Trước khi xuyên qua, Miyazaki Chihiro có thói quen đọc truyện tranh. [Chú thuật hồi chiến] là một trong những tác phẩm bán chạy nhất thời đó, cô đương nhiên đã từng đọc, thậm chí còn đọc không bỏ sót tập nào, nhưng sau khi đọc xong phần "Biến cố Shibuya", cô thật sự không chịu nổi cốt truyện ngày càng âm phủ cho nên đã bỏ chạy.
Xuyên qua hơn mười năm, cô đã không nhớ rõ tình tiết của truyện từ lâu, chỉ có thể nhớ mang máng một số tình tiến. Ví dụ như cái tên "Biến cố Shibuya" làm cho cô đau tim, ví dụ chú thuật sư mạnh nhất làm người ta luôn đùa rằng nên đổi tên truyện thành [Gojo Satoru truyện], nhờ phúc của fanfic so sánh hình tượng nhân vật với cầu lông mà Miyazaki Chihiro đã khắc sâu ấn tượng "giống cầu lông, đôi mắt rất đẹp" vào lòng.
Bởi vậy ngày đó khi trông coi tiệm bánh mì, nhờ có cái tên "Nanami" lúc trước dẫn phát, cô mới có thể vừa liếc mắt một cái liền tỉnh ngộ nhận ra đây là thế giới nào.
Cô hoá thạch ngơ ngác nhìn thanh niên một đầu tóc trắng dựng đứng như cầu lông hình người đi qua cánh cửa tự động, bước chân nhẹ nhàng đi vào quầy, máy móc nói: "Hoan nghênh quý khách, xin hỏi anh cần gì ạ?"
Cho dù đôi mắt của anh đang bị bịt kín nhưng hành vi cử chỉ của anh lại không khác nào anh đang nhìn từng món điểm tâm được trưng bày trong quầy, ánh mắt ấy không dừng trên người cô, lúc này mới làm cô dần hoàn hồn.
Miyazaki Chihiro xem tên bánh, xem loại bánh, xem quầy thủy tính, chính là dù đang xem gì cô cũng không ngẩng đầu, khi đó cô đương nhiên không biết "Rikugan" có được thị giác 360 độ, thái độ khác thường của cô đương nhiên bị nhận ra ngay lập tức, nhưng vì không biết nên cô vẫn vừa mất hồn mất vía vừa tiếp tục giới thiệu đồ ăn.
Thanh niên đang đút tay vào túi quần hơi ngẩn ra, giây tiếp theo, cô nhìn thấy một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt. Bàn tay rõ ràng là của người đàn ông, nó đặt hờ trên mặt tủ, như là hành động thử cuối cùng trước khi làm chuyện xấu, điều này khiến trong lòng cô chợt đề cao cảnh giác.
"... Xin hỏi, anh chọn loại bánh mì này ạ?"
Giọng điệu của thanh niên nhẹ nhàng, anh vươn ngón tay gõ lên quầy: "Không phải nha. Làm phiền cô giới thiệu một chút giúp tôi, trùng hợp là tôi có chứng khó lựa chọn."
... Thật vậy sao?
Miyazaki Chihiro không dám nói thẳng những lời này ra, cô ngoan ngoãn miêu tả nguyên liệu và hương vị của chiếc bánh mà anh chỉ. Sau đó thanh niên lại dời tay sang chiếc bánh tiếp theo, nhẹ nhàng gõ hai cái, cứ lặp lại như thế cho đến khi Miyazaki Chihiro sắp sửa giới thiệu xong hết mọi chiếc bánh trong tủ mới phản ứng lại.
Ngón tay trên quầy được rút về, thanh niên nãy giờ chưa từng nhìn cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, cho dù cách bịt mắt, Miyazaki Chihiro cũng có thể nhìn thấy độ cung cong lên của đôi mắt kia, đến cả nụ cười trên khóe miệng của anh cũng làm lòng người nổi lửa.
