Cậu nghĩ, cậu vĩnh viễn không quên được ngày đông giá lạnh kia, quên không được nụ cười ấm áp giữa tuyết trắng của người kia, quên không được nhiệt độ hai tay ôm cậu của người kia! Hắn như một tia sáng chiếu vào cuộc đời tăm tối của cậu. Bởi vậy, yêu, vì một chút ôn nhu mà sinh, dần dần vươn cành lá, bao lấy toàn bộ thể xác và tinh thần của cậu! Nhưng…
Hôm nay cậu mới biết được, năm đó người kia nhặt cậu về, chỉ là xuất phát từ kế hoạch, chỉ là lợi dụng những gì cậu đã trải qua, bồi dưỡng cậu trở thành công cụ tuyệt hảo cho sự nghiệp của hắn, hơn nữa còn là công cụ có thể bị thay thế bất kì lúc nào. Lời nói ôn nhu, bất quá là dầu bôi trơn để công cụ vận hành tốt mà thôi!
Hắn nói thân thể cậu dơ bẩn. Nghiêm túc sao? Hắn nghĩ hắn có trong sạch không mà đòi hỏi cậu phải sạch sẽ? Mà cũng đúng thôi, thân thể này đã không biết bị bao nhiêu gã đàn ông tùy ý đùa giỡn, đã lưu lại vô số vết sẹo nhơ nhuốc, ngay mới hôm qua, vì một cuộc làm ăn lớn mà cậu thuận theo yêu cầu của người kia tiếp khách hàng đến hừng đông, trên người lại tăng thêm không ít vết thương. Thân thể cậu chằng chịt những vết thương, đến nổi phải nhập viện vì cơn nguy kịch cũng tại đây cậu đã trãi qua cơn thập tử nhất sinh, lúc cậu tỉnh dậy lần nữa cũng là lặp lại quá khứ một lần nữa..... Liệu cậu có sa vào lưới tình của hắn nữa hay không?