Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 48: Chương 48





Nghĩ như vậy Đỗ Minh Nguyệt vội vàng đứng dậy chuẩn bị chuồn đi, nhưng sao Lâm Hoàng Phong có thể để cô được toại nguyện.

“Đứng lại.

Lại đây cho tôi.


Tối qua vẫn luôn giúp cô đắp chăn lăn lộn đến nửa đêm vẫn chưa được ngủ, không đòi lại một chút thù lao thì chắc anh sẽ không nén được xúc động muốn đánh người.

Nghe thấy giọng nói của Lâm Hoàng Phong, Đỗ Minh Nguyệt gượng gạo quay đầu lại.

Cô đang mặc một chiếc áo ngủ màu hồng san hô trên người, chỉ lộ ra một phần đôi chân trắng nõn mịn màng, mái tóc đen dài buông xõa tự nhiên trông vô cùng ngoan ngoãn, đôi mắt sáng ngời và lanh lợi đặc biệt trong trẻo như nước suối.

“Làm sao vậy?” Cô giả bộ như không có chuyện gì sợ người đàn ông này nhìn thấu những suy nghĩ vụn vặt của mình, sau đó thản nhiên quay đầu hỏi.

Khóe miệng của anh gợi lên một đường cong quyến rũ đầy xấu xa, sau đó chỉ vào chiếc cà vạt của mình với ý tứ rất rõ ràng.

Không biết tại sao anh đột nhiên muốn bắt nạt người phụ nữ này.


Đỗ Minh Nguyệt không tìm được lý do thích hợp để từ chối nên chỉ có thể bất đắc dĩ lề mề đi tới.

Thấy cô nhích từng chút một Lâm Hoàng Phong không còn kiên nhẫn nữa: “Cô là con rùa hay là ốc sên vậy?”
Cô nhắm mắt lại rồi bước nhanh đến trước mặt người đàn ông sau đó thầm nghĩ: “Quên đi chết thì thôi.


Cô đưa tay ra, sau khi thử mọi cách chiếc cà vạt đã bị cô giày vò một cách lộn xộn, Đỗ Minh Nguyệt nhất thời khóc không ra nước mắt.

“Sao chiếc cà vạt này của anh lại khó thắt đến vậy? Tôi không biết làm.

” Cô đã mất kiên nhẫn.

Lâm Hoàng Phong dường như rất thích nhìn cô nhận thua, tâm trạng anh sẽ tốt hơn đôi chút khi trông thấy cảnh này.

Anh khẽ phủ lên bàn tay cô sau đó bắt đầu dạy cô làm như thế nào một cách nhẫn nại.

Đỗ Minh Nguyệt đã tức giận vì việc thắt cà vạt này từ lâu nên hạ quyết tâm phải học cho bằng được.

Chẳng mấy chốc dưới sự chỉ bảo của anh nút thắt cà vạt xinh đẹp và sáng chói đã ra đời dưới bàn tay của cô.


Đỗ Minh Nguyệt lập tức nở nụ cười như một đứa trẻ.

“Lâm Hoàng Phong tôi đã biết thắt cà vạt rồi.


Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên như muốn tranh công, gương mặt đỏ ửng cùng với ánh mắt càng thêm trong trẻo.

Nhìn thấy cô cười hạnh phúc như vậy, Lâm Hoàng Phong dường như cũng cảm nhận được niềm vui của cô không khỏi cong môi cười.

“Ừ.

Nếu đã vui vẻ như vậy thì sau này việc thắt cà vạt cho tôi đều giao hết cho cô.


Nụ cười trên gương mặt Đỗ Minh Nguyệt cứng đờ lại, đợi chút, sao cô lại có cảm giác như bị hố vậy chứ?
Tại sao phải vui?
Cô không hề cảm thấy vui mừng với kết quả này một chút nào cả.

Nhưng không đợi cô phản bác lại, Lâm Hoàng Phong đã sớm rời khỏi phòng đi xuống tầng rồi.

Đỗ Minh Nguyệt trừng mắt nhìn bóng lưng của Lâm Hoàng Phong, tức hận nghiến răng nghiến lợi.




— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.