Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 73



Ngay cả khi có nhiều thứ che khuất trên khuôn mặt nhưng đôi mắt Ngọc Đào vẫn tinh khiết như sương mù buổi sáng.   

"Ta sợ cái gì?"   

Ngọc Đào mê mang hỏi ngược lại Hàn Trọng Hoài.   

"Ta tưởng nàng thích nơi này, chán ghét đi kinh thành."   

"Đại nhân cũng đã tới, ngài lại không có khả năng ở lại chỗ này, dù sao sớm muộn gì cũng phải đi, vậy không bằng sớm rời đi."   

"Nếu nàng không muốn, vậy chúng ta có thể không đi."   

Hàn Trọng Hoài dùng "chúng ta", trên mặt Ngọc Đào lộ ra vẻ kinh ngạc thích hợp: "Đại nhân tính toán không trở về?"   

Ngọc Đào phối hợp với Hàn Trọng Hoài, nhưng Hàn Trọng Hoài lại không theo lẽ thường mà ra bài, không ôn nhu ôm nàng nói vài câu tình cảm ngọt ngào, cũng không có tựa tiếu phi tiếu trào phúng nàng giả ngu.   

Ánh mắt hắn nhàn nhạt, nhưng rơi vào trên người Ngọc Đào lại tự dưng làm cho hô hấp của nàng dần dần chậm lại, giống như hô hấp bình thường đặt ở trong hoàn cảnh này, sẽ đột ngột không đúng.   

Thời điểm tất cả dường như đứng yên, mấy chiếc thuyền lắc lư trên mặt nước không làm cho Ngọc Đào cảm thấy thời gian đang chuyển động nhẹ nhàng, mà ngược lại làm cho nàng cảm thấy hơi chóng mặt.   

Mà Hàn Trọng Hoài giống như không phát hiện tất cả những chuyện này, sắc mặt hắn như thường, theo tiết tấu của hắn mà ném ra vấn đề: "Nàng thích nơi này sao?"   

Trong một bầu không khí căng thẳng, đáp án của mỗi vấn đề đều đặc biệt quan trọng.   

Ngọc Đào dừng một lát, cảm thấy nếu chính mình không nói nữa thì sẽ hít thở không thông mà chết, lúc này nói: "Không thể nói thích, chỉ là một nơi để dừng chân mà thôi, cho dù là nơi này hay là nơi khác, đối với ta mà nói đều không có gì khác nhau."   

Chẳng qua không ngừng tiếp xúc với những người xung quanh cũng là một chuyện phiền toái.   

Bà chủ của tửu lâu cùng chủ cửa tiệm ở nơi này cũng đều không tệ.   

"À."   

Hàn Trọng Hoài lên tiếng, nhìn biểu tình có vẻ giống như cao hứng, mặc dù Ngọc Đào không biết hắn đang cao hứng cái gì.   

Hai người cũng không lên thuyền, nhưng Ngọc Đào lại Hàn Trọng Hoài kéo về chỗ ở rồi lên giường.   

Bầu trời trắng đen xen kẽ, hoàng hôn bao phủ mặt đất, ngón tay Ngọc Đào nhuộm nước hoa phượng đặt trên vai Hàn Trọng Hoài, để lại từng đạo dấu vết triền miên đỏ thẫm đắm chìm trong ánh sáng màu cam trên lưng hắn.   

Sau khi kết thúc, Hàn Trọng Hoài nhìn vết đỏ trên xương quai xanh, lại nhìn tay Ngọc Đào: "Lòng của nàng ở trên người người ta."  

Nghe nói như vậy, Ngọc Đào như có điều suy nghĩ đến lúc bên bờ sông vì sao Hàn Trọng Hoài lại cao hứng, khi đó hắn cao hứng là may mắn nàng không lòng mình đặt ở bất kỳ một chỗ nào.   

Bởi vì không có đem tinh lực chân chính nghiêm túc cho bất kỳ một chuyện gì, hơn nữa không để ý bất cứ chuyện gì, cho nên có thể đem tất cả những thứ chưa từng lấy ra đều cho hắn.   

Nghĩ nghĩ, Ngọc Đào nhìn vòng eo săn chắc ướt đẫm mồ hôi của Hàn Trọng Hoài, hắn lấy đâu ra tự tin như vậy, cho rằng nàng nguyện ý trao tấm lòng cho hắn, còn sớm lộ ra nụ cười chúc mừng.   

