Lớp sương mờ trải một tầng mỏng trên bậc thang đá trắng.
Trường Cao đẳng Chuyên môn Chú thuật Tokyo nằm trong một vùng núi rừng chưa được khai phá, mỗi đêm và sáng sớm đều có sương mù giăng kín, hôm nay là một ngày trời đầy mây, ẩm ướt mà sương sớm mang đến vẫn chưa tan đi thì mưa bụi tí tác đã rơi xuống.
Bậc thang nở từng đóa hoa nước, hai bóng người lần lượt bước lên.
Cuộc hội đàm với Cao Chuyên kết thúc trong sự kinh ngạc của mọi người. Sau khi gọi oán linh đặc cấp ra, Miyazaki Chihiro chỉ lặp lại yêu cầu "đánh dấu bằng chú lực" một lần nữa là không nói thêm lời nào, cuối cùng là Gojo Satoru một mình làm chủ, dứt khoát đồng ý với cô. Làm trao đổi, sau này Miyazaki Chihiro cũng cần phải chịu Cao Chuyên giám thị.
Bây giờ hai người đang đi đến ký túc xá dành cho sinh viên của Cao Chuyên.
"Cái đánh dấu này bắt đầu từ tôi đi." 'Vô hạn' ngăn cách màn mưa, chú thuật sư mạnh nhất thoải mái đi trong mưa bụi, giọng điệu vừa như nghiêm túc lại vừa như chẳng thèm để ý.
Miyazaki Chihiro đi ở phía trước, cô dẫm lên bậc thang cuối cùng, tay hơi dùng sức khiến thanh niên đang nắm tay cô dừng bước lại, cậu nhìn đôi tay đang nắm chặt của hai người cùng với những hạt mưa dần dày thêm bên ngoài 'vô hạn', lắc đầu từ chối quay về hình thái chú lực.
Mấy giây âm thành giao lưu này làm Gojo Satoru hơi nhướng mày.
"Còn ý thức à?"
Miyazaki Chihiro nhẹ nhàng lắc đầu.
"Đại khái còn dư lại một phần bản năng. Tình huống không giống với Yuta."
"Đến cả Yuta cũng rất quen thuộc." Gojo Satoru suy tư, anh cũng bước lên trên theo cô.
Hai người đi vào dưới mái hiện, một đường đi thẳng đến ký túc xá, thiếu niên nắm tay Miyazaki Chihiro hóa thành hư vô, Gojo Satoru tiến lên đi ở bên cạnh cô.
Thiếu nữ thấp hơn chàng trai một cái đầu, cô an tinhx rũ mặt, một bàn tay nắm lấy cổ tay nhỏ gầy của mình.
"Đến rồi." Một lát sau, Gojo Satoru dừng bước giơ tay đẩy cánh cửa một căn phòng.
Tuy rằng ký túc xá của Cao Chuyên không phân chia phòng nam nữ nhưng khi sắp xếp chỗ ở đều sẽ xếp cho nữ sinh ở phòng phía bên phải.
Miyazaki Chihiro quét mắt nhìn vào trong. Căn phòng không người ở chỉ bài trí đơn giản, giường đơn, tủ quần áo, bàn học, tất cả đều trống không, màn mưa liên miên ngoài cửa sổ kéo ra vệt nước uốn lượn trên lớp kính thủy tinh.
Thật trùng hợp.
Căn phòng có vị trí giống nhau như đúc gợi lên hình ảnh sâu thẳm trong ký ức, như là đang lật giở từng tấm hình cũ xưa. So với căn phòng trống trước mặt, căn phòng nhỏ trong trí nhớ đã được cô lấp đầy, giấy dán tường, vật trang trí, tài liệu, vở ghi chép, chú cụ treo trên tường... Và cả chiếc giường đôi cô mua được nhờ tính cóp tiền thưởng sau những nhiệm vụ mình hoàn thành.
Căn phòng trống rỗng giống như sự tồn tại trống rỗng của cô, bị lẻ loi để quên ở nơi này.
Miyazaki Chihiro lấy lại bình tĩnh, cô nói với Gojo Satoru đang quan sát mình: "Cảm ơn, em hy vọng có thể nhanh chóng bắt đầu 'đánh dấu chú lực'".
Chú thuật sư mạnh nhất cong môi, ỷ vào chiều cao đè lên đỉnh đầu cô, anh nhẹ dùng sức đẩy cô vào phòng. Đèn trần bị anh bật lên, căn phòng bỗng nhiên bị ánh sáng chiếu rọi, anh chỉ vào chiếc giường đơn.
"Cái này trễ chút lại nói. Vừa lúc tôi có nhiệm vụ, em nghỉ ngơi trước đi."
Không đợi Miyazaki Chihiro trả lời anh đã độc đoán phất tay xoay người rời đi, trước khi đi khuất còn để lại một câu.
"Ijichi sẽ đưa đồ dùng sinh hoạt đến, có việc thì tìm Nobara, con bé ở phòng đối diện. Bạn học Miyazaki, hẹn gặp lại."
Miyazaki Chihiro không nói được lời nào, cô im lặng nhìn tấm biển "Kugisaki" được phí tâm tư trang trí ở phòng đối diện, đứng một hồi lâu cuối cùng vẫn lựa chọn đóng cửa đi vào nhà. Ijichi Kiyotaka vẫn chưa đến, trên giường chỉ có ván giường trụi lủi, cô không thèm để ý mà cứ thế nằm xuống, chậm rãi khép mắt lại trong tiếng mưa rơi nặng nề.
*
Bố mẹ Miyazaki Chihiro vốn là một đôi thợ làm bánh có tiếng.
