Đứng cạnh cửa sổ và quan sát thứ giống như chiếc kẹp, xung quanh còn các tuyến dây dòng dọc, Trần Nguyệt Hà tò mò hỏi.
“Là bẫy rập, đồng thời còn có tác dụng phát ra tiếng động cảnh báo.”
Vừa giới thiệu, Nguyễn Trường Sinh vừa giải thích chi tiết nguyên lý của nó.
Nàng nghe không hiểu, nhưng cảm thấy rất lợi hại.
Thế nên, Trần Nguyệt Hà vẫn luôn mỉm cười, ánh mắt long lanh nhìn thiếu niên đang thao thao bất tuyệt và gật đầu thuận theo.
“...Ngoài ra, phía sân vườn xung quanh dinh thự còn có các loại hố bẫy.
Đi thôi, ta dẫn ngươi đi làm quen và ghi nhớ, nếu không chính ngươi dính vào bẫy của ta thì phiền phức.”
Mang theo thiếu nữ, Nguyễn Trường Sinh chỉ dẫn vị trí tất cả các bẫy rập cùng phương thức kích hoạt của một số loại bẫy cần chủ thể chủ động kích phát.
Trong quá trình nhận biết, Trần Nguyệt Hà có chút ngạc nhiên nên hỏi hắn:
“Làm sao ngươi lại biết chế tạo nhiều loại bẫy rập như vậy? Chẳng lẽ ngươi định dùng nó để bẫy các thiếu nữ xinh đẹp hay sao!?!”
Nguyễn Trường Sinh trả lời:
“Vô tình đọc được sách liên quan nên có hứng thú thôi” rồi liếc mắt qua nàng, “Bẫy các thiếu nữ xinh đẹp? Ta chẳng cần bẫy mà một trong số bọn họ đã tự động chôn lấy đầu mình vào lồng ngực của ta không muốn rời luôn rồi.”
Câu nói ám chỉ quá rõ ràng.
Mặt cười của Trần Nguyệt Hà hồng hồng, nàng thẹn quá thành giận:
“Ngươi có ý gì? Lưu manh đáng c·hết, đã chiếm tiện nghi còn dám vừa ăn c·ướp vừa la làng!
Xem chiêu!”
Từng quả bóng nước bắn về phía Nguyễn Trường Sinh, người sau lanh lẹ né tránh.
Hai bóng hình một đuổi một chạy huyên náo khắp các tầng dinh thự, tựa như quên đi sự nguy hiểm của thế giới hiện tại.
Thỉnh thoảng có một trận vui đùa như thế, thì áp lực và lòng lo nghĩ của bọn họ mới tạm thời vơi bớt được phần nào.
Một lát sau, đã thành công chế phục thiếu nữ, Nguyễn Trường Sinh liền tiếp tục mang theo nàng đi ghi nhớ nốt các bẫy rập còn lại.
Không phải tự nhiên hắn lại có kiến thức về thứ này.
Sau khi ba mẹ mất, cũng bởi vì quá thiếu thốn cảm giác an toàn trong xã hội toàn dân siêu phàm.
Đến cả lưu manh xã hội đen cũng là Linh Tố Sư level 1 đổ lên, cho nên Nguyễn Trường Sinh mới tìm đủ mọi cách để phòng vệ cho bản thân và ngôi nhà của chính mình.
Trong đó có từng thử sử dụng qua bẫy rập, cuối cùng chế tạo quá phiền phức mà tác dụng không lớn lắm, còn gây nguy hiểm đến Gỗ Mun nên hắn đành từ bỏ.
Bây giờ mới moi ra từ những ký ức gác xó trong trí nhớ để trọng dụng.
Hồi xưa, việc chế tạo bẫy rập đối với hắn có thể khá khó khăn, nhưng lúc này khả năng học tập, tư duy cùng tính lực đã cao vô cùng, kết hợp với lực chưởng khống tinh xảo, nên chuyện này cũng trở thành một việc tương đối dễ dàng.
