Làm Omega Cũng Rất Tuyệt

Chương 14



Sau đó không lâu, Hồ Thùy Uyên thấy hai tin tức về phó thị trưởng Khôi Ái Lan thành phố Đạm Tê ở trên mạng, mọi người trong nhà đều có mức án nhất định, bây giờ đang trong quá trình điều tra.

Đương nhiên, đây đều những lời lúc sau.

Mấy ngày nay nhiệt độ không khí của đảo Cẩn Sảng đột nhiên tăng cao, sáng sớm mát mẻ như thường ngày cũng bị thay bằng cái nóng, thời gian Hồ Thùy Uyên chạy bộ buổi sáng trở nên càng ngày càng sớm.

Hôm nay cô chỉ vừa mới chạy được vài kilomet, đang chuẩn bị trở về, lại không ngờ trên trời đột nhiên có một đám mây đen bay tới, chỉ trong chốc lát, trời đã mưa to.

Thân thể vón nóng hổi bị mưa to xối một cái liền lạnh ngắt, Hồ Thùy Uyên tăng tốc chạy trở về.

Nhưng mà đường trở về còn dài hơn so với tưởng tượng của cô, dưới trời mưa to, vốn muốn chạy bộ buổi sáng đã thành tắm mưa buổi sáng luôn rồi.

Đúng lúc này, từ đằng xa có một chiếc xe chạy tới, chậm rãi ngừng trước mặt cô. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt quen thuộc.

Tiểu Nguyệt vẫy tay với cô:

🌸Chị Hồ Thùy Uyên, mau lên đi.

Tiểu Nguyệt là nhân viên hậu cần của bọn họ, là một Beta có một gương mặt búp bê, ngày đầu tiên cô xuống sân bay cũng là được cô ta tiếp đón.

🌸Cảm ơn nhiều.

Hồ Thùy Uyên mở cửa xe, dùng khăn đối phương đưa tới lau mặt, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra:

🌸Tôi còn tưởng mình phải tự thân chạy về đấy.

Tiểu Nguyệt một bên lái xe một bên nói:

🌸Còn không đúng sao, chị chạy cũng quá xa rồi.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Nhưng sao cô lại biết tôi ở đây?

🌸Lưu tiên sinh thấy, cũng là chị ấy nói cho tôi biết.

Nói tới đây, Tiểu Nguyệt giống như nhớ tới chuyện gì đó thú vị, nhịn không được liền cười lên.

Hồ Thùy Uyên thuận miệng hỏi:

🌸Cô cười cái gì?

Tiểu Nguyệt còn biết điều, cười ha hả nói:

🌸Tôi nghĩ là chị không muốn nghe đâu.

Tâm tình Hồ Thùy Uyên khá tốt:

🌸Không có gì, cô nói xem.

🌸Vậy chị đừng nóng giận nha, chỉ so sánh một chút mà thôi.

Tiểu Nguyệt nhịn không được lại cười lên:

🌸Chị ấy nói buổi sáng hôm nay chị như một con chó Chihuahua bị lỏng dây, ước chừng sẽ chạy rất lâu.



Hồ Thùy Uyên: "......"

🌸Chị thấy chưa, tôi đã nói tốt nhất là không nên nghe rồi.

Hồ Thùy Uyên nở một nụ cười lễ phép mà không làm người kia xấu hổ:

🌸Không sao, tôi cũng không trách cô.

Muốn trách cũng là trách người kì quái tên Lưu Gia Thư kia.

Tên cẩu nữ nhân Lưu Gia Thư này, rốt cuộc là đang thù oán cô cái gì, không gặp mặt cũng mắng cô sau lưng.

Hồ Thùy Uyên nói mãi trên đường đi, kết quả sau khi trở về thì không thấy thân ảnh của Lưu Gia Thư đâu, ngược lại vừa vào cửa đã đụng mặt Phác Anh Trâm. Đối phương có chút không được tự nhiên đứng trước mặt cô, lỗ tai phiếm hồng nhàn nhạt.

Hồ Thùy Uyên lau nước trên mặt:

🌸Có chuyện gì sao?

