Thời gian trôi qua, Dịch Dương vẫn miệt mài với mục tiêu không bao giờ thay đổi: trở thành một người đủ mạnh mẽ, đủ trưởng thành để đối diện với Bảo Châu mà không còn cảm giác bất lực hay hối tiếc. Mỗi bước đi của anh trong những năm tháng qua đều mang trong mình một mục tiêu rõ ràng. Anh không còn chỉ là chàng trai ngày nào ngập ngừng trong những câu hỏi về quá khứ, mà giờ đây là một người đàn ông tự tin, đã nắm trong tay những cơ hội lớn lao.
Dịch Dương học ngành công nghệ thông tin, và trong suốt thời gian đó, anh luôn cảm thấy mình đang đi trên con đường mà trước đây anh chưa từng nghĩ đến. Anh trở thành một lập trình viên xuất sắc, làm việc cho những dự án lớn, không ngừng nghiên cứu và cải tiến bản thân. Nhưng điều khiến anh cảm thấy hạnh phúc nhất là những bước tiến mà anh đã đạt được, không chỉ trong công việc mà còn trong cách anh đối diện với chính mình. Anh biết rằng những nỗ lực không bao giờ là vô ích, và mỗi công việc anh hoàn thành, mỗi dòng code anh viết đều mang theo ước mơ được gặp lại Bảo Châu.
Một buổi sáng, anh nhận được một email từ giáo sư của mình. Đó là thông báo về một học bổng tại một công ty công nghệ nổi tiếng ở Mỹ - Neovatech Solutions. Lúc đầu, Dịch Dương không nghĩ nhiều, nhưng khi đọc kỹ thông tin, anh cảm thấy đây là một cơ hội không thể bỏ qua. Thậm chí, anh không biết rằng người sáng lập và chủ tịch của Neovatech Solutions lại chính là Bảo Châu - người anh đã yêu thương và luôn nhớ về trong suốt những năm
qua.
Tại công ty Neovatech Solutions (NTS), Mỹ:
Sau khi nhận được thư mời và chuẩn bị hành trang, Dịch Dương đã lên đường đến Mỹ. Hành trình của anh không chỉ là để thực hiện ước mơ học hỏi, mà còn để chạm vào một phần ký ức sâu thắm trong lòng - Bảo Châu.
Trong khi đó, Bảo Châu đang bận rộn với công việc điều hành công ty. Sau khi nhận được báo cáo về chương trình học bổng, một trong những nhân viên trong cuộc họp đã bất ngờ hỏi cô liệu có muốn tham gia vào buổi lễ trao học bống lần này không. Bảo Châu vốn ít khi tham gia vào các hoạt động này, vì thường thì các giám đốc của các bộ phận sẽ là người đại diện cho công ty tại những sự kiện như vậy.
Một giám đốc của bộ phận nghiên cứu và phát triển trong cuộc họp đã nói: "Lãnh tổng, lần này chúng ta có một số thạc sĩ rất xuất sắc nhận học bổng. Chắc chắn họ sẽ là những người tài năng giúp chúng ta phát triển hơn nữa trong tương lai."
Bảo Châu chỉ gật đầu, nhưng không thực sự để ý đến sự kiện đó cho đến khi một cái tên trong danh sách học bổng thu hút sự chú ý của cô - Mộ Dịch Dương. Cái tên này khiến cô ngạc nhiên. Cô không thể ngừng suy nghĩ về người con trai ấy - người đã từng là một phần quan trọng trong cuộc sống của cô. Trái tim cô có chút xao động khi nhớ lại quá khứ, nhưng cô nhanh chóng gạt đi những cảm xúc ấy. "Liệu mình có nên gặp lại anh ấy không?" - cô tự hỏi, một câu hỏi đầy mâu thuẫn trong lòng.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng, cô quyết định và nói với trợ lý Hạ: "Lần này tôi sẽ đích thân tham gia." Lý do không phải chỉ vì công ty cần cô, mà còn vì một lý do sâu xa mà chính cô cũng không thể lý giải. Dù gì đi nữa,
Dịch Dương đã trở thành một phần trong câu chuyện của cô, và cô không thể quay lưng với quá khứ mãi mãi.
Ngày trao học bổng:
Dịch Dương bước vào hội trường của buổi lễ, cảm giác hồi hộp lạ thường. Anh không thể ngờ rằng mình lại được đứng ở đây, trong một không gian tràn ngập những người tài giỏi, những thạc sĩ xuất sắc từ khắp nơi trên thế giới.
Nhưng điều khiến anh bất ngờ nhất là khi nhìn thấy Bảo Châu - không phải là cô gái mà anh từng biết, mà là một người phụ nữ mạnh mẽ, tự tin, và đầy quyền lực đứng trên sân khấu. Cô giờ đây đã là chủ tịch của NTS, và là người sẽ trao học bổng cho anh.
Bảo Châu nhìn anh từ xa, trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt cô chợt lướt qua Dịch Dương. Anh vẫn như ngày nào, với những nét quen thuộc, nhưng lại lạ lẫm đến kỳ lạ. Cô nuốt một hơi thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh khi bước lên bục.
Lễ trao học bổng diễn ra, và đến lượt Dịch Dương nhận học bổng. Khi đứng đối diện với cô, anh cảm thấy như có một khoảng cách vô hình giữa họ. Mọi thứ xung quanh dường như mờ nhạt đi, chỉ còn lại cô và anh.
Bảo Châu nhìn anh, ánh mắt đầy ẩn ý. Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng cũng đầy nghiêm túc: "Chúc mừng anh, anh Mộ. Tôi tin rằng anh sẽ làm nên những điều tuyệt vời và cống hiến hết mình cho NTS."
Dịch Dương không thể tin vào mắt mình. Cái tên mà anh luôn nhớ, người mà anh luôn hy vọng có thể gặp lại một ngày nào đó, giờ đây đứng trước mặt anh, trao cho anh học bổng, trước mắt anh dần nhoè đi và tưởng chừng như bản thân sẽ nhào đến ôm lấy cô vào lòng nhưng chút lý trí ít ỏi cuối cùng đã giúp anh giữ tỉnh táo, anh khẽ cười và bắt tay cô nhưng đến khi cô cất bước rời đi tay anh lại vô thức nắm chặt lại cũng giống như tim anh lúc này nhưng rồi cũng dần thả lòng mà buông tay cô rồi trở về trạng thái lãnh đạm thường ngày .