*

"Hoàng tổ phụ, Khánh Bình không muốn, vì sao nhất định phải gả Khánh Bình đến Ngụy gia?"   

Hai mắt Khánh Bình quận chúa sưng đỏ, rõ ràng đã khóc không ngừng một lần.   

Ban đầu nàng ta đề nghị kết thân với Hàn Trọng Hoài là vì muốn trợ giúp phụ thân, sau đó mọi chuyện thay đổi, biến thành một loại chấp niệm.   

Hàn Trọng Hoài nói nếu không có Ngọc Đào tồn tại trên đời, hắn sẽ hết hy vọng mà quên Ngọc Đào, bởi vì lời này của hắn nên nàng ta mới phái người đi tìm tung tích Ngọc Đào.   

Nhưng ám vệ phái đi giữa đường cũng không còn tung tích, mấy ngày trước thám tử hồi báo, lúc này nàng ta mới biết Hàn Trọng Hoài đã rời kinh được mấy ngày.   

Lúc này hắn rời kinh, lại nghĩ đến chuyện ám vệ bị mất tích, mục đích mà hắn rời đi cũng càng rõ ràng hơn. 

Hàn Trọng Hoài đang lợi dụng nàng ta để tìm thông phòng của hắn, nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta còn mắc câu.   

Nàng ta vội vàng phái người bắt Hàn Trọng Hoài trở về, không cho hắn như ý, lại không nghĩ tới đột nhiên quan viên trong triều đình đồng loạt nhắc tới hôn sự của nàng ta, để cho nàng ta mau chóng hoàn thành di nguyện của vong phụ, trong vòng trăm ngày phải thành thân với Ngụy Cẩm Dương.   

Hiện tại chỉ sợ Hàn Trọng Hoài đã tìm được thông phòng của hắn.   

Nàng ta thật sự không hiểu rõ ràng là một nha đầu, nàng ta cùng nữ nhân kia một người ở trên trời, một người ở trong bùn, vì sao Hàn Trọng Hoài lại coi nha đầu kia như trân bảo, đối với nàng ta lại vứt bỏ như giày rách.   

"Thấm nhi, sau khi ngươi lập gia đình, trẫm phong ngươi làm công chúa như thế nào?"   

Khánh Bình sửng sốt, nàng ta biết theo trình độ được sủng ái của mình, chắc chắn sẽ được phong hào của công chúa, nhưng không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ nhắc tới vào lúc này.   

"Nhưng Khánh Bình không muốn gả, nếu để cho con không gả, con nguyện ý không cần phong hào công chúa..."   

"Đó là di nguyện của phụ vương ngươi, trẫm đã tứ hôn, văn võ cả triều đình đều nhìn, chẳng lẽ ngươi muốn nhận lấy tội danh bất trung bất hiếu, để cho tất cả mọi người chọc vào xương sống của ngươi, nói ngươi để cho phụ vương ngươi chết không nhắm mắt!?"   

Giọng điệu của Thánh thượng đột nhiên nghiêm túc, sau khi nói xong thi ho khan, cung nhân vội vàng tiến lên đưa khăn thuận khí, Khánh Bình kinh hoảng thất thố, nhìn mái tóc hoa râm của Hoàng tổ phụ, giống như là bị tiếng ho khan đánh thức, lời nói đều nghẹn trở về bụng, không dám có ý phản bác trưởng bối nữa.   

Hiện giờ Hoàng tổ phụ cũng giống như phụ thân của nàng ta lúc trước, suy yếu giống nhau, tiều tụy như nhau.   

Nàng ta biết hoàng tổ phụ cũng giống như phụ thân nàng ta, không chịu nổi được bao lâu nữa.   

Nàng ta đã không nghe lời của phụ vương một lần, hiện tại cũng không dám làm trái lời hoàng tổ phụ nữa. Nói cho cùng ở trước mặt hoàng tổ phụ nàng ta vẫn luôn không có tự tin như trước mặt phụ vương, nàng ta biết phụ vương sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn đến chính mình.  

Nhưng bây giờ nàng ta không dám, nàng ta sợ hãi, sợ hoàng tổ phụ biết được tất cả, sợ người đời đều cảm thấy nàng ta là tội nhân, sợ phụ vương thật sự chết không nhắm mắt, hoàn toàn thất vọng với nàng ta.   

