Không biết từ khi nào, mưa bên ngoài cửa sổ đã dừng lại, bên tai cô truyền đến tiếng bước chân hết đợt này đến đợt khác.
Hồ Thùy Uyên từ trong chăn ngồi dậy, không kiên nhẫn nheo đôi mắt lại:
🌸Sao bên ngoài lại ồn ào vậy?
Lưu Gia Thư:
🌸Phác Anh Trâm ngoài ý muốn đến kỳ động dục.
Hồ Thùy Uyên kêu một tiếng, não còn có chút chậm, ngay sau đó lại hỏi:
🌸Chị không cần trốn sao?
Lưu Gia Thư ngồi ở mép giường làm công việc của mình, ngay cả tầm mắt cũng không di chuyển một tấc:
🌸Tôi không bị gì.
Hồ Thùy Uyên không muốn nói nhiều nữa, yết hầu đau rát, cô xốc chăn lên muốn đi kiếm nước uống, nhưng lại không ngờ rằng hai chân cô vừa tiếp đất đã mềm nhũng, nếu không phải cô vội chống lên giường của Lưu Gia Thư, chỉ sợ là đã té ngã trên đất.
Làm ra động tĩnh lớn như vậy, Lưu Gia Thư rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, tầm mắt thong thả tinh tế nhìn mặt cô, hỏi:
🌸Cô sốt à?
Hồ Thùy Uyên hít mũi mấy cái:
🌸Có lẽ là mắc mưa nên bị cảm.
Lưu Gia Thư đứng lên:
🌸Ngồi đi, muốn cái gì?
Hồ Thùy Uyên mờ mịt ngẩng đầu, trong nháy mắt có chút khó tin, mặt trời mọc từ đằng Tây à? Tên Lưu Gia Thư có thù tất báo này vậy mà đang chủ động quan tâm cô?
Nhìn biểu tình ngây ngốc của cô, Lưu Gia Thư đi lên ba bước, lại hỏi:
🌸Sốt tới mơ hồ rồi?
Hồ Thùy Uyên rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác nói:
🌸Khát nước, muốn uống nước.
🌸Đã biết.
Nhìn bóng dáng của Lưu Gia Thư, Hồ Thùy Uyên ngồi ở đầu giường, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.
Chỉ một lát sau Lưu Gia Thư đã mang theo một ly nước ấm đi lên, còn thuận tay đem theo một cái nhiệt kế.
🌸Uống nước xong thì kiểm tra nhiệt độ một cái.
Sau khi chị nói câu đó, lại trở về ngồi trước máy tính.
Hồ Thùy Uyên mở mở hộp ra, dùng cánh tay kẹp nhiệt kế, bị lạnh bất ngờ nên kêu một tiếng.
Thân thể càng ngày càng nặng, Hồ Thùy Uyên lại chui vào trong chăn. Giống như chỉ mới nháy mắt một cái, nhiệt kế liền kêu lên "Tích tích tích".
Lưu Gia Thư lấy nhiệt kế:
🌸38.9℃, không phải quá nghiêm trọng.
Hồ Thùy Uyên kéo chăn qua:
🌸Tôi muốn ngủ thêm một chút, ăn trưa không cần kêu tôi.
Trong lúc mê man, Hồ Thùy Uyên đã mơ một giấc mơ khó có thể nói ra thành lời.
Khô nóng, ẩm ướt, tràn ngập du͙ƈ vọиɠ nguyên thủy.
Cả người như bị thiêu đốt, thân thể trở nên dính nhớp không thể chịu nổi, đến lúc cô như chuẩn bị thiêu đến không còn bất cứ thứ gì, thì một bàn tay hơi lạnh nâng vai cô lên, bên tai truyền đến một âm thanh lạnh lùng:
🌸Dậy, ăn trước rồi mới được ngủ tiếp.
Trong nháy mắt khi bàn tay chạm vào, Hồ Thùy Uyên chỉ cảm thấy mình như chìm vào biển sâu rộng lớn, nước biển lạnh lẽo bao bọc lấy thân cô, mang tất cả khô nóng cùng bất an đi mất.
Thật thoải mái, Hồ Thùy Uyên không khỏi cọ một chút.
Ánh mắt Lưu Gia Thư tối lại, ma xui quỷ khiến thế nào mà không rụt tay về, chỉ nhắc nhở cô:
🌸Uống thuốc trước đã.
Cuối cùng Hồ Thùy Uyên cũng hé mắt ra, sau khi thấy rõ gương mặt của chị, đột nhiên chột dạ:
🌸Chị, chị ở đây từ khi nào?
Cô không có phát ra bất kỳ âm thanh kỳ lạ nào đúng không?
