Linh hồn đã mệt mỏi của cô một lần nữa lấy lại được động lực, cô chạy nhanh như bay về phía biển máu kia. Nhưng khi cô vừa mới tới gần thì đột nhiên có một con sóng lớn dâng cao lên và đánh ngã cô xuống bãi biển một cách không thương tiếc.
Trời đất quay cuồng, lục phủ ngũ tạng trở nên đau đớn tựa như sắp nổ tung.
Cô đau đến nỗi quỳ rạp trên mặt đất, mãi mà vẫn không thể đứng lên nổi.
Người khổng lồ trong sương máu đột nhiên dừng lại, nhìn về phía cô.
Cô gái bé nhỏ giống như một kiến nhỏ bé màu đỏ, bò dậy từ trên lớp sỏi đen rồi lại lao về phía biển rộng kia một lần nữa.
“Rào...”
Con sóng hung hãn lại vượt qua những tảng đá đen dữ tợn mà dâng cao lên lần nữa, đánh mạnh cô trở về.
Cô lăn vài vòng trên mặt đất, đá vụn vừa cứng vừa nhọn cứa rách da cô. Nhưng cô giống như không cảm giác được gì hết, lại chống đỡ thân thể lung lay của mình mà bò dậy lần nữa và chạy về phía biển rộng.
“Rào...”
Hết lần này đến lần khác...
Một lần lại một lần nữa...
Trên người cô có vô số vết thương bị nước biển thấm vào làm cho đau đớn, đau đến thấu xương, nhưng cô vẫn muốn làm hạt cát đi ngược gió.
Có một lần, cô thậm chí còn cảm thấy mình đau đến mức sắp hôn mê bất tỉnh luôn rồi:
Đại não trở nên chậm chạp, tầm nhìn trở nên mơ hồ, nhưng tay và chân cô vẫn có thể cử động được, bộ não của cô không cần điều khiển chúng nữa vì chúng đã tự đưa cô đi về phía biển rồi.
Chẳng biết từ lúc nào, đám người khổng lồ kia đã vượt qua vùng biển hỗn loạn và tụ lại ở chỗ này. Bọn họ đứng ở vùng biển cạn, che khuất ánh mặt trời màu đỏ, nhìn xuống cô, nhìn cô đang quỳ gối bò ra biển.
Cô cắn chặt răng lại, tay và chân đều đang phát run lên, kiên định và chậm rãi, nhưng trong nháy mắt khi chạm vào nước biển, cô lại bị đánh trở về điểm xuất phát.
Lần này, cường độ sóng không mạnh lắm, mà giống như một bàn tay dịu dàng...
Như một lời khuyên từ bi.
Cũng giống như sự dịu dàng cuối cùng.
Cô mềm nhũn ngã xuống đất, chiếc váy ướt đẫm đã sớm rách nát, quấn lấy thân thể đẫm máu của cô... Trên người cô dường như đã chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn, cũng không còn chút sức lực nào nữa.
Những giọt lệ máu trên lông mi của cô tạo thành một vòng tròn sáng mờ ảo trước mắt cô. Trong mông lung, cô rốt cuộc cũng nhìn rõ hình dạng của những người khổng lồ kia.
Thì ra chúng chỉ là những bộ xương to lớn màu đen, da thịt dính liền vào nhau, không phân biệt được là nam hay nữ.
Trong hốc mắt chúng là đôi mắt khô khốc. Cô thậm chí còn nghi ngờ rằng chúng đã mù và chẳng nhìn thấy gì cả.
“Mẹ ơi...”
Cô uể oải gối lên cánh tay, vô thức lẩm bẩm. Nước biển trong miệng cô vừa mặn vừa đắng, hòa lẫn với máu và nước bọt, chảy từ trong miệng xuống, nhuộm đỏ hòn đá nhọn màu đen ở trước mặt.
“Mẹ ơi...”
