Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 72



Hàn Trọng Hoài nói không vội trở về kinh thành, thật đúng là không trở về kinh thành, an an ổn ổn ở bên cạnh Ngọc Đào.   

Ba bữa cơm tự lo, không chạy đến chỗ ở của Ngọc Đào để ăn nhờ.   

Vốn dĩ Ngọc Đào tưởng rằng sau khi hắn đến, cho dù nàng không bị đe dọa bao lực thì ít nhất cũng sẽ bị nhốt trong phòng ba ngày không xuống giường được.   

Trên thực tế thì quả thật mỗi buổi sáng chân đều mềm nhũn không xuống được giường, nhưng sáng sớm Hàn Trọng Hoài đã lễ phép rời đi, một bộ dáng ta không dính lấy nàng, nàng mau cố gắng đi làm sự nghiệp của chính mình, khiến cho nàng chỉ có thể khập khiễng đi mở cửa tiệm.   

"Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì?"   

Đối với người bên ngoài Ngọc Đào vẫn phải ngụy trang, da thịt vàng ố, hiện tại bởi vì khẩn trương cùng lao động quá độ vào ban đêm, trước mắt có thêm một vòng bóng đen, hơn nữa bộ dáng ngụy trang càng trở nên khó coi.   

Vốn dĩ nàng còn muốn dựa vào việc bán son phấn, coi mình là chiêu bài sống, từng chút một tẩy trắng bản thân, lộ ra tướng mạo của mình, đồng thời thuận tiện đánh bóng tên tuổi của cửa tiệm, ai biết Hàn Trọng Hoài vừa đến đã phá hủy kế hoạch của nàng.   

Dựa vào quầy, Ngọc Đào nhìn Hàn Trọng Hoài đang ngồi ở tầng hai của tửu lâu đối diện, từ suy đoán người này muốn làm gì đến sao người này lại nhàm chán như vậy.   

Vốn dĩ gian tửu lâu kia bị đóng nửa kín nửa mở, đầu tiên là thấy Trần Hổ bận rộn vào. Đợi đến khi Hàn Trọng Hoài lên lầu hai, nàng mới phát hiện cửa sổ tầng hai đã bị phá hủy, chỉ còn lại hàng rào trơ trụi, Hàn Trọng Hoài cũng không cần mành che gió, ngồi ở trước bàn vừa uống trà vừa nhìn nàng.   

Mà ở góc độ của nàng cũng vừa vặn có thể nhìn thấy hắn.   

Mỗi ngày hắn cũng không làm chuyện gì khác, nàng mở cửa tiệm thì hắn ngồi đối diện, giống như công việc duy nhất của hắn là nhìn chằm chằm vào nàng.   

Nếu như nàng không ngụy trang thành bộ dáng xấu xí thì còn có thể nhìn được, nhưng bộ dáng hiện tại của nàng như vậy thì hắn còn nhìn cái gì.   

Ngọc Đào cúi đầu, tự hỏi có nên tra tấn mình hay không, dùng miếng vải quấn quanh ngực mình.   

Nghĩ đến cảm giác thịt bị ép cùng một chỗ, cuối cùng nàng vẫn buông tha, xét theo trạng thái "bệnh nặng" hiện tại của Hàn Trọng Hoài, nếu nàng bọc lại, chỉ sợ hắn nhìn càng lợi hại, thuận đường còn có một lý do chính đáng để suy nghĩ vì sao nàng lại thu nhỏ lại.  

"Phu nhân, đây là đại nhân bảo ta đưa tới đây."   

Trên tay Đại Hoa cầm hộp đựng gỗ lim chạm khắc hoa văn, đặt hộp lên quầy, mở nắp đậy ra, điểm tâm bên trong là bánh khoai lang xanh, ngoại trừ điểm tâm, còn có năm món một canh, mỗi món ăn đều vô cùng tinh xảo, đều là những món nàng thường ăn khi còn ở kinh thành, không giống như món mà đầu bếp của tửu lâu ở đây có thể làm ra.   

Ngọc Đào nếm một ngụm, lập tức xác định Hàn Trọng Hoài đã đem đầu bếp ở kinh thành gọi tới.   