🌸Là...... Cái kia......

Phác Anh Trâm ấp a ấp úng.

🌸Làm sao vậy?

Hồ Thùy Uyên vội vàng trở về thay quần áo, thanh âm có chút gấp.

Phác Anh Trâm lui về về sau nửa bước cho cô đi vào:

🌸Không, không có gì.

Hồ Thùy Uyên không hiểu chuyện gì, sao người này lại đột ngột đổi tính rồi?

Nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều, liền xoay người lên lầu chuẩn bị tắm rửa. Không ngờ cô vừa mới mở cửa phòng ra, cửa phòng tắm cũng mở ra, hơi nước từ bên trong bay ra ngoài, Lưu Gia Thư quấn một cái khăn quanh ngực đi ra.

Trên người chị còn mang theo hơi nước, giọt nước rất nhỏ từ trên ngực chị chảy xuống, theo khe ngực rớt xuống dưới bụng.

Hồ Thùy Uyên khiếp sợ, theo bản năng nhíu mày:

🌸Chị, sao chị lại đột nhiên ra đây!

Tuy là ngữ khí chất vấn, nhưng Hồ Thùy Uyên bị mưa xối qua lại không hề hùng hổ doạ người như vậy, đuôi tóc ẩm ướt, đuôi mắt có chút hồng, viên lệ chí bên khóe mắt càng làm cô trở nên đáng thương.

Tầm mắt của Lưu Gia Thư dạo quanh người cô một lần, cảm thấy có chút buồn cười:

🌸Không lẽ cô còn muốn tôi báo cáo cho cô sao?

🌸Không phải ý này......

Hồ Thùy Uyên cũng cảm thấy mình đang vô cớ gây rối, dừng một chút, rốt cuộc cũng nhớ tới chính sự, lập tức nói:

🌸Sao hôm nay chị lại nói tôi là Chihuahua hả!

🌸Không có gì, tôi chỉ muốn so sánh một cái thôi.

Lưu Gia Thư rũ mắt đánh giá cô, biểu tình không mặn không nhạt hỏi:

🌸Nói xong rồi sao? Phiền cô nhường đường chút.

🌸Tại sao chị nói nhường thì tôi phải nhường chứ?

Lưu Gia Thư: "......"

Lời này vừa nói ra, Hồ Thùy Uyên cũng ảo não, cũng cảm thấy không ổn, giống như chửi người bằng phong cách trẻ trâu ấy.

Cô không tại sao mình lại như vậy, rõ ràng đối phương cũng chưa nói cái gì, nhưng cô lại cảm thấy bực bội, xương cốt giống như phát ngứa. Nhìn thấy gương mặt không hề để ý của Lưu Gia Thư, liền theo bản năng giận dữ.

Chẳng lẽ đây là bài xích lẫn nhau giữa Alpha với Alpha?

Qua nửa ngày, Lưu Gia Thư nâng mi:

🌸Vậy để tôi nhường cho cô?

Không nghĩ tới đối phương lại dễ nói chuyện như vậy, Hồ Thùy Uyên ngẩn ra một chút, mạnh miệng nói:

🌸Thế, chị nhường đường cho tôi đi vào.

Phòng tắm của phòng ngủ chỉ đủ đường cho một người đi qua, Lưu Gia Thư vốn lớn lên đã cao, nếu như chị nhường cho Hồ Thùy Uyên, cũng chỉ có thể không ngừng lui về đằng sau, cuối cùng lui tới chỗ vòi sen.

Hồ Thùy Uyên nhíu mày:

🌸Tránh ra.



🌸Cậu xác định?

Sắc mặt Lưu Gia Thư nhàn nhạt, trong âm thanh lại mang theo một chút hài hước:

🌸Nếu tôi lại lui ra là có thể tắm cùng cô luôn rồi đó.

Hồ Thùy Uyên: "......"

Đương nhiên Lưu Gia Thư sẽ không ở lại đến phút cuối cùng, chị lạnh lùng tự phụ như vậy, mở miệng trào phúng đã là cực hạn, sao có thể tự mình ra trận để làm cô ghê tởm chứ?