Sau tiếng kêu yếu ớt này, thật lâu sau cô cũng không nhúc nhích nữa.
Đám người khổng lồ kia nhìn cô một lúc lâu. Cuối cùng, bọn họ dường như đã xác nhận được rằng cô đã bỏ cuộc thì mới xoay người chuẩn bị rời đi—
Tay cô lại vươn ra.
Từ bàn tay đến cánh tay là những vết máu loang lổ và chồng chất vết thương, nhưng cô vẫn chống đỡ lấy thân thể của mình mà gian nan bò về phía biển rộng.
Cô lại mở mắt ra. Trong đôi mắt bị máu nhuộm đỏ vẫn có ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực. Cô cắn chặt răng.
Thân thể cô giống như bị người khác kéo qua vô số dao nhọn. Cô chịu đựng cơn đau đớn dữ dội, lấy tư thế hèn mọn nhất, đôi mắt lại rực lửa, dần dần thu hẹp khoảng cách giữa mình và biển.
Sóng biển lại một lần nữa dâng cao, giống như chuẩn bị đánh cô một đòn cuối cùng thật mạnh—
“A—!”
Cô đột nhiên phát ra tiếng hét đau thấu tâm can. Trong thế giới tĩnh lặng bỗng vang lên một tiếng vang đinh tai nhức óc, khiến cho sóng lớn đang dâng cao kia phải liên tục lùi về phía sau. Ngay lập tức, âm thanh sắc bén đột phá lá chắn của sóng biển, khiến toàn bộ mặt biển rung chuyển và bắn ra những tia nước tung tóe!
Tất cả người khổng lồ không nhịn được mà giơ tay lên che mặt, giống như không thể đối mặt được với năng lượng mạnh mẽ như vậy.
— Cho dù ngươi có đánh ta trở lại ngàn lần, vạn lần, chỉ cần ta không chết, ta vẫn sẽ tiến về phía trước!
— Ngươi hủy hoại thân thể ta, tinh thần ta cũng sẽ trở về! Ngươi hủy hoại tinh thần ta, tro tàn và hài cốt của ta cũng sẽ trở về!
— Trên thế giới này, không có chuyện gì có thể đánh bại ta! Không có gì có thể ngăn cản ta trở về với mẹ!
Biển đỏ cuộn trào dữ dội, những cơn sóng máu ngập trời. Đột nhiên, tất cả người khổng lồ đều cúi người xuống.
Trong nháy mắt, nước biển trở thành thực thể hữu hình trong tay bọn họ.
Bọn họ nhặt nước biển lên rồi bắt đầu nhuộm đỏ cơ thể mình, giống như một chiếc áo choàng.
Những người khổng lồ đi về phía xa, từng người một, nhặt chiếc áo choàng làm bằng nước biển của họ lên và khoác nó lên người. Áo choàng bay lên, tạo thành một màn sương máu dày đặc cuốn thành vòng xoáy trong gió.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bạch Chiêu Chiêu không thể không nhắm mắt lại. Lúc cô mở mắt ra một lần nữa, trước mặt cô xuất hiện một con đường rộng lớn. Hai bên đường là những người khổng lồ cao lớn, rõ ràng họ chỉ còn lại bộ xương, nhưng cô lại nhìn ra được biểu tình nghiêm túc của họ.
Những người khổng lồ ngăn cản nước biển và mở ra một con đường màu trắng.
Đó không phải là một con đường bằng phẳng. Cả con đường đều rải đầy những mảnh thủy tinh nhỏ màu trắng. Những tinh thể sắc nhọn phản chiếu ánh sáng màu đỏ.
Hy vọng gần ngay trước mắt đã thúc đẩy Bạch Chiêu Chiêu đứng dậy. Cô lảo đảo, thất tha thất thểu đi về phía trước.
Chân cô không hề do dự giẫm lên những mảnh thủy tinh, để lại trên đó một chuỗi dấu chân máu.