"Phí công, hắn cho rằng hắn có thể ở chỗ này được thêm mấy ngày." Là dựa lưng vào bóng râm để hóng mát? Nghe ý tứ từ lời nói lúc trước của hắn, Phúc vương không giống như phụ thân từ ái gì, nhi tử có giá trị lợi dụng hắn ta mới có thể coi trọng, nếu là như vậy, cũng không có khả năng là Phúc vương cảm thấy Hàn Trọng Hoài phải chịu áp lực quá lớn, vì vậy mới cho hắn một kỳ nghỉ xuân nhàn nhã ở thời điểm mấu chốt này.   

Nghĩ nghĩ, Ngọc Đào ngước mắt lên muốn nhìn Hàn Trọng Hoài, trước tiên nhìn thấy một đám người xem náo nhiệt đang vây quanh cửa.   

Từ khi Hàn Trọng Hoài phá cửa sổ lầu hai, mỗi ngày đều có không ít người chạy đến xem náo nhiệt, công tử ca có tiền từ nơi khác đến coi trọng quả phụ xấu xí, sự tích này đã được bịa thành mấy câu chuyện xưa lưu truyền trên phố.   

Nhờ phúc của mấy câu chuyện này mà nàng đã kéo được một đám người chạy đến con phố này, chỉ là nàng ngồi trong cửa tiệm, cũng nghe được không ít câu "Cũng chỉ có như vậy."  

Nàng cũng chỉ có như vậy, vậy không có việc gì thì chạy đến cửa tiệm của nàng để làm gì.  

Những nữ nhân này rõ ràng đời này cũng nhất định không làm được việc dựa vào nam nhân làm giàu, nàng lớn lên như vậy mà vẫn có thể làm cho nam nhân anh tuấn có tình cảm đặc biệt, có thể thấy được năng lực của nàng ưu tú cỡ nào, bọn họ chỉ biết trợn trắng mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng mà không biết suy nghĩ sâu xa đến vấn đề kỹ thuật.

"Phu nhân, sau này nô tỳ có thể nhận đồ ăn sao?"   

Thấy Ngọc Đào ăn đồ ăn, Đại Hoa không xác định hỏi. Hộp thức ăn này là Trần Hổ đưa cho nàng ấy, nói là đại nhân sai người chuẩn bị cho phu nhân, vốn dĩ nàng ấy không có lòng tin đối với trù nghệ của mình, vì vậy liền cầm lấy hộp thức ăn.   

Nguyên bản nàng ấy còn sợ phu nhân mất hứng vì cầm đồ của bọn họ mang đến đây.   

"Đồ ăn thì có gì sai, càng tiết kiệm bạc cho chúng ta."   

Hộp đồ ăn trước mặt Ngọc Đào rõ ràng là đồ dùng của nhà phú quý, đám người xem náo nhiệt lập tức nghĩ đến đồ ăn là do quý công tử tặng, có lòng nhìn màu sắc thức ăn, một đám làm bộ muốn vào trong cửa tiệm mua đồ.   

"Phí vào cửa là một đồng tiền, mọi người tự giác đặt ở trong bình này."   

Không có ai thích thời điểm mình đang ăn cơm, lại có người duỗi cổ nhìn vào bát của mình.   

Ngọc Đào ngước mắt nói muốn bạc, những người này lập tức dừng bước.  

"Nào có người buôn bán như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua vào cửa tiệm còn muốn thu bạc!"   

"Đúng vậy, bà chủ ngươi nghèo rồi đến điên rồi sao!?"   

Ngọc Đào liếc mắt nhìn qua: "Các ngươi là đến mua đồ sao? Nhìn một con khỉ còn phải thưởng tiền, ta là một người sống sờ sờ, muốn một đồng của các người cũng không quá đáng." 

"Nào có ai làm ăn như vậy..."   

"Sao ngươi biết chúng ta không mua, ngươi như vậy sau này chúng ta mới không thèm chiếu cố đến cửa tiệm của ngươi..."   

Đám người rộn ràng nhốn nháo, còn có người xúi giục đi vào cửa hàng mà không cần trả tiền, nhưng chưa ầm ĩ được một lát thì đã an tĩnh lại, không phải bởi vì Ngọc Đào lại mở miệng nói cái gì, mà là bọn Trần Hổ nghe được động tĩnh bên này, đến cửa tiệm dùng bội đao trên người đẩy đẩy bọn họ.   

