Có chút im lặng nhìn Trần Nguyệt Hà, thông qua thính giác cùng xúc giác cảm nhận được tiếng tim đập vô cùng rộn ràng của nàng.
Bất động thanh sắc, Cục Đá - Nguyễn Trường Sinh nhẹ nhàng hỏi:
“Được làm công chúa một thời gian kha khá rồi, ngươi còn muốn nằm trên ngực ta đến khi nào nữa?”
Ôm nàng chạy nãy giờ, hai tay của hắn đã có chút mỏi nhừ.
Nói xong câu, hắn nổi lên lòng ác thú vị, một tay đang bế phần thân dưới liền cọ quậy vào bắp đùi trơn mềm của thiếu nữ rồi nhéo đùi nàng một cái!
Dám chiếm tiện nghi của ta nửa tiếng đồng hồ, ta liền véo ngươi một phát, đôi bên tạm thanh toán xong!
“A! Lưu manh!”
Mặt cười đỏ lên không biết do xấu hổ hay giận dữ, Trần Nguyệt Hà lập tức bứt khỏi Nguyễn Trường Sinh và đứng dậy.
Cảm giác đàn hồi còn lưu lại trên bàn tay, hắn liền hối hận.
Đáng nhẽ phải véo thêm vài cái nữa mới đúng là thanh toán xong, véo một cái thật cmn không đủ đã ghiền á!
Có chút tiếc nuối, nhưng biểu cảm trên mặt Nguyễn Trường Sinh vẫn hờ hững như trước.
Không cho Trần Nguyệt Hà kịp mở miệng, hắn liền đánh phủ đầu trước tiên:
“Được rồi, chúng ta vào vấn đề chính đi!
Việc ta lặn lội, thậm chí suýt chút nữa m·ất m·ạng vì cứu ngươi không phải là không có mục đích.”
“Mục đích?!? Chẳng lẽ…”
Nghe được câu nói của Nguyễn Trường Sinh, thiếu nữ không kiềm được mà nghĩ đến thứ gì đó, khuôn mặt xinh đẹp vốn hơi đỏ nay lại càng diễm lệ.
Không rõ ràng nàng đang tưởng tượng điều gì, hắn tiếp tục nói:
“Mặc dù một bộ phận nguyên nhân vì chúng ta là bạn học quen biết từ bé nên có một phần tình nghĩa, nhưng nguyên nhân chủ yếu khiến ta quyết định mạo hiểm cứu ngươi, đó chính là Đặc Chất có tác tạo ra nước.”
Nói tới đây, Nguyễn Trường Sinh dùng tay chỉ về hướng con sông:
“Tất cả các nguồn nước trong thành phố này, bao gồm dòng sông lớn gần dinh thự đều đã bị ô nhiễm, không thể sử dụng.
Nếu sông hồ đã ô nhiễm, thì tất nhiên mạch nước ngầm trong lòng đất cũng chạy không thoát tình huống tương tự.
Mà chúng ta không biết còn phải sinh sống tại thế giới c·hết tiệt này bao lâu, cho nên việc tạo ra nước là một năng lực có giá trị chiến lược vô cùng to lớn và quan trọng.”
Qua những lời giảng giải của thiếu niên, Trần Nguyệt Hà đã rõ ràng tình trạng hiện hữu cùng mục đích của hắn.
Đôi mắt biết nói của nàng hơi lộ ra vẻ thất vọng.
Qua một lát, khi những cảm xúc nóng bỏng của thiếu nữ đã qua đi, lý trí cùng trí thông minh hoàn toàn hồi phục, lấy tay nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi trên tóc tai, khuôn mặt đến áo và váy, Trần Nguyệt Hà mới mở miệng, giọng nói thanh thoát mà chân thành:
“Tuy việc cứu mạng không phải thuần túy, nhưng chuyện ngươi cứu ta thoát c·hết là thật sự.
Cảm tạ ngươi!”
Dừng một chút, nàng hơi phàn nàn:
“Ngươi nói chuyện cũng quá phũ phàng á! Chúng ta quen nhau từ bé đấy!
Cơ mà, việc thẳng thắn của ngươi cũng khiến ta yên tâm hơn rất nhiều, bởi vì ta biết bản thân mình có giá trị để ngươi hợp tác.”
Thấy Trần Nguyệt Hà nhanh chóng hiểu chuyện, đồng thời lối suy nghĩ cũng đã khá trưởng thành, Nguyễn Trường Sinh an tâm phần nào.