Sau khi bị dằn vặt như vậy trong mơ, cuối cùng cô cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng, chẳng lẽ trạng thái của cô không phải là bị cảm, mà là bị kỳ động dục của Phác Anh Trâm làm ảnh hưởng?
Cậu hỏi Lưu Gia Thư:
🌸Có phải tôi tiến vào kỳ nhạy cảm rồi không?
Lưu Gia Thư liếc nhìn một cái, mặt thiếu nữ ửng hồng, ngay cả viên lệ chí bên khóe mắt cũng ôn nhu hơn ngày thường vài phần, so sánh với bộ dáng vươn nanh múa vuốt với chị ngày thường, vậy mà lại có vẻ như là...... Nhu nhược đáng thương.
Kỳ nhạy cảm? Nói kỳ động dục còn giống hơn.
Nhưng chị biết Hồ Thùy Uyên không phải Omega, Lưu Gia Thư thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói:
🌸Có thể đi.
Hồ Thùy Uyên yên lòng, ngủ một giấc tới ba giờ chiều.
Tinh thần gần như đã khôi phục lại như cũ, nhưng mà thân thể vẫn có chút dính nhớp, có chút không thoải mái. Thì ra kỳ nhạy cảm của Alpha cũng gian nan như vậy, xem ra làm Beta vẫn tốt hơn.
Hồ Thùy Uyên tắm rửa, thuận tiện đem quần áo đã được giặt sạch phơi trên sân thượng. Trên sân thượng đã được treo không ít quần áo, trong gió biển chậm rãi lay động, không khí như đang ở nhà ập vào mặt.
Lá cây trong hoa viên vẫn còn dính vài giọt mưa, dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng mát lạnh trong suốt, lại là một ngày nắng đẹp.
Phơi quần áo xong thì cô xuống lầu tìm đồ ăn, trong phòng bếp còn thừa một ít đồ ăn, Hồ Thùy Uyên hâm nóng lại một chút, lại làm thêm một ít.
Lưu Gia Thư không biết tới từ khi nào:
🌸Đang nấu cơm?
🌸Ừm?
Hồ Thùy Uyên ngẩng đầu, Lưu Gia Thư không giống người sẽ nói chuyện phiếm với người khác.
Lưu Gia Thư:
🌸Muốn tôi giúp không?
🌸Không cần, tôi chỉ làm thêm một ít thôi.
Hồ Thùy Uyên có chút buồn bực, Lưu Gia Thư uống lộn thuốc hả? Từ khi nào mà tốt như vậy?
Mã Hồng Chi cười cười:
🌸Giữa trưa cô ta ăn rất ít, hình như đói bụng rồi.
Hồ Thùy Uyên giương mắt:
🌸Vậy tôi chia cho chị một ít?
Lưu Gia Thư rất rụt rè gật đầu:
🌸Được.
Hồ Thùy Uyên lại làm nhiều hơn một món, gió lạnh thổi qua, Lưu Gia Thư lại đi ra ngoài ruộng hái được mấy trái cà chua, sau khi cắt xong thì lại mặt lạnh đứng một bên. Thêm vào một chút sợi thịt heo, rải hành gừng và tỏi rồi chờ nước gia vị, cuối cùng thêm dầu vừng với ớt vào, thơm đến mức muốn chảy nước miếng.
Mã Hồng Chi cảm khái:
🌸Người trẻ thì nên ăn nhiều một chút, hết cuối tuần này là quay xong rồi.
Hồ Thùy Uyên bất ngờ:
🌸Nhanh như vậy sao?
🌸Kết thúc lần này.
Mã Hồng Chi giải thích:
🌸Chẳng qua là chờ bắp lớn hơn một chút rồi sẽ trở lại lần nữa, đến lúc đó cũng sẽ có khách quý mới tham gia.
Hồ Thùy Uyên kêu một tiếng, đột nhiên cô lại thấy mình có chút may mắn, dù sao khi cô mới vừa xuyên qua không lâu, so với cái chung cư kia với cô, thì ký ức ở đảo Cẩn Sảng đáng nhớ hơn nhiều.
Lưu Gia Thư cầm một cái chén không, khi đứng trước mặt cô, đột nhiên lại tiến về trước mấy bước.
Nhìn khuôn mặt được phóng to trước mắt, Hồ Thùy Uyên hơi nhăn mi lại:
🌸Chị đang làm gì?
Lưu Gia Thư cúi đầu làm động tác ngửi, Hồ Thùy Uyên cứng tới mức không dám động đậy. Sau đó cô liền nghe Lưu Gia Thư hỏi cô:
🌸Cô có dùng nước hoa gì sao?
Hồ Thùy Uyên lui về sau một bước:
🌸Không có, làm sao vậy?