Gia đình cô có gia cảnh khá giả, bản thân cô học tập cũng không kém, 18 tuổi thuận lợi thi đậu ngành Văn học của đại học Tokyo. Nhưng mà cứ như vận may cả đời đã dùng hết ở trước năm 19 tuổi, đến năm 19 tuổi, mọi chuyện bắt đầu khi cô phải đưa tiễn bố mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, khi cô chuẩn bị xốc lại tinh thần để sống tiếp thì đột nhiên xuyên qua thời không đến dị thế giới.
Cô bé cùng tên cùng họ với cô, kể cả thân thế cũng không khác cô là bao, năm cô bé vừa tròn 3 tuổi, khi đang chơi đùa trong tiệm bánh ngọt của bố mẹ thì bỗng nhiên có một chiếc xe tải mất khống chế đâm vào trong tiệm, khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, bố mẹ xông tới đẩy cô bé ra ngoài, chính mình thì tử vong tại chỗ. Cô bé tận mắt nhìn thấy hiện trường tử vong khủng bố của bố mẹ.
Tuy rằng cô bé chỉ bị một ít vết thương nhẹ nhưng tinh thần bị ám ảnh nặng nề, chết dần chết mòn trong bệnh viện.
Miyazaki Chihiro xuyên đến vào đúng lúc này, cô không thể không nằm trên giường dưỡng bệnh hơn nửa năm mới được mẹ nuôi đưa về nhà mới.
Người nhận nuôi cô là Kuhakugawa Kiriu, một nhân viên đã làm trong tiệm bánh ngọt của nhà cô gần mười năm. Ngày ấy bà nghỉ làm cho nên may mắn tránh thoát một kiếp, bà Kuhakuagawa đã có chồng và con cái, bây giờ nhận nuôi Miyazaki Chihiro vào gia đình nhỏ của mình.
Nhà Kuhakugawa không phải gia đình giàu có, tài xế gây tai nạn cũng tử vong ngay tại chỗ, rất khó đòi được bồi thường; tiệm bánh ngọt biến thành phế tích, muốn sửa chữa cần phải bổ vốn lớn; sau khi ra viện, cơ thể của Miyazaki Chihiro không được tốt cho lắm, thường xuyên phải uống thuốc điều dưỡng...
Linh hồn vốn là người thường thành, vì thế Miyazaki Chihiro thường vì điều này mà cảm thấy áy náy, cô cố gắng để mình không gây phiền toái cho nhà mẹ nuôi, cho nên ngoài Kuhakugawa Kiriu, người mà cô tiếp xúc từ khi còn nhỏ thì quan hệ giữa cô và những thành viên khác trong gia đình vẫn luôn khách khí xa cách.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, cô thi đậu một trường cấp ba ở Tokyo.
Miyazaki Chihiro 15 tuổi tạm biệt gia đình mẹ nuôi, một mình rời đi quê nhà Hokkaido đến Tokyo cầu học, cô không dùng tiền Kuhakugawa gửi cho mà dựa vào tay nghề làm bánh được rèn luyện trong đời để đi làm thêm trong một tiệm bánh mì kiếm sinh hoạt phí cho mình, cũng chính vì công việc này mới làm cô nhận ra thế giới mình đang sống không phải thế giới bình thường.
Mấy ngày nay đồng nghiệp thay ca với cô vẫn luôn kêu than rằng bả vai cô ấy bị đau nhức, cho dù đi khám bác sĩ cũng không khắc phục được. Hôm đó cô ấy và Miyazaki Chihiro thay ca với nhau, cô vừa sửa sang lại đồ đạc vừa nói.
"Hay là chị thử đi mát xa đi? Dạo này mệt mỏi quá ạ?"
"Thử rồi, mệt mỏi... Công việc dạo này cũng không nặng mà. Thật là kỳ lạ." Đồng nghiệp tuổi tác không chênh lệch là bao dù đang oán giận cũng mang theo tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, nhận thấy cửa tiệm mở ra, cô ấy vội dừng nói chuyện, thay vào đó là tươi cười chào hỏi: "Chào mừng anh ghé vào tiệm!"
Miyazaki Chihiro ở trong phòng nghỉ của nhân viên, cô nhìn thấy thanh niên tóc vàng mặc âu phục màu đen qua khe hở của cánh cửa.
Tiếng nói nhiệt tình của đồng nghiệp lại vang lên: "A, anh Nanami, hôm nay anh cũng đến mua bữa tối à? Có một mẻ bánh vừa mới ra lò này, anh vẫn ăn như cũ ạ?"
Miyazaki Chihiro vừa sửa lại cổ áo vừa nhìn chằm chằm người khách mới vào, cô vô thức dừng động tác khi nhìn thấy diện mạo của anh ấy.
Khuôn mặt này làm cô cảm thấy quen mắt lạ thường.
Cô ngẩn người nhớ lại, người đàn ông hỏi gì đó, đồng nghiệp quơ quơ cánh tay nói về vấn đề bả vai bị đau nhức của mình. Ngay sau đó cô nhìn thấy người kia nâng tay lên, anh ấy làm như lơ đãng phất qua vai đồng nghiệp, sau đó rụt tay lại cầm lấy túi bánh mì đã được đóng gói xong xuôi.
Đồng nghiệp vui vẻ ra mặt: "Hình như tự dưng hết đau rồi!"
Miyazaki Chihiro nhìn người đàn ông lịch sự tạm biệt rời khỏi cửa hàng, cô cảm thấy hình như mình sắp tìm được đáp án rồi nhưng lại để vuột mất.
Thế rồi vào nửa tháng sau, một thanh niên tóc bạc đeo bịt mắt kỳ lạ bước vào tiệm bánh mì.