Hồ Thùy Uyên coi như mình đã thắng, hừ một cái rồi mở vòi sen ra.

Chờ tới lúc cô tắm rửa xong rồi xuống lầu, liền nhìn thấy Phác Anh Trâm đang đứng trước bàn ăn, thấy cô đi lại thì lập tức ngẩng đầu lên, giống như vừa quyết tâm làm một gì đó lớn lao vậy.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Có việc?

Phác Anh Trâm ấp a ấp úng:

🌸Chính là chuyện ngày kia, tôi tưởng cảm......

Hóa ra là muốn cảm ơn, nhưng bởi vì chán ghét cô, lại ngại mấy chuyện đã làm trước đây với cô, cho nên mới có vẻ chần chừ như vậy.

Hồ Thùy Uyên nhìn ra cô ta đang xấu hổ, nhàn nhạt nói:

🌸Không muốn nói cũng đừng miễn cưỡng chính mình, tôi không quan tâm đâu.

Cô đang lo lắng cho đối phương, không ngờ Phác Anh Trâm lại nghĩ cô đang châm chọc mình, đẩy bữa sáng lên trước mặt cô, mặt đỏ lên:

🌸Dù sao thì tôi cho chị đó, chị thích ăn thì ăn...!

Hồ Thùy Uyên nhìn mì sợi đã bị kết thành một cục trong tô, ánh mắt phức tạp:

🌸Vậy tôi xin cảm ơn cậu?

Giống như bị cái gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Phác Anh Trâm bước đi càng nhanh hơn.

Mã Hồng Chi ở một bên giải thích:

🌸Cô ta tự tay mình làm, tay cũng bị cắt vào mấy lần, nói là quà cảm ơn vì lúc trước đã cứu cô ta.

Hồ Thùy Uyên: "......"

Không cần đâu, thật sự không cần đâu, chỉ cần nói cảm ơn thôi là được, sao phải làm như vậy chứ?

Nhưng cô cũng không từ chối tô mì này, tuy sợi mì nhìn rất khó coi, nhưng cũng không quá khó ăn, Hồ Thùy Uyên rất nhanh đã ăn xong, nước mì cũng húp sạch sẽ.

Buổi sáng trời còn mưa, nên tất cả hoạt động bên ngoài đều bị hủy bỏ, mọi người tụ lại làm tốp ba tốp bốn gϊếŧ thời gian.

Hồ Thùy Uyên ngồi một chút, lại thấy đầu mình có chút chóng mặt, nên nói muốn lên lầu ngủ nướng. Ngay sau đó Phác Anh Trâm cũng đứng lên, nói có chút không thoải mái nên muốn nằm xuống.

Thân thể mềm đến mức giống như không có chút sức lực nào, đầu cũng lân lân, Hồ Thùy Uyên vùi mình trong chăn, thầm nghĩ lần sau sẽ không bao giờ chạy xa như vậy nữa.

Mùi hương như có như không hòa vào hơi thở, Hồ Thùy Uyên đứt quãn mơ tới thời điểm khi cô còn làm Omega.

Đời trước cô xuyên thành một người có công việc là ngôi sao ca nhạc, nhớ rõ một ngày biểu diễn kia của cô, cũng là một ngày mưa giống như thế này.

🌸Chị Uyên, tới lượt chị lên sân khấu rồi.

Nhân viên công tác nhắc nhở cô.

Hồ Thùy Uyên nghe tiếng mưa rơi rào rào bên ngoài, trong lúc nhất thời có chút thất thần.

Bạn tốt của cô Hàn Vân Nhi hỏi:

🌸Đang lo về kỳ động dục sao?

🌸Ừm, tớ cảm thấy có chút bất an.

Hồ Thùy Uyên cầm lòng bàn tay, giữa mày nhiễm một nỗi ưu sầu:

🌸Trên sân khấu hết múa lại nhảy, tin tức tố lại càng dễ mất khống chế hơn, hơn nữa ở đây có nhiều người như vậy, nếu làm rối loạn lên......

🌸Đừng lo lắng, thuốc ức chế lần này có tính chất khá đặc biệt, nhất định có thể qua được khoảng thời gian này.

