Lâu Rồi Không Gặp

Chương 31



Hôm nay thời tiết không tốt, những tầng mây dày nặng mờ mịt che phủ không thấy ánh mặt trời. Gió Bắc thổi bay những chiếc lá khô làm khung cảnh càng thêm cô quạnh.

Trình Dịch Hòa mất hết hồn vía, như một xác chết di động, ánh mắt trống rỗng nhìn hình ảnh ngọt ngào trước mắt.

Lý Nguyên còn giục Trình Lâm mau mau trở vào nhà, Trình Lâm lại lưu luyến không rời kéo ống tay áo Lý Nguyên, cuối cùng trước khi thả tay ra cậu nhanh chóng hôn nhẹ lên gò má Lý Nguyên một cái, như một đứa trẻ ăn trộm được kẹo, cười đặc biệt vui vẻ.

Tiếng cười của Trình Lâm như một mũi tên nhọn đâm xuyên qua lục phủ ngũ tạng Trình Dịch Hòa làm lòng anh máu thịt be bét, nổi đau cực hạn kéo Trình Dịch Hòa thoát khỏi cơn ác mộng.

Trình Dịch Hòa há miệng, vài giây, mới gian nan từ trong cổ họng nói ra hai chữ: “Lâm Lâm.”

Trình Lâm nghe được tiếng kêu quay đầu nhìn về phía Trình Dịch Hòa, đôi mắt đẹp đẽ như bảo thạch lại tràn đầy mê man, chớp chớp lông mi thật dài tựa hồ đang suy nghĩ người này là ai.

Lúc này Lý Nguyên mới chú ý tới Trình Dịch Hòa, xét thấy hôm qua Trình Dịch Hòa ra tay không chút lưu tình, làm khóe miệng hắn lưu lại một vết lớn bầm đen, ký ức không đẹp đẽ làm cho hắn không tự chủ lùi về sau một bước.

Trạng thái phòng bị của Lý Nguyên khiêu khích thần kinh mẫn cảm yếu đuối của Trình Lâm. Cậu nhìn về phía anh, người kia vừa mới ôn nhu bây giờ lại đầy lệ khí tối tăm, làm trong đầu Trình Lâm chợt lóe lên một số ký ức điên đảo hỗn loạn, ngay sau đó cậu kinh hoàng trốn sau lưng Lý Nguyên.

Nhìn thấy thái độ né tránh của Trình Lâm, vấn đề mà Trình Dịch Hòa không muốn đối mặt lần thứ hai sờ sờ bày ra trước mặt anh.

—— Lẽ nào Trình Lâm thật sự thích tên Lý Nguyên này?

Nửa ngày, Trình Dịch Hòa mới cưỡng bách mình phát ra thanh âm khàn khàn: “Sợ cái gì? Lẽ nào anh sẽ ăn thịt hai người?”

Gương mặt Trình Dịch Hòa vốn thâm trầm, giờ khắc này hai mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm, cho người khác có một cảm giác rợn cả tóc gáy, như một con mãnh thú lúc nào cũng có thể nhào lên cắn xé con mồi.

Lý Nguyên chảy một tầng mồ hôi mỏng, run cổ họng uy hiếp nói: “Mày còn tới nơi này làm gì? Không đi tao sẽ báo cảnh sát, tao… Tao cũng sẽ không nể mặt ba của mày nữa.”

Kỳ thực nếu cân nhắc tỉ mỉ câu nói này có thể mở ra ngàn vạn khúc mắc ẩn dấu phía sau, nhưng ngón tay trắng trẻo của Trình Lâm sít sao nắm lấy áo màu xanh sậm của Lý Nguyên rất là chói mắt, làm chút lý trí còn sót lại của Trình Dịch Hòa bị thiêu thành tro bụi.

Anh không nghe rõ Lý Nguyên đang nói cái gì, chỉ chậm rãi, kiên định đưa tay về phía Trình Lâm: “Lại đây.”

Thế nhưng đầu ngón tay run rẩy kịch liệt tiết lộ Trình Dịch Hòa sức lực không đủ và cũng sợ hãi thật sâu.

Thời gian như dừng lại kỳ thực chỉ là trong vài hơi thở, Trình Lâm lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không muốn.”

Lý Nguyên đang run rẩy sợ sệt như tìm được chỗ dựa, nhất thời lớn giọng nói: “Nghe rõ không? Đừng đến quấy rầy chúng tôi.”