Lưu Gia Thư:
🌸Trên người của cô rất thơm.
🌸Có lẽ là dính mùi tin tức tố của Phác Anh Trâm đi.
Hồ Thùy Uyên không để ý, đưa chén không qua.
Khi ăn cơm tối, Hồ Thùy Uyên cũng nghe thấy mùi tin tức tố, cô nhìn Lưu Gia Thư đang nhíu mày:
🌸Sao cô lại không thu tin tức tố lại.
Lưu Gia Thư cho rằng Hồ Thùy Uyên đang cố ý trả thù lời nói hồi sáng của chị, không mở miệng trong chốc lát.
Trác Uyên Linh lại hứng thú:
🌸Chị có thể ngửi mùi hương của chị Lưu?
Vẻ mặt của Hồ Thùy Uyên buồn bực:
🌸Tại sao lại không được?
🌸Bởi vì chị Lưu bị mắc chứng chướng ngại tin tức tố, ngày thường đều sẽ thu tin tức tố rất tốt, không ai biết mùi của chị ấy là mùi gì.
Nói đến đây, Trác Uyên Linh híp mắt lại:
🌸Nếu cô ngửi được, vậy chị nói xem mùi hương của chị Lưu là gì?
Hồ Thùy Uyên:
🌸Giống như có hương của quả bưởi kết hớp với mộc qua Kavkaz nhưng không quá nồng rất nhẹ nhàng tinh tế.
🌸Nếu vậy thì còn không phải là hương nước hoa Chance Eau Tendre by Chanel* sao, tôi chỉ cần tùy tiện mua về hít một hơi, cũng có thể ngửi được cái mùi này.
*Chance Eau Tendre by Chanel
Trác Uyên Linh cho rằng cô đang gạt người, rất nhanh đã không còn hứng thú.
Đề tài này rất nhanh đã bị chuyển hướng, Lưu Gia Thư lại chậm rãi nhăn mi lại.
Đúng là mùi tin tức tố của chị, nhưng vấn đề nằm ở chỗ tại sao Hồ Thùy Uyên lại biết được?
Sau khi ăn cơm chiều xong, chị lập tức gọi điện cho bác sĩ tư nhân:
🌸Nếu có người ngửi được tin tức tố của tôi, vậy thì điều này chứng tỏ cái gì?
Giống như lời của Trác Uyên Linh nói, Lưu Gia Thư có chứng chướng ngại tin tức tố, nói đúng ra là chứng chướng ngại tiếp nhận tin tức tố, chị có thể cảm nhận được tin tức tố của người khác, nhưng chỉ giới hạn trong việc ngửi mùi hương, cũng giống như ngửi mùi quả táo quả đào thôi, chị không thể nào tiếp nhận được ngụ ý của tin tức tố.
Theo một mức độ nào đó mà nói, đây là một chuyện tốt, chị sẽ không bị can thiệp bởi kỳ động dục của Omega. Nhưng AO sinh ra vốn là để dùng tin tức tố hỗ trợ lẫn nhau, đồng thời lúc Alpha đang khống chế Omega, bọn họ cũng sẽ được Omega trấn an bằng tin tức tố.
Lưu Gia Thư đã phân hoá mấy năm nay, đều kiềm chế nhờ thuốc, nhưng tác dụng phụ cũng càng ngày càng rõ ràng, lạnh nhạt, dễ giận, đột nhiên trở nên nóng giận...... Mỗi người bị chứng chướng ngại tiếp nhận tin tức tố đều gặp tình trạng như thế.
Nhưng Lưu Gia Thư vẫn luôn cầm cự rất tốt, gần như chưa ai gặp chị mất khống chế bao giờ cả.
Nghe chị nói như vậy, bác sĩ cũng bắt đầu phấn chấn lên:
🌸Có thể là bệnh trạng của cô giảm bớt rồi đó, mau nhanh qua đây kiểm tra đi.
Lưu Gia Thư gật đầu nói được, cũng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ việc nghỉ phép lần này lại có tác dụng? Vậy có phải đảo Cẩn Sảng cũng có thể trở thành thánh địa điều dưỡng tin tức tố sao?
Rất nhanh chị đã nói cái đề nghị này với Châu Tuyết Ngọc, cũng giải thích biến hóa trên cơ thể của mình, Châu Tuyết Ngọc nói chị ta sẽ liên hệ với chuyên gia để tiến hành kiểm tra.
Giống như vừa cúp máy, Quyền Tiến Ngọc đã ngay lập tức gọi qua cho chị.
🌸Ai ngửi được tin tức tố của con? Có phải cha sắp có con dâu rồi không?!