Hoàn thành xong tất cả nhiệm vụ phân công, thì bầu trời vốn âm u đã trở nên tăm tối lúc nào không hay.
Nhiệt độ không khí đang từ từ giảm xuống.
Không biết từ khi nào, mặt trời màu xám trên không trung đã hoán đổi cho mặt trăng.
Mặt trăng của thế giới này cũng có máu xám, cũng tỏa ra áp lực và sự bất tường kinh khủng như mặt trời, thậm chí có phần nhỉnh hơn.
Vì nguồn điện đã bị cắt đứt, không gian trong dinh thự trở nên vô cùng tăm tối, chỉ còn lại một luồng sáng lẻ loi đang di chuyển.
Biểu cảm lạnh lùng vì giận dỗi, một tay cầm chiếc đèn bão được chạm khắc những đường vân tinh mỹ, một tay mang theo bọc đồ, Trần Nguyệt Hà đi cùng Nguyễn Trường Sinh bước vào một căn phòng ngủ rộng rãi trong góc tầng hai.
Cây đèn bão này là đồ vật nàng tìm được trong căn phòng trưng bày đồ cổ của dinh thự, sau khi đem ra thử và thành công chiếu sáng thì bọn họ cầm theo luôn.
Tối nay cả hai đã quyết định ngủ chung!
Khụ khụ…là ngủ chung phòng để tiện cấp tốc hỗ trợ và thay nhau canh gác, bởi vì bọn họ đều không biết, liệu thời điểm ban đêm sẽ có vấn đề nguy hiểm gì xảy ra hay không, cho nên tất nhiên phải thận trọng đề phòng.
Thêm vào đó, căn phòng trong góc tầng hai này rất phù hợp để trinh sát, phòng thủ và thuận lợi cho việc đào tẩu nếu cần.
Mở ra bọc đồ, thiếu nữ ném cho hắn một bộ quần áo và nói:
“Quần áo trên người đều đã bẩn, vừa nãy ta có tìm được mấy bộ thay tạm. Chút nữa tắm xong ngươi nhớ đổi.”
Nha! Rất đảm đang, tinh tế đâu.
Hắn còn tưởng nàng vẫn đang giận dỗi chứ.
Nguyễn Trường Sinh gật đầu cảm tạ:
“Trông ra dáng bà chủ gia đình rồi đấy.”
“Ai là bà chủ gia đình cơ chứ! Ngươi đừng có tự mình ảo tưởng!
Lúc sắp xếp đồ đạc trong dinh thự, ta liền thuận tay cầm lấy thôi!”
Đôi môi anh đào của Trần Nguyệt Hà khẽ gắt, nhưng khóe miệng của nàng hơi cong lên.
Cơn giận dỗi đã tiêu tan gần hết, nàng mang theo đèn bão và quần áo vào nhà tắm trong căn phòng.
Trước khi đóng chặt cửa, khuôn mặt hơi ngượng ngùng, thiếu nữ quay đầu lườm hắn một cái:
“Ngươi mà dám nhìn trộm, ta liền để ngươi uống nước rửa chân đó!”
Nguyễn Trường Sinh không muốn phản ứng lại nàng.
Nói xong câu uy h·iếp thì thái độ quyết liệt chút đi cái, đừng có đỏ mặt với biểu cảm muốn cự còn nghênh như vậy được không!
Còn định dụ hoặc hắn? Ai mà thèm!
Trong căn phòng tối, chỉ có chút ánh trăng trắng xám nhợt nhạt len lỏi, Nguyễn Trường Sinh đặt chiếc ghế tới gần cửa sổ và ngồi xuống.
Dù trong hoàn cảnh thiếu thốn như này mà bọn hắn vẫn có thể thoải mái tắm rửa, năng lực tạo ra nước thực sự quá tuyệt vời!
Trong lúc nhàm chán chờ đợi, hắn liền hướng mắt ra phía cửa sổ để trinh sát mối nguy hiểm xung quanh dinh thự, trong đầu dần hình thành các kế hoạch dự phòng.