Trong giao tiếp, hắn thực sự không thích quanh co lòng vòng tốn thời gian, hắn chỉ cần tìm cách nhanh chóng đạt thành mục đích đằng sau của cuộc giao tiếp là đủ.
Nguyễn Trường Sinh lơ đễnh đáp lại lời phàn nàn của thiếu nữ:
“Quen nhau từ lâu, nhưng lại không thân.
Tục ngữ cũng đã nói: thời gian sẽ thay đổi con người. Ai biết bây giờ tính cách của ngươi như thế nào chứ.”
Sau đó trực tiếp nhìn sâu vào đôi mắt của Trần Nguyệt Hà, ánh mắt của hắn rất nghiêm túc và thực lòng:
“Tại nguy cơ sinh tồn trước mặt, chỉ có nhất trí về mục đích và lợi ích, thì chúng ta mới có thể giao phó phía sau lưng của mình cho nhau được. Đúng không?”
Cũng nhìn thật kỹ lại đôi mắt đen láy sâu thẳm như tinh không của thiếu niên một lúc, thiếu nữ mới gật đầu mỉm cười:
“Ừm!” đồng thời trong thâm tâm nói nhỏ ‘Ngươi không biết tính cách bây giờ của ta thế nào, nhưng ta thì biết rất rõ tính cách của ngươi nha…’
Đáy mắt chất chứa quang mang màu lam thăm thẳm chợt nổi lên một chút cảm xúc phức tạp, nàng đã nhanh chóng che giấu đi.
Sau đó hai người vừa bước vào sảnh tầng một, vừa bắt đầu trao đổi tình báo.
Theo Trần Nguyệt Hà kể ra, tại cùng một thời điểm, nàng cũng bị ký hiệu trên mu bàn tay kéo tới thế giới này, tuy nhiên vị trí nàng xuất hiện lại ở một khu đất hoang tại giao điểm giữa nội thành và ngoại thành.
Khác với số lượng Dị Hóa Thể ít ỏi của vùng ngoại thành, mật độ phân bố của Dị Hóa Thể trong nội thành vô cùng cao, làm thiếu nữ phải tìm cách trốn tới ngoại thành.
Trên đường đi, Trần Nguyệt Hà liền gặp được nam sinh trường Phạm Tuyên nên kết bạn, rồi sau đó hợp tác thu thập đồ ăn trong khu thương mại.
Ngoại trừ tên nam sinh đã bị Dị Hình bọ ngựa kéo đi, Trần Nguyệt Hà cũng chưa thấy được thêm học sinh hoặc người địa phương nào khác ngoài hắn.
Càng trao đổi nhiều tin tức, hai người càng cảm nhận được tình cảnh gay go của nơi này.
Tâm trạng hơi nặng nề, Nguyễn Trường Sinh có chút lo lắng cho hai thằng bạn thân của mình.
Không biết Khỉ Con và Gấu Chó có được dịch chuyển tới vị trí tương đối an toàn như hắn hay không?
Nếu ban đầu bị dịch chuyển tới những địa điểm như trong nội thành hoặc có Dị Hình cạnh bên, thì tình trạng của hai thằng này thực sự rất nguy hiểm.
Tìm hiểu tình báo xong xuôi, ngồi trên ghế, Nguyễn Trường Sinh cùng Trần Nguyệt Hà đều trầm mặc một lát.
Ọc ọc…
Thời gian từ lúc bị kéo vào thế giới này cho đến hiện tại đã được khoảng gần bốn tiếng, cộng thêm việc hao tốn thể lực quá nhiều, nên trong bụng hai người đều đã réo lên.
“...”
Lục trong túi áo, Nguyễn Trường Sinh liền cầm ra một thanh socola và mời:
“Ngươi ăn không?”
Một câu nói đồng nhịp hoàn toàn giống y hệt nhau vang lên từ cả hai phía.
Ở đối diện, Trần Nguyệt Hà cũng đang cầm một thanh socola mời hắn.
Ánh mắt hai người liền nhìn nhau.
“...”
Cuộc nói chuyện lại im bặt trong khoảnh khắc.
Nguyễn Trường Sinh cảm thấy hơi lúng túng, ngốc mao hơi nghiêng về phía sau, nhưng mặt ngoài không hề có biểu cảm gì.
Phía bên kia, Trần Nguyệt Hà đã nở nụ cười tinh quái.