Trình Dịch Hòa cụt hứng buông cánh tay xuống, gượng cười lạnh nói: “Chúng tôi? Nhanh như vậy đã biến thành chúng tôi?”

Trình Lâm nghe không hiểu anh đang nói cái gì, cật lực trốn sau lưng Lý Nguyên.

Lý Nguyên nhìn Trình Lâm rồi nhìn qua Trình Dịch Hòa mấy lần, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì ôm thật chặt vai Trình Lâm, thị uy nói: “Cậu ấy không muốn nói chuyện với mày, mày còn không hiểu sao? Trình Lâm không muốn đi cùng mày nhưng lại không biết giải thích với mày thế nào cho nên xoắn xuýt thống khổ, nếu như mày thức thời, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở đây nữa.”

“Ông câm miệng cho tôi! Coi như muốn chia tay với tôi cũng do Lâm Lâm chính miệng nói, không cần ông xen mồm!” Trình Dịch Hòa đột nhiên phẫn nộ quát.

Nói xong anh tiến lên gỡ tay Lý Nguyên đang nắm giữ Trình Lâm ra, Lý Nguyên không so được với một người tuổi trẻ thân thể cường tráng, nhất thời bị đẩy ngã xuống đất.

Trình Dịch Hòa nắm chặt hai vai Trình Lâm gần như cầu khẩn nói: “Lâm Lâm, là lão già này bắt nạt em có đúng hay không? Em không cần sợ, anh sẽ bảo vệ em, cùng anh về nhà, có được hay không?”

Nhưng mà đối với sự tiếp xúc của Trình Dịch Hòa, Trình Lâm đều sợ đến run lẩy bẩy, hét lên một tiếng: “Không được! Không nên đụng tôi! Không nên đụng tôi! Tôi chán ghét anh!”

Câu nói này không khác nào cắm một dao vào tim Trình Dịch Hòa, trán anh nổi gân xanh, không thể ức chế cảm xúc kích động: “Chán ghét anh, lẽ nào em yêu thích cái người kia!?”

Trình Lâm tiếp tục rít gào: “Không được!”

Trình Dịch Hòa càng dùng sức giữ hai vai Trình Lâm, động tác này có tính xâm lược rất mạnh trong nháy mắt làm cho Trình Lâm căng thẳng thần kinh. Cậu theo bản năng quay đầu lại nhìn Lý Nguyên như thấy được sự cứu rỗi duy nhất, nỗ lực với tới Lý Nguyên, khàn cả giọng nói: “Cứu mạng ——! Cứu mạng ——!”

Rõ ràng người la cứu mạng là Trình Lâm, trái lại Trình Dịch Hòa giống như bị người ta bóp cho nghẹt thở.

“… Em lại sợ anh như vậy?”

Trình Lâm dùng sức lắc đầu: “… Không muốn… Không muốn…”

“Ngoại trừ không muốn, em nói câu khác được không!”

“… Không… Không…”

Cuộc đối thoại điên cuồng như lâm vào một vòng tuần hoàn không lối thoát, Lý Nguyên tận dụng mọi cơ hội nói: “Trình Lâm, cậu nói cho cậu ta biết muốn chia tay đi.”

Không biết Trình Lâm có nghe hắn nói hay không, cậu lắc đầu một cái, lại dùng sức gật gật đầuđầu:”… Đúng… Đúng… Mau tránh ra…”

Phảng phất một hạ một đao tuyên án tử, huyết dịch Trình Dịch Hòa như ngưng chảy, trên mặt biểu tình trống không mờ mịt, hai tay thoát lực buông Trình Lâm ra.

Lý Nguyên nhân cơ hội kéo Trình Lâm qua bên cạnh mình.

Mặc dù Trình Dịch Hòa không nhúc nhích đứng ở nơi đó, nhưng thân hình tuổi trẻ cao to cũng tạo thành lực áp bách, Lý Nguyên không dám nhìn thẳng anh, nói: “Lúc này mày đã hiểu chưa? Còn không đi nhanh lên!”

Lý Nguyên phô trương thanh thế uy hiếp xong, lập tức nắm tay Trình Lâm chạy vào biệt thự.

Cửa nhà bị đóng mạnh vang lên một tiếng động trời, cùng lúc đó tâm Trình Dịch Hòa như bị một sức mạnh vô hình nào đó đập phải, máu chảy đầm đìa

Lý trí nói cho anh biết, tất cả đã kết thúc, anh phải đi khỏi nơi này.