Hàn Vân Nhi lấy ra một ống tiêm thuốc ức chế, đây là thứ được những người nghiên cứu và phát minh ra để nhằm vào việc kiểm soát tin tức tố.

Hồ Thùy Uyên tin lời cô nói, sau khi tiêm thuốc vào, cũng bắt đầu lên sân khấu.

Lại không ngờ rằng thuốc ức chế lại bị đổi thành thuốc kíƈɦ ɖụƈ, Hồ Thùy Uyên trong tình huống không hề phòng bị, trong tầm mắt của sáu vạn người, trực tiếp tiến vào kỳ động dục.



Mùi tin tức tố khiến người khác điên cuồng quanh quẩn xung quanh, làm mọi người ở đây xuất hiện một loại tình cảm mãnh liệt.

Mọi tầm mắt đều dừng trên người đang đứng trên sân khấu, không hẹn mà cùng cảm động rớt nước mắt.

May mắn của bọn họ, là liếc nhìn cô một cái, cũng đã là vinh quang cao nhất.

Cô là thần của thế giới, cô là ánh sáng của vuc trụ.

Cô kích phát du͙ƈ vọиɠ nguyên thủy nhất của nhân loại.

Mọi người khóc lớn, cười lớn, thét chói tai, xé rách quần áo của mình, ôm lấy thân thể của người khác......

Giống như có xuân dược mãnh liệt trong không khí vậy, mấy vạn người cứ như thế lâm vào một trận cuồng hoan.

Trên sân khấu, Hồ Thùy Uyên ngơ ngác hé miệng, khó có thể tin được mà nhìn một màn trước mắt này.

Tại sao lại như vậy?

Cô đã làm cái gì?

Tại sao thuốc ức chế lại mất hiệu lực?

Hồ Thùy Uyên xuyên qua đám người đông đúc, chuẩn xác nhìn được thân ảnh của Hàn Vân Nhi, trong đầu tức khắc nổ một tiếng vang:

🌸Là cô?

Hàn Vân Nhi, người bạn thân nhất của cô, hiện tại lại đang khoanh tay đứng một bên nhìn, giống như đang nhìn một trò khôi hài gì đó vậy.

🌸Tại sao cô lại làm như vậy chứ?

Hồ Thùy Uyên khó tin nhìn người phụ nữ trước mắt, ngay cả âm thanh cũng đang run rẩy

Người phụ nữ không trả lời, chỉ là vươn tay với cô, mỉm cười ôn hòa:

🌸Thân ái, cô cần phải đi.

Tầng kính trên đầu mở ra, những giọt mưa lạnh lẽo rớt xuống người cô, Hồ Thùy Uyên ngẩng đầu, ở trong cơn mưa nhìn thấy chiếc trực thăng trên đầu, một cái thang dây buông xuống trước mặt cô.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, âm thanh Hàn Vân Nhi mỉm cười vang lên:

🌸Để tôi nhắc nhở cô một câu, tốt nhất là cô không nên ở lại nơi này.

Đương nhiên là cô không muốn ở lại nơi này rồi, lúc này toàn bộ trần nhà đều biến thành màu trắng biển cả, làm cả cô phát ra tiếng nôn khan

Càng khủng bố hơn chính là, đã có một đám người mất khống chế bò lên sân khấu.

Trừ bỏ lựa chọn bước lên chiếc trực thăng kia, cô không còn bất cứ lựa chọn nào khác.

Mặt trời ngoi lên trong cơn mưa, chiếc trực thăng từ từ nâng lên, bay về phía hòn đảo.

Đúng lúc này, sấm sét từ trên trời đánh xuống, toàn bộ thế giới nháy mắt long trời lở đất.

Khi mở mắt lại lần nữa, Hồ Thùy Uyên phát hiện mình đang ở trong hồ bơi, xuyên thành Alpha cùng tên cũng cùng tướng mạo. Trước mắt Lưu Gia Thư đang tức muốn hộc máu, không hiểu sao cô lại nhẹ nhàng thở ra.

Một đời này, cô sẽ đón lấy một cuộc đời hoàn toàn mới.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.