🌸Cha
Lưu Gia Thư bất đắc dĩ:
🌸Đừng nghe gió nói mưa như vậy, là bạn cùng phòng với con.
🌸Bạn cùng phòng?
Quyền Tiến Ngọc nhăn mi lại:
🌸Là Alpha sao?
🌸Vâng, có khả năng chỉ là trường hợp đặc biệt thôi, cha đừng nghĩ nhiều.
🌸Nếu là Omega thì tốt rồi, Beta cũng được.
Quyền Tiến Ngọc thở dài:
🌸Vậy con có thể ngửi được tin tức tố của đối phương sao?
Trầm mặc nửa ngày, Lưu Gia Thư lúc này mới gật đầu:
🌸Có thể.
🌸Vậy con có bị kích động không......
Lưu Gia Thư vô ngữ:
🌸Sao có thể được chứ, đối phương chính là Alpha.
🌸Sao lại là Alpha chứ?!
Quyền Tiến Ngọc có chút tiếc nuối, nhưng lại lập tức khôi phục tinh thần, hỏi:
🌸Người nọ như thế nào?
Lưu Gia Thư nghĩ một chút, nói:
🌸Là một người rất thú vị.
Thú vị là được, đây là một đánh giá tương đương với đánh giá cao cấp, so với xinh đẹp, đáng yêu thì nghe hay hơn nhiều. Không phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao? "Cô gái, em đã làm tôi chú ý", "Cô gái, em thật thú vị".
Con trai không hiểu mấu chốt lại đánh giá người khác như vậy, Quyền Tiến Ngọc đã tương đối vừa lòng, cũng không hỏi nhiều gì nữa, mà chỉ tám nhảm một chút chuyện vặt.
Một nơi khác, Hồ Thùy Uyên vừa ăn cơm xong thì liền lên sân thượng lấy quần áo vào, kết quả gió to thổi vô mặt, trên đầu còn một bộ quần áo chưa lấy, nhưng cô còn chưa kịp lấy, đã có một hạt cát bay vào mắt.
Trong lúc hoảng hốt, trước mắt đột nhiên có một bóng hình lóe qua, Hồ Thùy Uyên lập tức hô lên:
🌸Ê, người chị em, có thể thổi mắt tôi một chút không?
Không có người trả lời lại cậu, nhưng Hồ Thùy Uyên lại nghe được tiếng bước chân, chỉ một lát sau, một âm thanh trầm thấp từ trên đỉnh đầu vang lên:
Bàn tay ấm áp của người phụ nữ đặt dưới mí mắt cô, nhẹ nhàng thổi cho cô.
Hồ Thùy Uyên chỉ cảm thấy hốc mắt mình đột nhiên hơi lạnh, khi chớp mắt một lần nữa, loại khó chịu vừa rồi đã không thấy đâu nữa.
🌸Được rồi?
Hồ Thùy Uyên chớp chớp mắt, cảm giác có thứ gì đó trong mắt đã biến mất, cô nhẹ nhàng thở ra, gật đầu với đối phương:
🌸Cảm ơn chị!
Lưu Gia Thư tự động lui về sau một bước, ánh mắt có chút vi diệu.
Lúc này Hồ Thùy Uyên mới nhớ ra trên đầu mình còn thứ gì đó, giải thích:
🌸Vừa rồi gió quá lớn, không cẩn thận tròng lên trên đầu......
Khi cậu lấy cái thứ trên đầu mình xuống thì nháy mắt liền ngây người.
Con mẹ nó vậy mà lại là một cái áo ɭóŧ màu đen?! Càng muốn mạng người hơn là cái này hình như vẫn là của Quý Thẩm Tiêu!
Hồ Thùy Uyên: "......"
Nếu tôi nói đây là hiểu lầm thì chị ta tin không?
Trách không được Lưu Gia Thư lại nhìn cô như nhìn biếи ŧɦái, Hồ Thùy Uyên vội vàng giấu áo ɭóŧ ra phía sau, cười ngượng hai tiếng, nỗ lực bày ra bộ dáng như không có việc gì:
🌸Gió hôm nay thật lớn nha!
Đến nỗi thổi áo ɭóŧ lên trên đầu cô.
Tầm mắt Lưu Gia Thư đảo qua đảo lại trên mặt cô, cười như không cười:
🌸Đúng là rất lớn.
Hồ Thùy Uyên nhẹ nhàng thở ra, cho rằng đối phương tốt tính bỏ qua cho cô. Không ngờ ngay sau đó, liền nghe được âm thanh hài hái của Lưu Gia Thư vang lên:
🌸Nhưng mà không có lửa làm sao có khói.
Hồ Thùy Uyên: "......"
ĐM, Tên chó Lưu Gia Thư này là đang chửi cô đây mà!