"Gói hết những cái bánh đã giới thiệu cho tôi đi." Thanh niên cười tủm tỉm nói.
Lửa giận bị dập tắt một cách vi diệu. Miyazaki Chihiro lấy túi xếp bánh vào, cô đẩy một chồng bánh như ngọn núi nhỏ trên quầy cho anh, hạ quyết tâm muốn nhìn xem anh mang chỗ bánh này đi thế nào. Nhưng thanh niên chỉ vẫy tay lên như là đã đoán trước được tình huống này, anh không quay đầu lại mà vẫn có thể chuẩn xác tiếp đón hai người vừa lúc đi vào cửa.
"Bên này bên này ~ Ijichi, Megumi, mua bánh mì cho hai người này~"
Nam sinh đen mặt nhẫn nhịn nói: "Chẳng qua là gọi người đến dọn đồ giúp chứ gì?"
"Megumi tuyệt tình quá đi." Thanh niên vui vẻ thoải mái xách những túi bánh vừa được Miyazaki Chihiro đề cử lên: "Đây là cửa hàng được đàn em hết lòng đề cử, thầy có lòng tốt muốn mấy đứa cũng nếm thử mà."
Một vị khác rõ ràng đã bị quen sai bảo, anh ta đẩy mắt kính, yên lặng tiến lên ôm chỗ túi còn lại, sau đó nhận được ánh mắt "Em xem Ijichi rất vui vẻ đấy thôi" của thanh niên.
"Rốt cuộc anh Ijichi vui vẻ chỗ nào hả? Đừng ỷ vào người khác đánh không lại mình rồi ba hoa chích chòe." Nam sinh mặc đồng phục từ bỏ tranh luận với thanh niên, cậu đi qua chia sẻ một nửa gánh nặng với Ijichi.
Ba người mang theo bánh mì rời khỏi cửa hàng, cửa tự động khép lại, trong tiệm cũng quay về yên tĩnh.
Miyazaki Chihiro chống quầy ngẩn người, vô thức nói thêm một câu.
"... Cảm ơn ghé thăm."
Từ sau hôm đó cô không còn gặp lại Gojo Satoru.
Cuộc sống bình thường và không bình thường như hai con sông song song, mỗi người không ngừng trôi về phía trước.
Lúc sau cô từng suy nghĩ có nên tiếp xúc với nhóm nhân vật chính của truyện hay không, là bộ truyện tranh mà cô đọc cuối cùng trước khi xuyên qua, nói cô không có tình cảm với nhân vật dĩ nhiên là gạt người, nhưng mà thích qua màn hình và tiếp xúc chân thật là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Đây là một thế giới nguy hiểm, người thường có thể bị chú linh giết bất cứ lúc nào, có lẽ cô cũng nên tìm cách tự bảo vệ mình, nhưng cô không nhìn thấy chú linh, trong thế giới chú thuật vừa sinh ra là quyết định thuật thức này, cô hoàn toàn không có nơi dừng chân; càng đừng nói tới trước và sau khi xuyên qua phải nhìn thấy thi thể bị đâm thành mảnh nhỏ của bố mẹ lần, mắc PTSD nghiêm trọng với tình huống bạo lực máu me, đến nay cô vẫn còn thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy hiện trường tai nạn, tới mức cô còn không dám xem phim cũng như đọc những tiểu thuyết có tình tiết tương tự.
Cô không làm chú thuật sư được.
Chuyện này làm cô bắt đầu suy xét có nên rời khỏi Tokyo hay không. Tiệm bánh mì không ở Shibuya, điều này ít nhiều làm cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng hình như cả Tokyo cũng không an toàn... Có lẽ cô nên quay về Hokkaido. Nhưng mà việc học cấp ba mới tiến hành được một nửa, cô phải tìm lý do gì mới có thể từ bỏ trường học danh tiếng mất trăm cay nghìn đắng mới thi đậu? Có lẽ cuộc sống sau này cũng bị ảnh hưởng đi.
