Mới sáng sớm, trước cổng cung đã chật kín người đưa đón. xe ngựa xếp thành từng hàng, bên cạnh là phụ mẫu đang dặn dò con gái phải cái này cái kia, nhất định không được thất lễ trước hoàng đế cùng hoàng hậu Nương nương, phải giữ vững tâm thế, dù thắng hay thua cũng đừng nản lòng, vì đây dù cũng chỉ là khảo hạch dành cho nhóm quý nữ, thắng thua không quan trọng, quan trọng là có lọt được vào mắt xanh của hoàng hậu nương nương hay không.
Những người đến đây phần lớn đều mang mục đích, cũng âm thầm điều tra biết được hoàng hậu sẽ từ trong đám quý nữ này chọn ra một người làm chính phi của tam hoàng tử Hạ Doãn, cũng chính là Tuyên vương.
Chuyện tốt như vậy còn không biết nắm bắt nếu để người khác giành được, còn sẽ có cơ hội nữa sao?
Vì thế ngoại trừ nữ nhi nhà võ tướng ra, những người khác đều không quan tâm đến cuộc thi này lắm, ngược với nữ nhi nhà võ tướng ăn mặc phục trang đơn giản, đám cô nương này lại trang điểm mặc y phục xinh đẹp, trâm cài bạch hoa, không biết còn tưởng đâu đi tuyển tú.
Hai chiếc xe ngựa xa hoa dừng lại trước cổng cung, tiếp đó từ bên trong một thiếu nữ bước xuống.
Mặc trên người một bộ trang phục có phần giống với nam nhân màu đỏ thêu kỳ lân rất bắt mắt, tóc dài bối cao thành đuôi ngựa, trên đai lưng là ngọc bội xanh biếc cũng thêu kỳ lân, vừa nhìn đã biết đắt tiền. bên cạnh nàng là hai tiểu nha hoàn, một cái đáng yêu, nha hoàn còn lại hơi lạnh lùng nhưng lại rất xinh đẹp.
Nhìn thấy trận hình này, nhiều quý nữ chưa gặp qua Tiêu Nguyệt bèn hỏi.
“ Cô nương đó là con gái nhà ai? sao trước đây ta chưa từng gặp qua nàng?"
" Ta xem xe ngựa đó hình như là của phủ Thừa tướng, chẳng lẽ nàng ta chính là Tiêu Nguyệt?"
" Năm năm không thấy, không ngờ nàng ta lớn lên lại là cái dạng này"
Khuôn mặt kinh diễn động lòng, dù trang phục không hoa lệ nhưng khi mặc lên người lại rất phù hợp, rất ra dáng con nhà võ tướng.
" Chẳng lẽ mấy năm trước bị đánh còn chưa sợ sao? ta còn tưởng nàng ta lần này sẽ không tham gia chứ, thật không ngờ, cũng dám đến"
Có người khinh thường nói.
“ Nghe nói mấy năm nay Tiêu thừa tướng dốc lòng dạy dỗ, có khi sẽ chịu được hai chiêu của Hạ Vi công chúa đi... hahaha "
Chúng quý nữ cười ha hả.
Rất muốn xem lát nữa nàng bị bễ mặt.
Đúng lúc này một cô nương khác cũng từ trong thùng xe đi ra, nhìn cách ăn mặc rất giống với bọn họ, đều là đầu cài trâm ngọc y phục hoa lệ, cùng với khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ.
Tiêu Linh Lung vừa xuống dưới liền ghét bỏ nhìn nàng nói " Tỷ tỷ ăn mặc như vậy là muốn làm bễ mặt phủ thừa tướng sao? "
Tiêu Nguyệt hờ hững liếc nàng ta một cái, đây là con của kế mẫu, là muội muội cùng cha khác mẹ với nàng, hai người ngày thường không thiếu dùng lời lẽ chế nhạo đối phương. nghe nàng ta nói như vậy Tiêu Nguyệt khoé miệng hơi cong, giễu cợt nói.
“ Hôm nay là đại hội thi bán cung giữa các quý nữ, chứ không phải tuyển tú, muội muội mặc như vậy, là sợ người khác không biết ý đồ của chính mình sao?"
Tiêu Linh Lung á khẩu, trừng mắt nhìn nàng" Ngươi nói bậy, ta thì có thể có ý đồ gì chứ? đừng có ngậm máu phun người!"
