người này đã muốn giết chết cô.
Nhưng Bạch Chiêu Chiêu rất kiên trì. Cô cho rằng đây là biện pháp an toàn nhất. Cô nhìn Thạch Dũng: “Chú Thạch, chú biết đấy. Cháu không phải loại người sẽ chết một cách ngu xuẩn.”
Thạch Dũng tất nhiên biết cô rất thông minh. Ông ấy đột nhiên có hơi rối rắm, một lúc sau mới nói: “Như vậy đi. Chúng ta phải đi cùng cháu. Ngộ nhỡ gặp nguy hiểm thì còn có thể yểm trợ cho cháu.”
Lần này Bạch Chiêu Chiêu không từ chối nữa: “Được. Nhưng mọi người không thể ở quá gần, chỉ có thể ở xa nhìn. Tốt nhất là để một người ở cửa chờ cháu.”
Nói xong, ánh mắt cô nhìn về phía Diệp Chi Du.
Diệp Chi Du hơi ngồi thẳng dậy, như là kỵ sĩ dũng cảm thề với nữ hoàng: “Cậu yên tâm. Chiêu Chiêu, cho dù tớ có chết thì cũng sẽ bảo vệ cậu thật tốt.”
Ánh mắt cô đầy ý cười: “Được. Tớ tin tưởng cậu nhất.”
Thạch Dũng cau mày. Dừng như vẫn cảm thấy như vậy quá mạo hiểm, nhưng lại không thể nói rõ chỗ nào không thích hợp.
Diệp Chi Du bảo mọi người tìm xem còn tờ tiền giấy nào không.
Cuối cùng, vẫn là Từ Sĩ Hưng tìm được một tờ tiền giấy 100 tệ ở trong ví.
“Bọc lại là không có vấn đề gì nữa đúng không?” Liễu Đào Tử rất lo lắng mà cắn ngón tay cái của mình.
“Như thế sẽ có ngăn cách. Em cảm thấy hẳn là không có vấn đề...” Diệp Chi Du nói như vậy, nhưng giọng điệu của cậu lại dần yếu đi, trong lòng cũng không yên nổi.
Đúng lúc này, Bạch Chiêu Chiêu bỗng nhiên đưa tay ra cầm lấy tờ tiền đã được bọc kỹ!
“Này!!!”
“Chiêu Chiêu!!!”
Tất cả mọi người đều hét lên. Tim Diệp Chi Du cũng thiếu chút nữa là đình công tại chỗ luôn rồi!
Nhưng cô gái vẫn êm đẹp đứng ở đó, cũng không bị lá bùa mang đi.
“Tớ không sao...” Cô quơ quơ tờ tiền trong tay, dịu dàng cười: “Cái này có thể cầm được.”
Diệp Chi Du đã sợ tới mức mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi lạnh.
Từ Sĩ Hưng cũng lắp bắp nói: “Em gái, lá gan của em cũng lớn thật đấy...”
Quan Chính Hạo vốn đã bị dọa đến nhảy dựng lên, bây giờ lại ngã ngồi trở về chỗ cũ, tâm tình giống như đang đi tàu lượn siêu tốc, thấp giọng lẩm bẩm: “Ôi mẹ ơi... Cô gái nhỏ thật dũng cảm...”
Bạch Chiêu Chiêu đã cất lá bùa vào trong túi mình một cách đàng hoàng.
Đã quyết định xong chiến lược, bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn tối như mực, mưa cũng không có dấu hiệu dừng lại.
Đêm nay dường như đặc biệt dài—
Mọi người ước định 8 giờ sáng ngày mai sẽ cùng nhau xuất phát. Còn tối nay, mọi người sẽ cùng nhau ở nhà Thạch Dũng một đêm.
Bạch Chiêu Chiêu và Liễu Đào Tử ở chung một phòng.
Lúc nãy Liễu Đào Tử vẫn luôn cố gắng cứu cô, cực kỳ mệt mỏi, cho nên cô ấy nhanh chóng ngủ thiếp đi. Nhưng Bạch Chiêu Chiêu vẫn đang mở to hai mắt, yên lặng tự suy nghĩ gì đó.
Ngoài phòng khách, Thạch Dũng ho khan một tiếng.
Cô nghe ra sự tỉnh táo trong tiếng ho khan đó. Hiển nhiên, trong lòng cảnh sát Thạch cũng có tâm sự nên vẫn chưa ngủ.
Ngày mai, mọi chuyện sẽ thuận lợi chứ...
Cô trở mình, con ngươi đen tựa như hố đen, không có một chút ánh sáng nào.
-
Trời sáng, Bạch Chiêu Chiêu và Liễu Đào Tử bị tiếng kêu của Từ Sĩ Hưng đánh thức.
“Đào Tử! Đào Tử!” Từ Sĩ Hưng vội vàng đập cửa: “Em mau đến xem cậu học sinh đi! Cậu ấy trở nên rất kỳ quái!”
“Sao thế?”
Liễu Đào Tử và Bạch Chiêu Chiêu đồng thời lao ra. Thạch Dũng và Quan Chính Hạo cũng đã tỉnh.
Tối hôm qua Từ Sĩ Hưng ở cùng phòng với Diệp Chi Du. Sáng nay lúc thức dậy, ông ấy kéo rèm cửa sổ ra rồi đột nhiên trở nên hoảng sợ khi nhìn thấy một nửa mặt của Diệp Chi Du đã biến thành màu xám, mạng nhện màu đen từ cổ lan đến hai bên má, giống hệt như mấy con cương thi mà ông ấy nhìn thấy ở trong phim.
Liễu Đào Tử vội vàng lấy điện thoại ra và nhanh chóng mở đèn pin lên, sau đó cô ấy mở mí mắt của Diệp Chi Du ra.
Một bên mắt của cậu vẫn tốt, một bên còn lại thì đã biến thành mà màu xám nhạt, phủ một lớp màng màu trắng...
Là bộ dạng của một người đã chết từ lâu...
Cậu giống như một nửa vẫn sống, còn một nửa đã chết. Cả người rơi vào trạng thái hôn mê.