Lão thái giám trưởng quảng lần lượt gọi từng người tên, sau khi đã đọc xong, bèn dẫn theo tất cả đi vào trong cung, mỗi cô nương chỉ được phép mang đi hai nha hoàn theo hầu, còn lại đều phải ở bên ngoài chờ đợi lệnh.
Lão ta dẫn mọi người đến một thao trường rất lớn, là nơi chuyên để các hoàng tử trong cung luyện tập bán tên, cả bốn góc đều có người ngồi, đều là những vị quan quyền cao chức trọng, Cha Tiêu Nguyệt là Tiêu thừa tướng cũng ở trong đám người.
Nhóm quý nữ lần này ít nhất có đến trăm người, phần lớn đều là nữ nhân tay trói gà không chặt, đến chỉ để chung vui, chỉ có Vinh Ninh hầu Võ Chiêu Nhi là mang tâm thái đến chiến một trận với cửu công chúa.
“ Nghe nói Ngũ hoàng tử Hạ Huyền bị thương khi đánh nhau với thích khách, không biết năm nay có đến tham gia không"
Hạ Huyền tuy thanh danh không tốt, lại còn vô lại, có đều hắn lại có một khuôn mặt đẹp, rất được cô nương trong kinh thành thích, dù thanh danh bại hoại một chút, nhưng cũng không ẩn hưởng đến tâm thái chiêm ngưỡng của bọn họ a ~
“ Tiêu Nguyệt, phu quân tương lai của ngươi bị người ám sát, ngươi không lo lắng một chút nào sao?"
Có người cố ý nói.
Biết rõ Tiêu Nguyệt đối với hôn sự này rất không tình nguyện, cho nên cố ý chọc nàng chỗ đau mà thôi.
Tiêu Nguyệt hờ hững đáp “ không phải còn chưa chết sao?"
Cô nương kia nhíu mày, chợt cười lạnh nói “ Tiêu Nguyệt, ngươi đang mong Lăng Vương điện hạ chết sao?"
" Cũng phải thôi, một người như ngài ấy, đừng nói ngươi, ngay cả ta cũng sẽ không đồng ý gả cho một tên như vậy."
Tiêu Nguyệt nhìn nàng ta liếc mắt một cái, bình tĩnh nói “ ngươi thật ồn ào"
Còn ồn ào hơn cả Hạ Huyền nữa.
Cô nương kia cứng họng, lập tức chỉ tay lên mặt nàng nói “ Được lắm, Tiêu Nguyệt, chờ lát nữa xem ta có đánh gãy chân ngươi không!"
Tiêu Nguyệt chẳng thèm để ý đến nàng ta, trực tiếp lơ đi.
Mộ Dung Cẩm Càng thêm không có chỗ phát tiết, thấy nha hoàn đang cúi gằm mặt một bên liền trực tiếp đánh nha hoàn mình một bạt tai.
Nha hoàn bị đánh bất ngờ ngã lăn xuống đất, ôm mặt khóc nức lên.
“ Còn khóc, có tin ta băm nhỏ ngươi ra cho chó ăn không? đúng là loại không biết đều"
Nàng ta nhìn những quý nữ khác, cười mỉa mai nói" nhìn cái gì mà nhìn? ta đánh nha hoàn của ta, các ngươi cũng muốn quản?"
Ở trước mặt văn võ bá quan không coi ai ra gì dậy dỗ nha hoàn, cô nương này rất gan dạ.
Cũng may hoàng thượng cùng các hoàng tử chưa đến, không thì đã phạm tội bất kính rồi.
Những quý nữ khác đồng loạt quay đầu, trong mắt khinh thường thấy rõ.
So với Tiêu Nguyệt bất tài, bọn họ càng thêm ghét loại người ỷ thế hiếp người này hơn.