Trong đầu anh vẫn có ý nghĩ không cam lòng, không hiểu sao Trình Lâm đột nhiên biến thành như vậy. Anh nỗ lực muốn đem tất cả mọi việc cẩn thận phân tích, như việc nói chuyện với giáo viên và bạn học của Trình Lâm, như tranh luận cùng với cảnh sát như thế nào, amh muốn điều động hết tế bào để có phán đoán chính xác nhất.

Nhưng vào lúc này Trình Dịch Hòa như bị đông cứng, trong đầu anh không nghĩ được gì, cái gì cũng không sánh nổi sự thật anh đã mất đi Trình Lâm, điều này càng khiến anh thêm tuyệt vọng.

Hai chân Trình Dịch Hòa như bị đóng một chỗ, thời gian trôi qua rất lâu anh cũng không nhúc nhích, như một pho tượng đá có thể đứng ở chỗ này đến địa lão thiên hoang.

Lúc anh ý thức được là từ trong bóng tối đột nhiên thức tỉnh.

Anh mở mắt, trước mắt là một luồng ánh sáng màu trắng chói chang làm cho anh phải nhắm mắt lại. Thích ứng hồi lâu, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng khàn giọng khô nứt, không phát ra được thanh âm nào: “… Tôi.”

Vừa mới nói một chữ, anh nghe bên tai giọng nói vui vẻ của Triệu Anh: “Tỉnh rồi tỉnh rồi! Rốt cục tỉnh rồi!”

Trình Dịch Hòa quay đầu, thấy Triệu Anh mắt rưng rưng ngồi ở bên giường.

Trình Dịch Hòa dùng sức nuốt ngụm nước bọt, mới gian nan nói ra một câu nói: “Con… Đây là đâu?”

Triệu Anh khóc ròng nói: “Thằng nhỏ ngốc, con đang ở bệnh viện a…”

Đầu óc Trình Dịch Hòa mơ màng chỉ nhớ đến mình đang đi tìm Trình Lâm, hỏi: “Lâm Lâm đâu?”

Sắc mặt Trình Dịch Hòa trắng bệch, đôi môi khô nứt, dưới hai mắt là quầng đen thật to như người bị bệnh nặng. Triệu Anh không nỡ nhìn thấy con trai như thế này, thấy Trình Dịch Hòa vẫn chấp nhất hỏi tung tích Trình Lâm làm khó dễ liếc mắt nhìn Trình Vinh Kiến.

Bà thấy Trình Vinh Kiến lạnh lùng kiên quyết, dừng một chút, cũng nhẫn tâm nói: “Con còn tìm nó làm cái gì, nó đã đi rồi, con không nên tiếp tục nhớ nó, có được hay không? Con còn có chính mình…”

Triệu Anh chưa nói hết câu nhưng ký ức gãy vỡ đã xuất hiện trong đầu Trình Dịch Hòa. Những hình ảnh ở trước cửa nhà Lý Nguyên lần thứ hai quất mạnh vào vết thương lòng của Trình Dịch Hòa làm cho máu me đầm đìa, đột nhiên anh phẫn nộ quát: “Tôi không tin!”

Triệu Anh bị anh làm giật mình, lập tức im miệng, trợn mắt ngoác mồm nhìn Trình Dịch Hòa, cũng quên mất mình muốn nói điều gì.

Vẫn là Trình Vinh Kiến tiếp lời Triệu Anh: “Muốn thế nào con mới tin tưởng? Con khổ sở chờ ở dưới lầu, đợi đến bị mất nước hôn mê ngã xuống ven đường, Trình Lâm cũng không có nhìn con một lần. Nếu như nó thật sự có tình cảm với con, sẽ làm ra chuyện như vậy à ”

Ngực Trình Dịch Hòa kịch liệt chập trùng, thoạt nhìn tâm tình rất kích động, không biết có nghe lọt hay không.

Triệu Anh ngơ ngác, tiếp tục khóc ròng nói: “Nếu như không phải có người hảo tâm đưa con tới bệnh viện, con chết ở ven đường cũng không ai biết.”

Trình Dịch Hòa nghe đến đó, cắn răng một cái, đứng dậy, ngay sau đó rút kim đang truyền dịch ra!

Mu bàn tay của anh máu tươi chảy ròng, Triệu Anh sợ đến thét to: “Con làm cái gì!”

Trình Dịch Hòa trầm mặc vén chăn lên xuống giường, mới vừa đứng xuống đất, mắt tối sầm lại, cả người đều uể oải té xuống đất, anh vừa giãy dụa muốn đứng lên, vừa nói: “Con không tin, con muốn đi tìm Trình Lâm.”