Mãi nửa tiếng đồng hồ, Trần Nguyệt Hà mới bước ra khỏi phòng tắm.
Rửa đi hết mồ hôi cùng bụi bẩn, làn da của nàng đã trắng bóc, căng mịn trở lại tựa như có thể bấm ra nước, dây buộc tóc đã được nàng tháo ra, khiến mái tóc đen tuyền xõa dài xuống lưng cùng hai vai.
Đồng phục của trường đã thay đổi bằng một chiếc áo sơ mi xếp ly màu trắng thanh lịch, phối hợp với chiếc chân váy xòe xếp ly rộng rãi màu xanh lam thoáng kéo dài qua đầu gối, bao lấy đôi chân ngọc dài thẳng.
Bộ đồ vừa vặn này vừa tạo nên sự trang nhã, mỹ lệ mà lại rất phù hợp cho sự năng động, hoạt bát trong những vai trò hành động, chiến đấu.
Dùng Đặc chất của mình bóc ra hơi nước bám trên những sợi tóc, Trần Nguyệt Hà nói với thiếu niên:
“Ngươi vào tắm đi, ta để sẵn nước trong các xô chậu rồi á.”
Nguyễn Trường Sinh gật đầu, cầm lên quần áo sạch rồi đứng dậy đi vào phòng tắm..
“...”
Phảng phất ngửi được mùi của thiếu nữ còn đọng lại trong căn phòng, nhìn mấy chậu nước đầy, hắn nhăn mày và quay mặt liếc thiếu nữ từ đầu đến chân, cuối cùng đặt nghi vấn:
“Nước sạch đấy chứ?” sau đó nhận ra mình lỡ mồm nên vội vàng đóng chặt chốt cửa.
Trần Nguyệt Hà ngoẹo đầu không hiểu: “Nước ta ngưng tụ ra tất nhiên là sạch nha…”
Chợt nhớ lại ánh mắt cùng biểu cảm của hắn, nàng mới sực hiểu ý nghĩa của câu nói.
Thẹn quá thành giận, Trần Nguyệt Hà cao giọng giận dữ:
“Ngươi có ý gì!?! Muốn c·hết đúng không?
Đồ biến thái Nguyễn Trường Sinh! Mau ra đây cho ta!”
Thiếu nữ lấy tay đập cửa ầm ầm.
Mặc kệ nàng, Nguyễn Trường Sinh ung dung tắm gội, từng giọt nước lạnh lẽo như rửa sạch đi cảm giác mỏi mệt về cả thể xác lẫn tinh thần.
Qua hơn năm phút, cầm theo quần áo bẩn và chiếc đèn bão, hắn khoan thai mở cửa phòng tắm và bước ra ngoài.
Quần áo Trần Nguyệt Hà chọn cho Nguyễn Trường Sinh là một chiếc áo sơ mi trắng cùng một chiếc quần âu màu đen, không biết nàng chọn kiểu gì mà cả bộ đều khá phù hợp với kích thước thân thể hắn.
Cô nàng này có thật nhiều thứ hay ho nha, có lẽ hắn đã vớ được bảo.
Thiếu nữ đã yên ổn trở lại, nàng an tọa tại bàn trang điểm cạnh giường, dáng ngồi cùng khí chất tựa như đóa lan trắng thãnh tĩnh mà điềm đạm, gió từ hướng cửa số thổi vào khiến tóc mai của nàng nhẹ nhàng bay phất phới.
Thấy vậy, Nguyễn Trường Sinh liền bỏ quần áo bẩn xuống, nhẹ nhàng bước tới rồi để cây đèn bão lên chiếc bàn.
Không đợi hắn phản ứng, một trận tập kích đột nhiên đánh tới khiến thiếu niên ngã lăn ra giường.
Hóa ra vừa nãy Trần Nguyệt Hà điềm đạm, thanh tĩnh ngồi một chỗ đều là giả vờ, bản chất thực sự của nàng vẫn luôn luôn là xấu bụng, tinh quái!
Tiểu yêu nữ đáng yêu hô to:
“Ta cắn c·hết ngươi!”