Mộ Dung Cẩm là đích nữ của thượng thư nhất đẳng Mộ Dung Hàn, mẫu thân lại là quận chúa của An quốc công phủ, từ nhỏ đã có tính cách ngang ngược không coi ai ra gì. phụ mãi rất chiều theo ý nàng ta, cho nên càng thêm hống hách vô lý.
Đúng lúc trầm mặt, một tiếng nói lảnh lót vang lên.
Hoàng hậu cùng với thái hậu mỗi người một bên ngồi sát cạnh hoàng đế, nhưng người ngồi bên người ông lại là Quý phi Kim Thị.
Đối với hành động này của hoàng đế mọi người cũng nhìn lâu thành quên, là bọn họ không cho phép ông lập hậu, vậy chỉ có thể tùy ý ông thích sủng ái ai thì sủng, dù sao chỉ cần không liên lụy đến danh dự là được.
Hoàng đế lúc này mới nhìn thái giám trưởng quảng nói" Có thể bắt đầu rồi"
Thái giám cúi đầu vâng một tiếng, lớn giọng nói.
“ Mời các quý nữ xếp hàng bốc thăm, cuộc thi năm nay cũng giống năm trước, chỉ có đều phần thưởng sẽ được nâng cấp lên, ai là người chiến thắng trong năm nay, không chỉ có cơ hội nhận được vật phẩm trị giá mười vạn lượng vàng, còn được hoàng thượng đích thân ban tặng Bích Thượng Xuyên Vân Tiễn, có tuổi thọ lên đến ba trăm năm, lực kéo có thể bán ra ngàn dặm, khác thiên hạ chỉ có duy nhất một cây cung này, cùng với ba trăm mũi tên được chạm khắc bằng ngọc thạch tinh xảo...."
Nghe lão thái giám nói xong, mọi người khẽ hít vào một hơi sâu.
Bích Thượng Xuyên Vân Tiễn!
Không ngờ hoàng đế lại thật sự bỏ ra vật quý báu như vậy, chỉ để làm phần thưởng cho các quý nữ?
Mọi người không khỏi hoài nghi, lão hoàng đế thật sự không có ý gì khác sao?
Đối với những cô nương không thích văn võ, nhìn thấy vật bất phàm này cũng không hiếm lạ, chỉ có ánh mắt của những người thật sự hiểu về nó mới lộ ra kinh ngạc cùng tham luyến.
Đến cả Tiêu Linh Lung cũng có hứng thú, nếu có thể mang vật này về cho ca ca của nàng, vậy huynh ấy nhất định huynh ấy sẽ rất vui!
Chính là cô ta so với Tiêu Nguyệt càng thêm gà mờ, có thể lấy cái gì tranh với Võ Chiêu Nhi cùng Cửu công chúa chứ?
Tiêu Nguyệt nhìn cây cung chạm khắc hình rồng màu vàng xinh đẹp trước mặt, trong lòng cũng có chút cân nhắc.
Nàng quả thật đối với thứ đồ chơi này rất có hứng thú, tương lai biến thành người bình thường cũng có thể lấy đi săn con mồi cũng không tồi a!
Hoàng đế chắc chắn trong lòng đã có nắm bắt, Cửu công chúa từ nhỏ đã học võ, ông biết rõ nàng ta nhất định sẽ giành được hạng nhất, cho nên mới có ý mang ra vật này, thay vì tặng cho một trong những vị hoàng tử để bọn họ đấu đá, thì trực tiếp lấy làm phần thưởng cho con gái yêu quý của ông ta, như vậy liền vẹn cả đôi đường, ai cũng không thể nói gì thêm.
Cửu công chúa Hạ Vi cùng quận chúa Võ Chiêu Nhi đều đã đi đến, cũng xếp hàng chung với các nàng.
Thái giám đột nhiên hô lớn “ ta tuyên bố, Cuộc thi bán cung năm nay, chính thức bắt đầu "
Hết chương 19
Tác giả có lời muốn nói.
Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.