Ở cuối con đường có một bộ xương người màu đen cao hơn 2 m, đang ngồi xếp bằng ở đó.
Nó cúi đầu xuống, một tay dùng móng tay mổ bụng màu đen khô quắt của mình ra, một tay khô héo khác thì vươn về phía Bạch Chiêu Chiêu, nhẹ nhàng vẫy tay với cô.
Trong mắt cô phản chiếu ánh sáng mạnh mẽ...
Tất cả đau đớn trên người cô dường như đã biến mất hết. Trên mặt cô lộ ra biểu tình vừa mơ hồ lại vừa hạnh phúc.
Trong chiếc bụng phát sáng của bộ xương đen kia, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc và đau buồn:
“Chiêu Chiêu, cậu nên sống một cuộc sống đầy rực rỡ, nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn... Mẹ cậu đang đợi cậu...”
Trong cơn gió, góc váy đầy máu của cô bay lên, tung ra một tầng huyết châu, giống như một con bướm nhỏ đầy máu, hòa vào chiếc áo choàng đỏ của người khổng lồ.
Váy của cô, vẫn thuần khiết không tì vết.
Bàn tay khô héo kia vẫn đang vẫy gọi cô, ra hiệu cho cô lại gần hơn.
Trên mặt Bạch Chiêu Chiêu hiện ra nụ cười vui vẻ lơ đãng, cô đi về phía trước, sau đó cúi người xuống và chậm rãi bò vào trong bụng nó.
Cơ bắp khô héo màu đen thu lại, dịu dàng bọc cô lại như một đứa trẻ. Ngay lập tức, áo choàng đỏ trên người đám người khổng lồ kia tan chảy ra. Con đường thủy tinh trắng và những dấu chân máu đều bị biển máu che lấp.
Thế giới yên tĩnh trở lại, sóng biển cuồn cuộn.
Dường như nơi này chưa từng có cô gái nào phát ra tiếng hét đau thấu tâm can như vậy...
“A...” Bạch Chiêu Chiêu hít sâu một hơi rồi đột nhiên mở to mắt ra.
“Chiêu Chiêu!”
Tất cả mọi người đều đang vây quanh cô!
Diệp Chi Du, Thạch Dũng, Liễu Đào Tử, Từ Sĩ Hưng...
Chàng trai ôm chặt lấy cô, dù cậu có cắn chặt răng chịu đựng đến đâu thì cũng không thể kiềm chế được nước mắt đang chảy xuống.
“Tốt quá rồi. Chiêu Chiêu, cậu sống lại rồi. Thật tốt quá...” Cậu nghẹn ngào: “Tớ tưởng...”
Tớ tưởng, tớ sẽ mất cậu mãi mãi...
Cô đỡ lấy cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của Diệp Chi Du, ngơ ngác nhìn mọi người.
Liễu Đào Tử đang quỳ gối ở trên giường, đã làm hô hấp nhân tạo cho cô không biết bao nhiêu lần, đầu đổ đầy mồ hôi, bây giờ cô ấy cũng không kìm được vui mừng mà khóc, ôm lấy hai người bọn họ: “Chiêu Chiêu, em đã tốt hơn chút nào chưa? Em làm bọn chị sợ chết khiếp rồi...”
Bạch Chiêu Chiêu hơi bối rối. Tất cả những gì xảy ra trong mơ đều trùng khớp với trước mắt. Lời nói của ông già kỳ quái kia dường như vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
“Không phải cậu đã nhớ ra được một ít rồi chứ?”
“Ác linh, là chìa khóa của mọi thứ.”
“Chiêu Chiêu, cháu đỡ hơn chút nào chưa? Bây giờ nhìn cháu... đậm hơn nhiều rồi.” Thạch Dũng kinh hãi quan sát cô.
Bạch Chiêu Chiêu đưa tay vỗ ngực mình. Trong lồng ngực, tim cô vẫn đang đập một cách mạnh mẽ!