Thân thể co giãn mềm mại đè lên người Nguyễn Trường Sinh, thiếu nữ vừa đấm vừa cắn hắn không ngừng.
…
Qua một thời gian ngắn, Nguyễn Trường Sinh mới thành công áp chế nàng và kết thúc cuộc chiến nảy lửa.
Nhìn mấy dấu răng trên cánh tay và cổ, lãnh tĩnh như hắn cũng không kiềm được mà muốn rút ra cây gậy vừa dài vừa cứng - thủ trượng đầu rồng để trừng phạt Trần Nguyệt Hà.
Cuối cùng ngẫm lại liền thôi, hắn cũng không muốn làm quá lên, một phần là sợ nàng thực cho hắn uống nước rửa chân, một phần khác là sợ chơi với lửa có ngày c·hết c·háy.
Trí giả sẽ không vướng mắc vào tình yêu đôi lứa, Nguyễn Trường Sinh còn cần một cái đầu đủ lạnh để tiếp tục vững bước trên con đường siêu phàm đầy chông gai, gian khổ.
Bản tính cẩn thận không cho phép hắn có nhiều điểm yếu.
Đối với hắn, đó là một thứ vô cùng phiền phức và xa xỉ, dính tới thì hại nhiều hơn lợi.
Kiên định với lý niệm của mình, Nguyễn Trường Sinh bình tĩnh cất giọng:
“Đánh cũng đánh rồi, cắn cũng cắn rồi, đã trả thù xong thì mau đi ngủ đi. Đêm nay chưa biết được sẽ có chuyện gì nguy hiểm xảy ra, chúng ta cần lấy thái độ nghiêm túc để ứng đối.
Ta canh chừng trước, sau đó đến lượt ngươi.”
Đang ngồi dậy và vuốt lại phục trang cùng mái tóc rối bời, vành tai hơi đỏ, Trần Nguyệt Hà trả lời:
“Tạm tha cho ngươi đó” rồi tinh tế điều khiển Đặc Chất giúp hắn làm khô tóc, xong mới bắt đầu chuẩn bị đi ngủ.
Thấy nàng ngay lập tức nằm xuống chiếc giường rộng lớn, đắp chăn đi ngủ mà không một chút do dự hay phòng bị, hắn biểu cảm nghiêm túc và tò mò hỏi:
“Ta để ngươi đi ngủ trước mà ngươi không có một chút do dự, đề phòng nào sao? Còn thêm cả kế hoạch chôn sống quái vật trước đó nữa, ngươi cũng tin tưởng mà không có một chút nghi vấn.”
Thiếu nữ nghe vậy, nàng liền quay đầu nhìn sâu vào ánh mắt đen láy thăm thẳm của Nguyễn Trường Sinh thật lâu.
Im lặng nhìn nhau một lát, Trần Nguyệt Hà mới nhẹ nhàng mở miệng, đôi môi tươi thắm vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp:
“Bởi vì, ta luôn tin tưởng ngươi nha!” sau đó nở nụ cười thanh khiết giống y hệt thời điểm hắn mang nàng chạy trốn khỏi nham quái, vẻ đẹp của thiếu nữ tựa như bông hoa sen trắng cao quý mà mỹ lệ.
Quan sát đôi mắt linh động biết nói phảng phất đang biểu đạt một thứ cảm xúc kỳ lạ, có một giây lát, hình bóng xa xưa trong ký ức của Nguyễn Trường Sinh lại chồng lên đối tượng trước mặt, làm trong lòng hắn thổn thức:
‘Thật giống…’
Tức tốc hồi thần và ngoảnh mặt đi, Nguyễn Trường Sinh chỉ nói một câu “Quá ngây thơ!” rồi bước tới chiếc ghế bên cạnh cửa sổ và ngồi xuống.
Nhìn theo bóng lưng rộng lớn và rắn rỏi của hắn, thiếu nữ tiếp tục mỉm cười vui vẻ.
Nàng nằm xuống nửa bên giường và từ từ nhắm mắt lại.