"Nếu hoàng tổ phụ muốn Khánh Bình gả, Khánh Bình nguyện ý gả cho lang quân Ngụy gia, Hoàng tổ phụ có thể để cho Khánh Bình ở bên cạnh Hoàng tổ phụ vĩnh viễn hay không."   

Hoàng thượng đặt tay lên đầu Khánh Bình, nhẹ nhàng vuốt tóc cho nàng: "Trẫm sẽ nhìn ngươi xuất giá."   

"Hoàng tổ phụ..."   

Khánh Bình ôm chân Hoàng Thượng bật khóc, nàng ta khóc giống như là hải tử chịu ủy khuất làm nũng, muốn đem tất cả ủy khuất phát tiết sạch sẽ.  

Cung nhân thấy vậy liền muốn ngăn cản Khánh Bình, sợ nàng ảnh hưởng đến tâm tình Hoàng Thượng, nhưng chỉ thấy Hoàng Thượng phất phất tay, tùy ý để tôn nữ gào khóc ở bên cạnh mình.   

Thời điểm Thái tử còn ở đây, Khánh Bình kéo dài hôn sự, chẳng qua là biết nếu hôn sự của nàng vẫn chưa xong ngày nào, phụ thân sẽ không thể an tâm ngày đó.   

Nàng ta không muốn làm cho hắn an tâm, không muốn để cho hắn rời đi.   

Nhưng hắn vẫn rời đi.   

"Thấm Nhi còn chưa lớn lên, phụ vương đã đi rồi, Hoàng tổ phụ, Thấm Nhi không muốn một mình..."   

Khánh Bình ôm chân Hoàng Thượng, nói rất nhiều lời vụn vặt, nói mệt mỏi rồi thì nức nở, mãi cho đến khi nhắm mắt ngủ, Hoàng Thượng vẫn vuốt ve sợi tóc của nàng như cũ.   

Ba ngày sau, Khánh Bình quận chúa gả cho Ngụy gia, đồng thời sắc phong danh hiệu công chúa, bởi vì "Khánh Bình" là danh hiệu mà tiên thái tử đặt ra, vì vậy Hoàng Thượng vẫn chưa ban cho công chúa danh hiệu khác.   

Chỉ là từ Khánh Bình quận chúa biến thành Khánh Bình công chúa.   

Bởi vì còn đang trong hiếu kỳ nên hôn lễ được tổ chức đơn giản, Ngụy Cẩm Dương cưới được Khánh Bình, sương mù giữa lông mày quét sạch không còn, hồn nhiên không nhớ lúc trước Khánh Bình đã làm cho hắn khó chịu như thế nào.   

"Ngươi cưới ta, Ngụy gia các ngươi sẽ phải dời tộc."    

Khánh Bình nhìn Ngụy Cẩm Dương đang mừng rỡ như điên, thật sự không có cách nào cảm nhận được phần cao hứng này của hắn.   

Ngụy gia là thế gia võ tướng, một nửa nam nhân họ Ngụy đều chết ở sa trường, bao gồm cả phụ thân của Ngụy Cẩm Dương, các thúc thúc đều vì vinh quang của gia tộc mà chết.   

Khác với người bên ngoài, hiện giờ địa vị của Ngụy gia là dùng máu thịt mà gây dựng nên.   

Mà phụ thân vì để cho nàng ta rời xa phân tranh, sớm đã nói qua với Ngụy Cẩm Dương, sau khi hắn cưới nàng ta, người Ngụy gia sẽ dời đến Tây Nam, từ nay về sau rời khỏi kinh thành, rời khỏi trung tâm quyền lợi.   

"Tây Nam rất tốt, nghe nói nơi đó có rất nhiều mỹ thực tươi ngon, khí hậu cũng không rét lạnh giống như kinh thành, tổ mẫu đã sớm tính toán đến nơi đó trồng hoa cỏ gì đó, chỉ chờ khởi hành."   

Ngụy Cẩm Dương tươi cười, ý đồ đem kỳ vọng của mình nói cho Khánh Bình.   

"Ngươi sẽ hối hận, cho dù hiện tại không, sau này cũng sẽ, ngươi sẽ oán ta, oán ta để cho cả gia tộc ngươi chỉ có thể lùi bước, không thể tiến lên."   

Khánh Bình cắn môi, nghiêng mặt không muốn nhìn Ngụy Cẩm Dương.  

