Giây tiếp theo sau lời nói lạnh lùng của Tống Tử Hàn là hình ảnh Hoa Nguyệt bị kéo ra khỏi phòng chủ tịch. Chỉ thấy người đàn ông đưa tay lên ngực áo, ngón tay khẽ khàng vuốt nhẹ nhành hoa trắng rồi lẩm bẩm:
- Băng Thanh, anh đã xử lý xong Hoa Nguyệt rồi. Còn Diệu Quyên, anh nhất định sẽ không tha thứ cho người phụ nữ đó. Vợ à, đợi sau khi anh giải quyết hết thảy mọi ân oán rồi sẽ đến tìm em!
Tối đó Tống Tử Hàn lại rơi vào trầm tư, từng chút từng chút một sự thật năm đó lộ ra trước mắt. Chỉ thấy người đàn ông nhếch môi cười nhạt, khóe mắt ẩn chứa đầy những nỗi đau thương. Nhìn tấm ảnh cả hai chụp chung thời trung học Tống Tử Hàn thầm nghĩ:
- Ngày xưa chúng ta chẳng phải đã từng rất hạnh phúc sao? Vì cái gì mà bây giờ lại biến thành cục diện như vậy? Băng Thanh, anh sai rồi! Anh nên tin tưởng em mới đúng!
Nói rồi Tống Tử Hàn chìm dần vào giấc ngủ, đã gần cả tuần rồi anh chẳng hề ngủ. Một con người bình thường làm sao có thể chịu đựng được khoảng thời gian dài như vậy? Nhưng Tống Tử Hàn lại có thể! Chỉ bởi ở trong lòng anh vẫn còn bộn bề những nỗi bận tâm không giải tỏa được. Thời gian dài trước đó người đàn ông cũng từng dùng rượu để quên, cơ mà vẫn là càng uống càng tỉnh. Phải chăng đến chính cả ông trời cũng đang muốn trừng phạt anh?
Sáng hôm sau, như thường lệ đồng hồ báo thức reo vào lúc 6 giờ 30 phút sáng. Trên giường, người đàn ông khẽ mấp máy nhẹ mí mắt, đầu anh nặng trĩu không sao thức dậy nổi. Đêm qua, anh đã nằm mơ! Một giấc mơ về Bạch Băng Thanh, người vợ quá cố mà Tống Tử Hàn vẫn luôn mong gặp lại.
Chỉ thấy trong mơ cô mặc một chiếc đầm trắng rất đẹp, mái tóc dài xõa ngang eo và làn da trắng mịn. Bạch Băng Thanh vẫn như cũ, nở nụ cười tươi tắn trên gương mặt xinh đẹp. Cô đứng giữa cánh đồng hoa hướng dương cứ như một nàng thơ bước ra từ trong sách. Trong mơ, Bạch Băng Thanh đã nói điều gì đó tuy nhiên Tống Tử Hàn lại không cách nào nghe được. Và rồi cứ thế cô biến mất!
Giật mình tỉnh dậy sau giấc mộng dài, khóe mắt của Tống Tử Hàn hoen đỏ, vài giọt nước mắt đã chảy dài xuống má. Hôm nay là ngày anh sẽ đến để gặp mặt người bạn cũ Diệu Quyên, vài hôm trước do chưa có thông tin nên Tống Tử Hàn không cách nào tìm được nơi ở. Tối qua sau khi điều tra trợ lý xảy anh cuối cùng cũng đã biết được chỗ ở cụ thể.
Hiện tại Diệu Quyên đang định ở nước ngoài cụ thể là nước M, cô ta hiện tại đang là quản lý của một công ty danh tiếng. Sau bao nhiêu năm, sự nghiệp thành công, tiền bạc dư dả nhưng duy chỉ có một điều không thay đổi. Đó chính là Diệu Quyên vẫn yêu Tống Tử Hàn say đắm! Để dễ dàng gặp mặt Tống Tử Hàn đã dàn dựng thành một buổi ký hợp đồng hợp tác.
Anh đưa ra miếng mồi ngon chính là một cái hợp đồng béo bở, từ đó dụ dỗ Diệu Quyên ký kết. Thực ra mục đích cuối cùng của người đàn ông vô cùng đơn giản. Chỉ là gặp mặt và nói chuyện! Anh muốn biết sự thật năm đó đã xảy ra những gì và làm cách nào mà Diệu Quyên có thể vu khống cho Bạch Băng Thanh một cách tài tình như thế.
Ngồi trên máy bay người đàn ông không ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra năm đó. Đến tận bây giờ Tống Tử Hàn vẫn cảm thấy sự việc vu khống năm đó không một chút kẻ hở. Người dàn dựng ra kế hoạch năm đó, quả thực tài tình đến mức đáng sợ!
Ngồi máy bay khoảng 1 ngày cuối cùng người đàn ông cũng đến nước M, ngoài sân bay đã có bố trí sẵn người tiếp đón. Vừa nhìn thấy Tống Tử Hàn người đến đón anh đã vội chạy lại, ông ta vừa chạy vừa chỉnh lại áo quần của mình. Đến trước mặt anh, người đàn ông khẽ đưa tay ra có chút rụt rè nói:
- Chào... chào ngài ạ!
Tống Tử Hàn cũng không từ chối, anh nhẹ nhàng đưa tay ra bắt tay với người đàn ông rồi đáp:
- Chào ông!
- Tống tổng, xin tự giới thiệu tôi là phó giám đốc của công ty MR. Sáng nay nghe nói ngài sẽ đáp sân bay nên chủ tịch đã đặc biệt dặn dò tôi tiếp đón chu đáo.
- Công ty các ngài có lòng rồi! Giúp tôi gửi lời cảm ơn!
- Dạ là điều nên làm ạ! Ngài đi đường xa chắc cũng mệt mỏi rồi, tôi đã đặt sẵn phòng VIP ở khách sạn tốt nhất rồi ạ. Hiện giờ mời ngài về khách sạn nghỉ ngơi, tối nay chúng tôi sẽ hoàn thiện bản hợp đồng để sáng mai chúng ta ký kết ạ.
Tống Tử Hàn nghe xong thì khẽ gật đầu, anh đưa tay nhẹ nhàng đẩy gọng kính mát một cái rồi đáp:
- Vậy được, tôi sẽ về khách sạn để nghỉ ngơi trước!
- Để tôi tiễn ngài ạ!
Nói rồi người đàn ông chạy lên trước một bước, ông ta nhanh tay mở cửa sẵn cửa xe cho Tống Tử Hàn rồi đợi anh vào ngồi sau đó mới dám đóng lại. Đợi đến lúc chiếc xe lăn bánh đi xa, người đàn ông mới thở phào một cái. Ông ta xoay sang nói với thuộc hạ bên cạnh:
- Mau về công ty chuẩn bị, đây là khách hàng lớn nên không thể bỏ lỡ.
- Vâng!
Nói rồi người đàn ông cũng gấp rút cùng thuộc hạ rời khỏi. Nói thật việc ông ấy tỏ ra luống cuống cũng chẳng có gì là kỳ lạ. Chỉ bởi Tống thị không phải là nơi ai muốn hợp tác cũng được, hàng ngàn doanh nghiệp muốn hợp tác cùng Tống Tử Hàn nhưng đều bị anh từ chối. Chính vì lý do ấy nên hợp đồng mà lời mời hợp tác mà anh đưa ra cho MR là vô cùng quý giá.