Nhưng khi mở miệng, cô lại yếu ớt nói: “Cháu, cháu nhớ lại rồi...Vừa rồi có lẽ là do sắp chết, cho nên cháu đã nhớ lại chuyện khi còn sống...”
Cô nhìn Diệp Chi Du một cái rồi lại nhìn về phía tất cả những người còn lại, sắc mặt tái nhợt nói: “Cháu ở trong hiện thực, đã bị kẻ giết người bắt được...”
Những hạt mưa đập vào cửa sổ tạo ra âm thanh “Róc rách”.
Ngày mẹ cô bị xe bus đâm trúng, cũng là một ngày mưa to như thế...
Thì ra trong giấc mơ xám xịt tuyệt vọng đó, cô không hề ngồi một mình trên đường.
Trong lòng cô, còn có người mẹ đang hấp hối của mình...
Nhưng bởi vì mưa quá lớn nên xe cứu thương cũng bị chặn lại.
Cô chỉ có thể tuyệt vọng nhìn khuôn mặt ngày càng tái nhợt của mẹ...
Chiếc ô màu đen cũ nát rơi ở phía xa, giống như một cái lỗ bất thường đâm vào thế giới, lộ ra sự tàn nhẫn đen tối ở bên trong.
Cô giống như con cừu non mất đi sự che chở của mẹ, cô canh giữ ở đó, không dám chạm vào thân thể của mẹ. Ngoại trừ gào khóc, cô chẳng thể làm gì khác.
Rất nhiều người vây quanh cô, hoặc là hoảng hốt, hoặc là cảm thấy thường tiếc. Bọn họ muốn giúp đỡ, cũng cố gắng gọi điện báo cảnh sát, còn có một số người che ô cho cô...
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong màn mưa, còn có Trần Hữu Hào cũng ướt sũng đứng ở đó, ông ấy nói năng lộn xộn giải thích với cô, với những người xung quanh: “Xin lỗi, cháu gái, xin lỗi... Chú không biết tại sao mẹ cháu đột nhiên chạy ra giữa đường. Chú đã ấn phanh nhưng trời mưa to quá, không thắng lại được... Thật xin lỗi. Làm sao bây giờ? Chú là tên khốn kiếp. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chú thật đáng chết...”
Trong đám người, chỉ có một người đàn ông đứng ở nơi đó xem náo nhiệt.
Trong tiếng hoảng loạn và đầy thương tiếc, chỉ có người đàn ông đó khẽ mỉm cười. Gã ta trốn dưới tán ô của người khác, mặc dù đang đối diện với ánh mắt bi thương của cô, nhưng gã ta lại không hề cảm động một chút nào.
Bên môi gã ta tràn đầy sự thích thú đến ớn lạnh. Mái tóc không dài cũng không ngắn, nụ cười ốm yếu, trông rất quen thuộc.
Gã ta chính là Kha Cát Lợi.
Trong tay gã ta còn đang lắc lư một cái móc khóa—
Là chiếc móc khóa phiên bản giới hạn của Trần Hi Ngạn.
Khi nhận ra tầm mắt thẳng thừng của cô thì thần sắc Kha Cát Lợi chợt cứng đờ, sau đó gã ta nhanh chóng cất chiếc móc khóa trong tay đi.
Tuy rằng chỉ là động tác trong nháy mắt, nhưng Bạch Chiêu Chiêu còn đang chìm đắm trong đau buồn vẫn nảy sinh một ý nghĩ: Người đàn ông này có vấn đề.
Mặc dù lúc đó cô không biết người trước mắt mình chính là kẻ giết người liên hoàn mà cảnh sát đã tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không có kết quả, nhưng cô càng không ngờ rằng Kha Cát Lợi cũng nhạy bén như cô, đồng thời gã ta cũng cực kỳ tàn nhẫn.
Ánh mắt của cô đã làm gã ta phát hiện ra rằng mình đang bị nghi ngờ.