Xoẹt——

Lưỡi đao lướt qua vỏ đao, tất cả mọi người đồng loạt lui về phía sau vài bước.   

Đám người tản ra bốn phía, đám người Trần Hổ không nói một lời rời khỏi cửa tiệm, mà đám Người Trần Hổ đi rồi, cũng không ai dám vào cửa tiệm nữa.   

Ngọc Đào mơ hồ nghe được vài tiếng, cái gì mà quý công tử có bệnh thích phụ nhân đanh đá, nàng có thể nghe thấy thì đương nhiên lỗ tai của đám người Trần Hổ cũng có thể nghe được, ba ba vài tiếng vỗ tay vang dội, Ngọc Đào nghe được mà cảm thấy đặc biệt thoải mái.   

Sống trong xã hội phong kiến lâu ngày nên dễ dàng bị tha hóa, hiện tại nàng vô cùng trầm mê loại cảm giác có thể nghiền áp người khác như này.   

Ăn xong đồ ăn, thấy sau khi đám Người Trần Hổ phát uy, không ai dám vào cửa tiệm nữa, Ngọc Đào dứt khoát để Đại Hoa đóng cửa lại.   

"Phu nhân, chúng ta đóng cửa đi đâu?"   

Mấy ngày nay mặc dù mưa gió nhưng cửa tiệm vẫn luôn mở cả ngày, đột nhiên hôm nay lại đóng cửa sớm như vậy, Đại Hoa nhất thời có chút không quen.   

"Trở về ngủ."   

Ngọc Đào thu dọn đồ đạc xong, "Chúng ta mở cửa tiệm là vì tự do tự tại, hiện tại không có khách nhân tới cửa, cũng bị người ta nhìn chằm chằm không tự do, vì sao không thể về nhà nằm."

Đại Hoa nghe vậy thì vụng trộm nhìn tửu lâu một cái, mấy ngày nay nàng ấy còn tưởng rằng phu nhân cùng đại nhân đang chơi trò chơi gì, hiện tại nghe ý tứ của phu nhân, đại nhân như vậy nàng cũng không mất hứng, còn cảm thấy không tự do sao?   

Ngọc Đào muốn đi, đương nhiên Hàn Trọng Hoài cũng sẽ không tiếp tục ngồi ở tửu lâu.   

Hắn xuống lầu đứng cách chỗ Ngọc Đào bảy tám bước, không nhanh không chậm cất bước giẫm lên mặt đất nàng đi qua.   

Hai người cứ như vậy đi trên đường lại là một phong cảnh.   

So với hình tượng quý công tử có tiền lại nhàn rỗi của Hàn Trọng Hoài, Ngọc Đào thật sự là quá lạnh lùng.   

Nhưng mà cũng có người chậm rãi chú ý tới vẻ mặt thản nhiên tự nhiên của Ngọc Đào, nếu là đổi lại là một quả phụ khác, bất kể là bộ dáng xuất sắc, hay là bình thường. Gặp phải chuyện như vậy nếu không phải ngượng ngùng e ngại, thì chính là khó nén vui mừng, nhưng Ngọc Đào không có biểu tình gì đặc biệt, phảng phất như có nam nhân anh tuấn đi theo phía sau nàng là chuyện đương nhiên, không đáng để nàng lộ ra biểu tình đặc biệt gì.   

Một đường trở về chỗ ở, Ngọc Đào nói là nằm liền thật sự lên giường nằm, chỉ là chưa nằm được bao lâu Hàn Trọng Hoài đã tới cửa.  

Ngọc Đào nhìn Hàn Trọng Hoài từ dưới lên trên, không khỏi cảm thấy khuôn mặt của hắn thật tốt, từ góc độ này nàng chỉ nhìn thấy đường cong xinh đẹp của chiếc cằm, một chút thịt thừa cũng không thấy.  

"Đại nhân, ngài đây là tới thưởng thức ta ngủ?"   

Ngọc Đào quét mắt nhìn lướt qua cửa sổ, ý đồ nhắc nhở Hàn Trọng Hoài trời còn chưa tối.   