Con mắt linh động, thiếu nữ tinh nghịch hướng về phía hắn nói:
“Chúng ta cũng hợp ý ghê ha~” rồi bước tới trước mặt và trao đổi socola với hắn.
Bàn tay nghịch ngợm lắc lắc thanh socola, nàng nhấp nháy đôi mắt đáng yêu liếc qua đối tượng.
Sau đó thân thể uyển chuyển của thiếu nữ mới bước trở về chỗ ngồi của mình, lấy tay nhẹ nhàng vuốt lại tóc mai trên vành tai, Trần Nguyệt Hà bắt đầu bóc vỏ socola và vui vẻ nhấm nháp từng miếng.
Nếu so sánh thang điểm một trăm về ngoại hình đơn thuần, thì lớp trưởng Trần Băng Băng thuộc trần nhà 95 điểm, còn thiếu nữ trước mặt chỉ khoảng 88 đến 90.
Nhưng khí chất, biểu cảm trong ánh mắt cùng ngôn ngữ cơ thể của Trần Nguyệt Hà lại khiến hắn cảm giác được “mùi vị” của “cái đẹp” một cách vô cùng chân thực.
Quan sát một loạt các động tác hồn nhiên thiên thành của nàng, trong lòng Nguyễn Trường Sinh không khỏi cảm thán: ‘Thính này quá cmn kinh khủng!’
Mấy thằng cha simp lỏ mà gặp quả này chắc gục lâu rồi đấy…
Dù chấp niệm dành cho kỳ tích và siêu phàm đã gần như chiếm lấy trọn vẹn trái tim của hắn, Nguyễn Trường Sinh vẫn xuất hiện giây lát thất thần.
Hắn âm thầm đính cho nàng nhãn mác “Cao thủ” rồi mới thong dong, điềm đạm nhai nuốt thanh socola và móc ra thêm một số đồ khô trong balo.
Đợi cả hai ăn xong no đủ, Trần Nguyệt Hà mới tinh tế búng tay.
Hai quả cầu nước trong vắt tương đương kích cỡ một gang bàn tay đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt hai người.
Nhìn nàng chúm môi đỏ mọng uống lấy, Nguyễn Trường Sinh bèn bắt chước làm theo.
Uống được một nửa, quả cầu nước bỗng nhiên nổ tung và tưới hắn một mặt.
Nghe tiếng cười giòn tan như chuông bạc của thiếu nữ, Nguyễn Trường Sinh tức tốc vuốt mặt rồi nhìn hằm hằm kẻ vừa gây chuyện.
Kẻ gây chuyện ngay lập tức dùng ánh mắt đỗi lại hắn và hứ một tiếng giọng mũi:
“Đừng tưởng vừa nãy ngươi chuyển chủ đề là có thể khiến ta quên việc ngươi véo chỗ ấy của ta đâu! Đáng đời!”
Nói tới đây, vành tai của thiếu nữ hơi đỏ lên.
Trên trán nổi gân xanh, Nguyễn Trường Sinh híp híp mắt:
“Nha! Có lẽ véo một lần là chưa đủ để trừng phạt, cho nên ngươi mới có lá gan lấy hạ khắc thượng như này…
Đứng yên đó, đừng có chạy trốn!”
Thấy Trần Nguyệt Hà phóng vội tới phía phòng tắm, hắn tức giận quát.
Thiếu nữ vừa chạy đi vừa mở miệng uy h·iếp:
“Ta không có chạy trốn! Ta chỉ đi rửa sạch bụi bẩn đôi chút thôi, nếu ngươi còn dám véo ta hay giở trò lưu manh nào khác, thì đừng trách lần sau ta ngầm cho ngươi uống nước rửa chân á!”
Quen thuộc với Nguyễn Trường Sinh được một lúc, Trần Nguyệt Hà đã bắt đầu lộ ra bản tính tinh linh cổ quái của mình.
May cho nàng là hắn không phải biến thái.
Nếu không thì, nước rửa chân cũng là một loại phúc lợi. (???)
Nhìn hình bóng của thiếu nữ ngoặt vào trong phòng, khuôn mặt giận dữ của Nguyễn Trường Sinh chợt biến trở về biểu cảm lãnh tĩnh.
Tâm tình của hắn sẽ không dễ dàng chập chờn như vậy.