Triệu Anh thấy anh mấy lần đều không thể tự mình đứng lên, đỡ lấy anh nói: “Con đừng như vậy, mẹ đã nói nó đi rồi tại sao con không tin?! Con dằn vặt mình có ích lợi gì!”

Trình Dịch Hòa chấp nhất lập lại: “Con không tin, con không tin…”

Thấy Trình Dịch Hòa cứ như vậy Trình Anh cũng không đành lòng, lại nhìn chồng của mình như muốn được chấp nhận, thỏa hiệp nói: “Được, con đi đâu, mẹ đi cùng con, như thế này được chưa?”

Trình Dịch Hòa chỉ mặc đồ của bệnh nhân, bên ngoài khoác áo khoác màu đen cùng Triệu Anh đón xe taxi, đi tới Thập Lý Liên.

Khi vào cửa hai người bị ngăn lại, nhưng chú bảo vệ hiền lành nhận ra Trình Dịch Hòa, thấy anh liền hỏi: “Cậu trai trẻ? Cậu lại tìm đến em trai?”

Trình Dịch Hòa nghiêm mặt, im lặng gật gật đầu.

Chú bảo vệ nói: “Chiều hôm qua cậu ta và ông chủ Lý đi rồi, sẽ không đã trở lại, căn nhà kia cũng treo biển bán rồi, có thể em cậu đã không ở nơi này.”

Mặc dù đã nghe Triệu Anh nói, nhưng lần này nghe từ miệng người khác, Trình Dịch Hòa vẫn run rẩy, máu huyết toàn thân mới vừa ấm lại bây giờ lại lạnh thấu: “Con có thể vào xem được không?”

Có thể do sắc mặt Trình Dịch Hòa quá mức thê thảm, chỉ hai, ba nngày không thấy, cả người đều gầy đi trông thấy. Nên chú bảo vệ cũng không đành lòng từ chối, nhân tiện nói: “Được, được, không thành vấn đề, tôi đưa các người đi vào.”

Ba người một đường trầm mặc đi đến ngôi biệt thự kia, thấy trên cửa xác thực dán bảng bán nhà, phía dưới cũng viết số điện thoại rõ ràng, nhưng người liên lạc là họ Phương, có lẽ là thuộc hạ của Lý Nguyên.

Trình Dịch Hòa ngơ ngác nhìn căn nhà này, thật lâu không nói gì, dưới không gian lạnh giá hiu quạnh phảng phất như một tượng băng.

Chú bảo vệ muốn trấn an bọn họ vài câu, bắt đầu liên miên cằn nhằn nói: “Cậu cũng không cần lo lắng, tôi thấy em cậu đi cùng với hắn rất vui vẻ, thiếu niên mà, ham vui thôi, nói không chừng chơi xong thì tự mình về nhà, cậu cũng đừng…”

Chú bảo vệ chưa nói hết câu đã im lặng, ánh mắt Trình Dịch Hòa vẫn cứ chấp nhất nhìn căn nhà kia, chẳng biết lúc nào gương mặt đã đầy nước mắt.

Giờ khắc này nhìn thấy Trình Dịch Hòa đau khổ rơi nước mắt, Triệu Anh cũng bị chấn động, bà a a nửa ngày, không biết nên an ủi ra sao, cẩn thận nói: “Tiểu Dịch, con đừng như vậy, mẹ nhìn cũng khó chịu.”

Trình Dịch Hòa không nói gì, tùy ý để lộ bộ mặt yếu ớt bất lực nhất hiện ra ở trước mặt người khác, cuối cùng anh sâu sắc nhìn mọi người rồi nhanh chân chạy đi.

Triệu Anh nhìn bóng lưng anh, chẳng biết vì sao luôn cảm thấy nếu như để anh đi như vậy thì sẽ không trở lại nữa, trong lòng bà hoảng hốt, vội vàng đuổi theo.

Nhưng dù sao bà cũng không sánh được người trẻ tuổi, chạy tới cửa, người đã không thấy bóng dáng.

Sau lần đó Triệu Anh không nghe được tin tức gì liên quan đến Trình Dịch Hòa, bà chỉ nghe Lưu Gia Dương nói, khi đó đầu năm sau Trình Dịch Hòa đã ra nước ngoài.

Anh và Trình Lâm từ đây trời nam đất bắc, chưa bao giờ gặp lại.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.