Tiêu Nguyệt cũng không muốn cùng nàng ta đua co, thấy có thái giám đi ra cầm theo danh sách gọi tên mình bèn đi đến, mặc kệ Tiêu Linh Lung một bụng hoả khí còn đang oai oán phía sau.
Hoàng cung bên trong.
Diêu Hoa Cung:
“ Tiêu Nguyệt có đến không?"
“ Bẩm công chúa, người đã đến"
Cửu công chúa ngồi trên ghế quý phi được người xoa bóp chân, nghe vậy khẽ cười nhạt “ Cô ta dám đến thật à?"
Nàng ta còn tưởng Tiêu Nguyệt sẽ giống mấy năm trước, tìm đủ lý do để thoái thác chứ!
“ Tiêu Nguyệt có đến hay không không quan trọng, lần này đối thủ của con chỉ có một, chính là Võ Chiêu Nhi"
Hoàng hậu trang nhã bước vào, Hạ Vi lập tức ngồi dậy “ Mẫu hậu"
Hoàng hậu phất tay làm đám nha hoàn ra ngoài, liền đi đến ngồi bên cạnh nữ nhi.
“ Võ Chiêu Nhi bất quá là may mắn mà thôi, mẫu hậu cần gì phải lo lắng chứ?"
Hạ Vi không cho là đúng nói.
Hoàng hậu yêu thương nhìn nàng ta “ Năm trước con không có ở đây, một mình nó đã có thể đánh bại toàn bộ các đối thủ, ngay cả hoàng huynh của con cũng nói, nếu mà đánh thật còn chưa chắc đã đánh thắng nàng ta"
Hạ Vi mở to mắt “ hoàng huynh thì có tài cán gì chứ? đừng nói Võ Chiêu Nhi đó, e rằng con chỉ mới búng tay thôi là huynh ấy đã thua rồi"
“ Trước đó là khi con không ở, nên cô ta mới dễ dàng được vị trí đứng nhất thôi, mẫu hậu đừng quá lo lắng"
Lần trước cô ta không ở, mới để cho Võ Chiêu Nhi có cơ hội ra oai, giờ cô ta trở về rồi, xem còn có ai dám tranh giành vị trí thiên hạ đệ nhất quý nữ này của nàng ta nữa.
Hoàng hậu yêu thương sờ tóc con gái, mỉm cười nói “ con gái của ta quả nhiên đã lớn thật rồi, không biết ai sẽ có phúc khí lấy được con nữa, haiz! mẫu hậu thật sự muốn giữ con ở lại bên cạnh mãi mãi"
Hạ Vi làm nũng nhào vào lòng hoàng hậu nói “ mẫu hậu nói gì đó, nhi thần sẽ không lấy ai khác, nhi thần muốn ở lại với người mãi mãi, đám phàm phu tục tử đó, có thể xứng với nhi thần sao?"
Hoàng hậu cưng chiều nhéo má Hạ Vi" hài tử ngốc, ngươi nghĩ cả đời sẽ được ở bên cạnh mẫu hậu sao? con gái lớn phải gả chồng, con sớm muộn cũng sẽ gả đi"
Hạ Vi hừ hừ nói “ Con không gả, phụ hoàng yêu thương con như vậy, chỉ cần con nói, người nhất định sẽ đồng ý!"
Hoàng hậu bất lực cười cười “ Đến khi ngươi gặp được người muốn ở bên cả đời, đừng có đến cầu xin mẫu hậu"
Hạ Vi bĩu môi “ nam nhân thiên hạ đều đa tình như nhau, con mới không gả cho bọn họ"
“ Vậy con muốn gả cho ai?"
Hoàng hậu nghi hoặc hỏi.
Hạ Vi bất quá mới mười sáu, tâm tính thiếu nữ vẫn còn, nghe vậy lập tức ngượng ngùng lên.
“ Mẫu hậu đừng hỏi nữa, làm gì có ai chứ!"
Hoàng hậu hoàn toàn không tin" Đừng lừa ta, mỗi khi con nói dối đều sẽ lắp bắp, nói đi, cậu ta là ai?"
Hạ Vi di chuyển tầm mắt, cũng không dám giấu hoàng hậu, dù sao chỉ cần bà muốn, nhất định sẽ điều tra ra.
“ Ngoài Triệu Bạch ra, còn có thể là ai!!"
Hoàng hậu đột nhiên trừng mắt “ Sao cơ?"
Hết chương 18
Tác giả có lời muốn nói.
Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.