Mấy ngày nay Hàn Trọng Hoài không mặc áo choàng đỏ thẫm như ngày đầu tiên, nhưng màu sắc của xiêm y đều có phần sặc sỡ, hoa văn thêu phía trên chính là chỉ vàng, càng khiến cho hắn môi hồng răng trắng, lúc mím môi không nói lời nào lại có cảm giác ngoan ngoãn.   

"Nếu không mở cửa tiệm, vậy chúng ta đi ra ngoài một chút."   

"Đi một chút?" Ngọc Đào chớp chớp mắt, "Không phải là chúng ta đã đi trở về sao?"   

Từ cửa tiệm đến chỗ ở của nàng, ít nhất cũng phải đi hết nửa thời gian nén hương.   

Ngọc Đào giả bộ hồ đồ cự tuyệt Hàn Trọng Hoài, nhưng Hàn Trọng Hoài cũng không phải là người dễ dàng bỏ qua.   

Hắn hơi cúi đầu xuống, đột nhiên đi xuống phía dưới, mái tóc lộ ra hương lạnh rơi trên mặt Ngọc Đào, nàng theo bản năng nhắm chặt mắt, khi mở mắt ra khuôn mặt của Hàn Trọng Hoài đã gần trong gang tấc.   

Bốn mắt nhìn nhau, hai mắt Hàn Trọng Hoài híp lại, tràn ngập tình dục, thiếu chút nữa Ngọc Đào đã nhắm mắt lại, sau đó mới phát hiện Hàn Trọng Hoài chỉ hơi nhấp môi, mặc dù hô hấp di chuyển trên da thịt nàng, môi hắn cũng không có chân chính hôn nàng.   

Chỉ là cho dù hắn không hôn, nhưng ở dưới mí mắt của hắn, nàng cũng có một loại cảm giác đã bị hôn khắp toàn thân.   

Ngọc Đào lộn mình: "Đi đâu đây?"   

Nàng đứng dậy đi ngang qua gương đồng, lúc này mới phản ứng lại bản thân còn chưa có đem ngụy trang trên mặt tháo xuống, cái này không khỏi làm cho nàng cảm thấy khẩu vị của Hàn Trọng Hoài có chút nặng, đối với khuôn mặt này của nàng mà ban ngày cũng có thể phóng thích hormone để câu dẫn nàng.   

"Ở gần đây."   

Nếu đã ở gần đây vậy Ngọc Đào chỉ khoác thêm một chiếc áo nửa cũ, đẩy cửa đứng bên cửa chờ Hàn Trọng Hoài.   

Lăng la tơ lụa trên người Hàn Trọng Hoài cũng không có một chút nếp gấp nào, hai người đi cùng một chỗ, nàng giống như nha hoàn của hắn.   

Nhưng mà quả thật nàng chính là nha hoàn của hắn.   

Chỉ là lần này gặp mặt, nàng không có tự xưng là nô tỳ nữa, Hàn Trọng Hoài cũng không vì thế mà khiển trách nàng cái gì.   

Đầu giờ chiều là thời điểm trên đường phố ít người nhất, vừa ăn xong bữa trưa, người nên làm việc thì làm việc, không cần làm việc thì đều ở nhà ngủ trưa.  

Đi trên đường lớn yên tĩnh, ngược lại so với lúc trở về còn thoải mái hơn.   

Chỗ ở của Ngọc Đào cách sông không xa, hai người đi dọc theo bờ sông, Hàn Trọng Hoài đi bên cạnh Ngọc Đào, mỗi một bước đều vừa vặn ngăn trở gió cho nàng. "Đại nhân. chúng ta trở về đi."   

Bước chân Ngọc Đào dừng lại, nhìn về phía thuyền trên mặt nước, trở về mà nàng vừa nói hiển nhiên không phải chỗ ở, mà là trở về kinh thành.   

Lông mi Hàn Trọng Hoài khẽ run, hắn không nhìn chiếc thuyền phiêu diêu trên mặt nước mà chỉ nhìn sóng mắt đang nhộn nhạo trong mắt Ngọc Đào: "Nàng sợ?" 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.