Ngày hôm đó, Bạch Chiêu Chiêu vĩnh viễn mất đi mẹ của mình.
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Bạch Chiêu Chiêu giống như u hồn mà trở lại trường học, sau đó lại đổi chuyến để trở về nhà.
Trong trường học đã không còn ai cả. Tất cả học sinh đã tan học. Đường phố vắng vẻ. Mọi người đều mua đồ ở bên phố ăn vặt. Tất cả học sinh đã chạy về ngôi nhà ấm áp của mình, chờ đợi sự quan tâm và những lời lải nhải đến từ bố mẹ mình.
Còn cô chỉ có một thân một mình, cái bóng của cô bị đèn đường kéo dài thành một biểu tượng của sự cô đơn.
Trước đây cô đã từng cảm thấy rất phiền với những lời lải nhải của mẹ. Thỉnh thoảng cô còn có thể yếu ớt phản bác: “Con biết rồi. Phải mặc quần áo dày, phải ăn điểm tâm. Mẹ đừng nói đi nói lại nữa, lỗ tai con sắp phồng lên rồi...”
Nhưng bây giờ, làm bạn với cô chỉ có tiếng ồn của thành phố.
Người duy nhất quan tâm cô, đang nằm trong nhà xác lạnh lẽo, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng đủ để đánh bại tất cả sự bình tĩnh mà cô đã chắp vá lại.
Cô khóc. Nước mắt tựa như lau mãi không hết. Nhưng trên thế giới này, ngoài mẹ ra, còn có ai có thể dịu dàng ôm cô vào lòng nữa đâu...
Bạch Chiêu Chiêu cho rằng mình đã hoàn toàn đi vào vực sâu của nhân sinh rồi. Nhưng vận rủi của cô vẫn chưa dừng lại ở đây.
Ở thời điểm cô đang đau khổ không kịp suy nghĩ thì trên mặt đột nhiên bị một chiếc khăn tay bịt kín lại!
Cô rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh lại lần nữa là lúc cô bị người khác đánh thức. Cô vất vả mở mắt ra, thấy mình bị nhốt ở một nơi giống như tầng hầm. Ánh sáng lờ mờ, ngoại trừ chiếc đệm mềm dưới chân thì không còn gì nữa. Trên mặt đất của tầng hầm có những vết màu đen đỏ, giống như vết máu đã khô.
“Em gái... Tỉnh rồi à...” Trên vai cô có một người phụ nữ dựa vào.
Khuôn mặt cô ấy khô quắt, toàn thân bốc mùi, hốc mắt đỏ lên và hõm sâu xuống. Nhưng từ thân hình đó thì vẫn nhìn ra được trước đây cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp—
Cô ấy nói, cô ấy tên là Ngô Phương Nhị.
Sắc mặt Ngô Phương Nhị cực kì kém, hơi thở mỏng manh, bàn tay lạnh như băng cầm lấy tay của Bạch Chiêu Chiêu và nhét một chiếc bàn chải đánh răng đã được mài nhọn vào trong tay cô: “Em gái, chị, chị sắp không chịu được nữa rồi. Chị muốn rời khỏi đây. Chị không cam tâm chết ở đây. Nhưng mà, có lẽ chị không làm được nữa rồi... Em cầm lấy cái này, tìm cơ hội giết chết gã ta rồi chạy đi... Em còn nhỏ, đồng ý với chị, em nhất định phải kiên trì đến lúc có thể rời khỏi đây...”
Bạch Chiêu Chiêu hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.
Ngô Phương Nhị dường như đã dùng hết tất cả khí lực để nói ra ra những lời này. Sau khi nói xong thì cô ấy nhắm mắt lại, mặc dù không chết, nhưng cũng không có phản ứng gì khác.
Bạch Chiêu Chiêu cố gắng cầm chiếc bàn chải đánh răng lên xem, nhưng tay cô lại không nhúc nhích được— Hai tay cô đang bị trói ở phía sau bằng dây thừng.