Tâm phiền ý loạn, Miyazaki Chihiro chỉ đành tiếp tục vừa làm thêm vừa đi học, cho đến tháng 8 năm 2018.
Đó là một ngày Hè như bao ngày Hè khác. Cô và đồng nghiệp đổi ca, đạp ánh nắng chiều quay về chung cư.
Vì để tiện cho việc làm thêm, cô không trọ ở trường mà ra ngoài thuê một căn phòng đơn trong chung cư nhỏ.
Không muốn nấu cơm... Hay là đi mua ít đồ ăn sẵn ở cửa hàng tạp hóa đi...
Mỏi mệt bước đi trên đường phố hẻo lánh không có những người khác, cô ngẩng đầu nhìn không trung bị nắng chiều nhiễm hồng hơn phân nửa. Ráng màu tràn ngập trời cao thật sự cao xa, cô ở trên mặt đất nhỏ bé như vậy, có lẽ không khác bụi đất là bao.
Miyazaki Chihiro nhìn chằm chằm vùng trời màu lam dần bị rút đi, bỗng nhiên nhớ tới thanh niên đã ghé thăm tiệm vào mấy tháng trước.
Ký ức của kiếp trước vô thức hiện lên, cô nhớ lại đôi mắt bị che khuất, đôi mắt ấy giống như sắc thái của một góc vòm trời của lúc này.
"Không phải người cùng một thế giới... Còn đang suy nghĩ cái gì chứ..." Cô ghét bỏ nói với chính mình.
Miyazaki Chihiro đi đến sườn núi, xung quanh có gió nổi lên, hoa bên đường đang lúc nở rộ, cánh hoa và hương thơm quanh quẩn bên người. Cô vỗ mặt nâng cao tinh thần.
"Cơm chiều, cơm chiều, đây mới là quan trọng nhất! Được rồi! Chạy một mạch đến tiệm tạp hóa thôi!"
Cô nắm chặt ba lô một quai, đón gió chạy xuống sườn núi, cánh hoa đỏ thẫm phủ kín vách tường và mây tía ửng hồng trên bầu trời bị ném lại phía sau.
Tính trẻ con nổi lên, cô cười tươi vui vẻ, má lúm đồng tiền nở rộ.
Giây tiếp theo, cô cảm thấy có gì đó lạnh lạnh vừa xẹt qua mình, khi hồi thần lại, cơ thể cô đã không chịu khống chế mà lảo đảo về phía trước, đau nhức nổ tung dọc theo bả vai xuống sườn eo, cô lăn một đường từ sườn núi, giống như biến thành một đóa hoa nhẹ chỉ cần một sợi gió mỏng manh là có thể nhấc lên.
Hương hoa mùa hè, hương vị của cuộc sống, không biết khi nào mùi vị ngọt thanh đã trà trộn vào trong.
Trời đất trước mắt quay cuồng, Miyazaki Chihiro nhìn thấy rặng mây đỏ đầy trời, một góc màu lam xa xôi đã biến mất, tầm mắt thay đổi, là vệt máu dài trên sườn núi và mặt đường bê tông trắng xám, vết máu ấy vẫn đang kéo dài không ngừng.
A.
Tư duy hỗn độn dần dần rõ ràng lên, cô nghĩ ra.
Đó là máu của mình.
Cơ thể dừng lại, có lẽ là đã rơi xuống điểm cuối, dường như đau đớn cũng mỏng manh hơn, cô nhìn không trung nhuốm màu hoàng hôn, cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
... Nhiệt độ không khí vừa lúc, sắp vào đêm, là thời điểm thích hợp để đi vào giấc ngủ nhỉ?
Thiếu nữ tự hỏi như vậy, thế rồi cô mơ màng nhắm hai mắt lại.
****
Chú thích:
PTSD: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ (hoặc tính mạng và sự an toàn của những người xung quanh họ).