“Thấm Nhi, chúng ta xem như cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nàng còn không hiểu ta sao? Cho dù không phải bởi vì nàng thì ta cũng muốn dời tộc ra khỏi kinh thành, mấy chục năm qua Ngụy gia vẫn luôn có người hy sinh, đối với ta mà nói, Ngụy gia đã làm đủ rồi."

"Cho dù Ngụy gia lui, có thể còn có Trương gia, Lý gia, Vương gia, sẽ có vô số gia tộc xuất đầu thay thế."   

Ngụy Cẩm Dương nắm bàn tay lạnh lẽo của Khánh Bình, khẩn thiết nói.   

Những lời này của Khánh Bình, không thể nghi ngờ đã cởi bỏ một chút vướng mắc trong lòng Ngụy Cẩm Dương, vốn dĩ hắn tưởng rằng Khánh Bình thật sự coi trọng Hàn Trọng Hoài.   

Nhưng hiện tại xem ra đại khái là do Khánh Bình sợ hắn hối hận nên mới làm ra nhiều chuyện phản kháng hôn sự như vậy.   

Trước khi tháo mũ phượng, Khánh Bình nhìn Ngụy Cẩm Dương, chỉ có một câu hỏi cuối cùng: "Có phải Hàn Trọng Hoài có quan hệ với Phúc vương hay không?"   

Mấy ngày nay nàng ta vẫn luôn để ý đến quan hệ triều đình, mặc dù phụ tá của phụ thân nàng ta đã tan rã, nhưng vẫn có người nguyện ý phân tích thế cục với nàng ta.   

Là do thế tử của Phúc vương nhắc tới hôn sự của nàng ta nên quan viên trong triều đình mới ép nàng ta phải tuân theo di nguyện của phụ vương.   

Ngụy Cẩm Dương chần chờ một lát, gật đầu.   

Tuy rằng Hàn Trọng Hoài không nói rõ, nhưng lại chưa bao giờ phủ nhận suy đoán của hắn.   

Mặc dù gật đầu, nhưng Ngụy Cẩm Dương không nói bất luận suy đoán gì, chỉ nói: "Hàn Trọng Hoài cũng không khác nhiều so với ta, chí hướng của chúng ta đều không có quyền, hắn xen vào triều chính là thân bất do kỷ, mục tiêu sau này của hắn không phải là tiến lên, mà là toàn thân trở ra."   

"Toàn thân trở ra?"   

Khánh Bình cười mang theo trào phúng, "Đã vào vòng xoáy, làm sao có thể toàn thân trở ra."

Nghe nói như vậy, Khánh Bình chỉ cảm thấy Ngụy Cẩm Dương bị Hàn Trọng Hoài lừa gạt, Hàn Trọng Hoài lừa hắn không có chí lớn, sau đó chiếm được sự tín nhiệm của phụ vương nàng ta, nàng ta cùng Ngụy gia rời khỏi kinh thành, mà Hàn Trọng Hoài giống như là hy sinh được phe Thái tử ủng hộ.   

Cái này gọi là được tiện nghi còn khoe khoang, Hàn Trọng Hoài luôn luôn giả dối.   

Mặc dù còn có rất nhiều lời để nói, nhưng Khánh Bình biết vào thời khắc này không thể tiếp tục đề cập đến chuyện của Hàn Trọng Hoài nữa, nàng ta im lặng lại, cúi đầu nhìn kim văn trên váy, chờ động tác tiếp theo của Ngụy Cẩm Dương.   

Chỉ là Ngụy Cẩm Dương tìm nút thắt quá mức cẩn thận, khiến cho Khánh Bình lại có thời gian nhớ tới Hàn Trọng Hoài.   

Nàng ta cũng không biết chính mình muốn kết thân với Hàn Trọng Hoài, có phải là vì để cho phụ thân không an tâm, để Ngụy Cẩm Dương không hối hận hay không.   

Nàng ta chỉ biết, từ sau ngày đó gặp qua ngoài cửa sổ, sau khi Hàn Trọng Hoài hôn Ngọc Đào, lúc nào trong đầu nàng ta cũng hiện lên một màn kia.   

Ngón tay tái nhợt xương khớp rõ ràng giống như trân bảo mà nâng mặt nàng ta lên, ngũ quan thâm thúy dần dần tới gần, đôi môi đỏ thẫm báo hiệu một nụ hôn triền miên ấm áp.   

Khánh Bình đang nghĩ, nụ hôn của Ngụy Cẩm Dương đã đánh tới.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.