Linh Lung cưỡi ngựa đi đến chỗ Lam Anh và Hạo Hiên nói:
“Lam Anh! Chúng ta đi thay đồ rồi sang vườn hoa bên kia ngồi ngắm cảnh đi. Tớ vừa thấy có người chuẩn bị bánh ngọt với nước uống để bên kia!”
Lam Anh ngượng ngạo nhìn Hạo Hiên nói:
“Chú! Chúng ta học đến đây thôi được không ạ?”
Hạo Hiên lịch lãm nhìn Lam Anh nói:
“Được thôi! Em có thể đi thay đồ rồi sang bên kia ngồi nghỉ”
Hạo Hiên xuống trước rồi đưa tay lên đỡ Lam Anh xuống, cô ngượng đỏ mặt chạy đi cùng Linh Lung. Hạo Hiên nhìn theo bóng lưng của cô mà cười thầm.
Trong phòng thay đồ, Linh Lung tò mò hỏi:
“Lam Anh! Tớ hỏi cậu câu này nhé! Cậu thấy cậu út tớ thế nào?”
Lam Anh nhận xét qua cách nghĩ của bản thân:
“Tớ thấy chú ấy là một người khá tinh tế, giỏi giang, là một người đáng để học hỏi.”
Nói rồi cả hai thay đồ rồi ra ngoài.
Vườn hoa đủ các loài, Lam Anh và Linh Lung đi lòng vòng quanh đó ngắm cảnh và chụp ảnh cho nhau.
Gần chiều tối, Hạo Hiên đi đến vườn hoa chọn một nơi thoáng mát dựng lều. Ở đây đã được quản gia chuẩn bị đủ đồ dùng như lều và đồ nướng cho buổi tối.
Lúc đó, David người bạn của Hạo Hiên về, David đi đến chỗ Hạo Hiên khoác vai anh nói:
“Xin lỗi đã để mọi người chờ! Tôi là David chủ của dinh thự ở đây. Mà lâu rồi mới thấy Đinh tổng lạnh lùng của chúng ta đến đây chơi đấy! Còn hai vị tiểu thư đây là?” Nói rồi David quay sang nhìn Lam Anh và Linh Lung.
Hạo Hiên gạt tay của David xuống mà nói:
“Cháu gái tôi và bạn của con bé!”
David mặt mày hớn hở nói:
“Chào hai vị tiểu thư! Rất vui khi được hai vị tiểu thư xinh đẹp đây ghé qua! Nếu hai vị thích có thể thường xuyên tới chơi, ở đây sẽ luôn chào đón hai vị.”
Linh Lung nở nụ cười thương mại nói:
“Cảm ơn đã cho cháu đến đây chơi ạ! Cháu là Linh Lung và đây là bạn của cháu Lam Anh!”
David đưa tay lên tự xoa đầu bản thân nói:
“Vậy ba người cứ ở đây chơi! Tôi có chút công vụ phải làm không đón tiếp được ba người, mong mọi người thông cảm!” Nói rồi David đi vào dinh thự.
Hạo Hiên ân cần nhìn Linh Lung ôn tồn nói:
“Hai đứa cứ ra kia chơi đi! Ở đây để cậu nướng đồ ăn cho.”
Lam Anh và Linh Lung ra dựng ghế ngồi bên cạnh lều.
“Lam Anh! Trong lúc đợi đồ ăn, cậu hát vài bài được không? Lúc trước thấy cậu hát tớ mê cái giọng đấy của cậu!” Linh Lung nhìn Lam Anh với ánh mắt làm nũng
“Thôi được!” Lam Anh cười nhẹ nói
Tiếng hát vừa cất lên, một giọng hát trong trẻo, ngọt ngào vọng khắp khu vườn, những người làm gần đó trong dinh thự nghe thấy cũng tạm dừng việc làm của mình mà tận hưởng. David đang làm việc trên phòng sách nghe thấy tiếng hát cũng không kìm lòng được mà đừng gần cửa sổ nghe.
Hạo Hiên nghe thấy giọng hát quay ra nhìn Lam Anh, hình như anh càng lúc càng động lòng với người con gái này rồi, càng lúc càng lún sâu không thể thoát ra.
Người đàn ông trái tim lạnh băng chưa từng mở lòng suốt hai mươi mấy năm, nay đã biết yêu rồi.
Sau khi tiếng hát ngừng lại, những người làm ngó ra xem thử cô gái vừa cất tiếng hát là ai.
Những người làm nhìn Lam Anh mà nói chuyện to nhỏ với nhau:
“ Hình như tiếng hát đó là bạn của tiểu thư Linh Lung! Hát hay thật đấy, lại còn rất xinh, không đi làm ca sĩ thì phí nhân tài!”
Nói rồi những người làm đó lại tiếp tục với công việc của mình. David vẫn đứng gần cửa sổ mà suy nghĩ:
“Một giọng hát hay như vậy thì không thể lãng phí được!”
Nói rồi David gọi điện thoại cho một người bạn trong giới giải trí nói chuyện một hồi lâu.
•••Gợi ý nhân vật: David là người bạn lâu năm của Đinh Hạo Hiên; là con lai Trung- Pháp ( bố là người Pháp); gia đình có khối tài sản khủng lồ, là nhà đầu tư lớn của công ty công nghệ của Đinh Hạo Hiên. Rất ghét những người có tâm cơ và thủ đoạn để trèo cao•••