Nguyễn Trường Sinh chỉ giả vờ thuận theo như thế chủ yếu để Trần Nguyệt Hà tiêu trừ tâm lý mâu thuẫn đối với hắn, đồng thời tăng lên mối thân thiết giữa hai bên nhằm thuận lợi cho vấn đề hợp tác mà thôi.
Nguyễn Trường Sinh không cần hao tâm tổn sức đi thấu hiểu lòng người, cũng không cần quan tâm những biểu hiện của thiếu nữ là giả dối hay thật lòng.
Thứ duy nhất hắn cần biết là, bọn hắn có cộng đồng về mục đích và lợi ích chung là đủ.
Chỉ cần không xuất hiện biến cố quá lớn, hắn lại không chủ động tìm đường c·hết, thì chuyện phản bội đâm lưng sẽ không bao giờ xảy ra.
Trong lúc chờ đợi, Nguyễn Trường Sinh đã suy ngẫm về kế hoạch sinh tồn sắp tới.
Từng khảo sát xung quanh nơi này, nên hắn thấy khu dinh thự rất phù hợp để làm cứ điểm tạm thời cho việc phòng thủ và chạy trốn.
Tuy nhiên còn rất nhiều chỗ cần phải cải tạo thì tính an toàn mới nâng cao lên được.
Mười phút sau, quần áo, tóc tai, mặt mũi đều đã tương đối sạch sẽ, Trần Nguyệt Hà mới trở về chỗ ngồi.
Cả hai bắt đầu bàn bạc công việc.
Bởi tiếng động lớn hấp dẫn nên lũ Dị Hóa Thể cùng Dị Hình rất có thể đã tụ tập ở xung quanh khu thương mại, nên hiện tại bọn hắn không thể tiếp tục lảng vảng ở khu đó được.
Còn tốt là đồ ăn của hai người lấy được từ khu thương mại tạm thời đủ cho hắn cùng nàng sinh hoạt trong vòng một tuần, nước uống thì đã có Đặc Chất của Trần Nguyệt Ha cáng đáng.
Hai bên mới chỉ đang trong giai đoạn từng hợp tác bước đầu nên cũng ăn ý, tránh nói về Đặc Chất của nhau, dù sao đấy là bí mật nên giữ kín.
Vấn đề tìm kiếm phương thức trở về hành tinh Trạm Lam là nhiệm vụ quan trọng nhất, nhưng bởi vì không có đầu mối gì nên chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.
Việc cấp bách hiện tại vẫn là gia cố và cải tạo dinh thự này làm cứ điểm.
Thống nhất xong tất cả mọi chuyện, Trần Nguyệt Hà được phân công sắp xếp, dọn dẹp và rửa sạch dinh thự.
Còn Nguyễn Trường Sinh có trách nhiệm gia cố và cải tạo.
Nghỉ ngơi thêm một lát, cả hai đứng dậy và bắt tay vào thực hiện công việc.
Trước hết, hắn cùng nàng liền vứt xác hai con Dị Hóa Thể ra sân vườn, sau đó mới đi làm việc của mình.
Quan sát Trần Nguyệt Hà năng nổ cùng hắn nâng xác Dị Hóa Thể mà không hề nhăn một chút lông mày, Nguyễn Trường Sinh âm thầm vui mừng.
Hắn nhặt được một vị cộng tác vô cùng tốt nha!
…
Suốt ba tiếng lao động, Trần Nguyệt Hà đang thực thi công việc của mình.
Trong khoảng thời gian đó, nàng thấy hình bóng Nguyễn Trường Sinh thoắt ẩn thoắt hiện, lúc thì tại đây gõ cái này, lúc thì tại chỗ khác đập cái kia, dùng sợi dây, mảnh vải cùng ván gỗ, thanh sắt,...hì hục làm những thứ kỳ lạ thần thần bí bí.
Nhìn mãi thành quen, Trần Nguyệt Hà cũng không tiếp tục để ý hắn gầm gầm gừ gừ nữa mà tập trung vào công việc của mình.
Mãi đến bây giờ, nàng mới hoàn thành xong việc sắp xếp và dọn dẹp dinh thự.
Lấy cánh tay lau đi mồ hôi trên trán, thiếu nữ mệt mỏi duỗi vai.
Theo động tác của nàng, vóc dáng lung linh cân xứng tựa như trái cây sắp đến mùa thu hoạch đã hiện lên rõ ràng bên dưới lớp trang phục.
Bỗng nhiên, Trần Nguyệt Hà nghe thấy tiếng Nguyễn Trường Sinh gọi mình.