Dù rất mệt nhưng Tống Tử Hàn vẫn nhất quyết đến công ty mặc cho trợ lý đã hết lời khuyên nhủ. Anh xuống giường lấy trong túi ra bộ vest đã được quản gia chuẩn bị sẵn. Bộ vest màu đen với hàng khuy cổ điển, bên trong là áo sơ mi trắng kèm cà vạt đen, trên ngực còn cài thêm một nhành hoa trắng. Đây chính là hành động dùng để tưởng nhớ đến người vợ quá cô của mình, cũng là quyết tâm của người đàn ông trước kẻ ác.
Bỏ qua mọi sự cung kính xung quanh Tống Tử Hàn ấn thẳng thang máy lên tầng cao nhất. Thật ra người đàn ông không thích độ cao nhưng đây lại là thứ Bạch Băng Thanh rất thích.
Từ nhỏ cô đã hứng thú với những khung cảnh được nhìn từ trên cao xuống, sau này khi tiếp quản công ty và bệnh viện người đàn ông cũng vô thức theo sở thích đó mà đặt biệt để phòng mình ở tầng cao nhất.
Đang đắm chìm trong cảm xúc nhớ thương thì bên ngoài văn phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Người vào không ai khác chính là trợ lý của anh, trợ lý bước vào đặt trên bàn làm việc một tệp hồ sơ dày cộm rồi nói:
- Tống tổng, đây là tất cả bằng chứng và thông tin mà tôi điều tra được. Tôi cũng phát hiện thêm được một việc là ngày thiếu phu nhân mất, chính thư ký của ngài đã tắt mất điện thoại.
Tống Tử Hàn nhìn trợ lý rồi cố gắng kiềm chế cảm xúc mà nói ra từng chữ:
- Được, cậu ra ngoài đi!
- Vâng!
Dứt lời trợ lý xoay lưng rời đi nhưng trong lòng anh vẫn mang theo vô vàn lo lắng, anh mong sếp mình sẽ thật tỉnh táo và đừng làm ra việc gì nông nỗi. Ngồi đợi khoảng 10 phút sau bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, lần này bên ngoài vang lên tiếng của thư ký. Nghe vậy người đàn ông đáp:
- Vào đi!
- Tống tổng, hôm nay ngài có đến bệnh viện không ạ?
- Không! Cô vào rất đúng lúc, tôi có chuyện muốn nói!
- Chuyện gì vậy ạ?
- Ngồi đi!
- Vâng!
Tống Tử Hàn ngồi trên ghế, hai tay anh khoanh trước ngực, chân vắt chéo không nói gì. Dù vậy nhưng chẳng hiểu sao loại cảm giác tỏa ra từ người đàn ông khiến cô thư ký đối diện phải run sợ. Cô ta không biết có chuyện gì mà Tống tổng bình thường lạnh nhạt nay lại muốn cùng mình nói chuyện. Nhưng suy đi tính lại do sự yêu thích dành cho người đàn ông trước mặt là quá lớn nên cô thư ký quyết định ngồi đó. Chỉ thấy Tống Tử Hàn thở hắt ra một hơi, giọng lạnh lẽo:
- Ngày Băng Thanh mất, cô là người đã tắt điện thoại của tôi đúng chứ?
Chỉ một câu hỏi nhưng lại khiến gương mặt cô ả thư ký tái đi vài phần. Thấy vậy người đàn ông tiếp tục:
- Hoa Nguyệt, tôi không thích ra tay tra khảo phụ nữ nên tốt nhất là cô thành thật đi!
- Tôi... tôi không hiểu ngài có ý gì.
- Không hiểu? Vậy được, để tôi nói cho rõ! Hoa Nguyệt, cô đừng tưởng những gì cô làm tôi không biết. Cô ganh ghét Băng Thanh nên cúp ngang điện thoại của cô ấy. Cô có biết đó là cuộc điện thoại cuối cùng cô ấy gọi trước khi mất không? Hoa Nguyệt, chỉ vì lòng ganh ghét đó của cô mà tôi thậm chí còn chẳng được nghe vợ mình nói lời cuối.
Đến nước này Hoa Nguyệt biết sự việc bại lộ nên cũng không che giấu nữa, cô ta ngay lập tức trở mặt:
- Phải, là tôi làm đấy thì sao? Tống Tử Hàn, là do anh thôi! Ai bảo anh lạnh nhạt với vợ anh, ai bảo anh cho tôi cơ hội động đến đồ vật của anh. Chính anh cơm không lành canh không ngọt với vợ lại còn trách người khác?
Tống Tử Hàn nghe vậy liền đứng lên tiếng gần lại phía người phụ nữ, anh bóp chặt cằm của Hoa Nguyệt khiến cô ta nhăn mặt vì đau đớn:
- Không sai, là do tôi! Tôi lơ là nên mới để cô động vào đồ của mình, tôi lạnh nhạt với vợ nên mới để cô biết được. Chính vì sự sai lầm này của tôi nên giờ tôi mới phải nhận báo ứng. Nhưng Hoa Nguyệt, nếu tôi đã mất đi Băng Thanh thì tôi thề dù có trả bất cứ giá nào cũng sẽ khiến cô và gia đình cô trả một cái giá tương xứng.
Nhìn thái độ của Tống Tử Hàn làm Hoa Nguyệt bắt đầu hoảng sợ, cô biết người đàn ông trước mặt không phải người nói suông. Anh đã nói nhất định sẽ làm cho bằng được, nghĩ vậy cô ta liền năn nỉ:
- Tống tổng, tôi biết sai rồi! Ngài tha cho tôi đi!
- Tha cho cô? Vậy cô có từng nghĩ sẽ vợ tôi đã phải khổ sở thế nào không hả? Hoa Nguyệt, nguyện vọng cuối cùng của Băng Thanh là nói chuyện với tôi. Nhưng nó cũng bị cô tự tay phá nát! Vơ của tôi đã phải chết trong sự đau khổ, sao tôi có thể tha cho cô?
- Tống tổng, tôi... tôi không cố ý đâu! Tôi biết là tôi đã sai nhưng người chết cũng đâu thể sống lại. Ngài xem như tích chút công đức cho cô ấy, tha... tha cho tôi được không?
Chát
Sau câu nói ấy là tiếng chát vang vọng, Hoa Nguyệt sững sờ đưa tay chạm vào má mình. Một cảm giác đau rát truyền đến, một bên má cô ta nóng hổi, trên má in hằn năm dấu tay đỏ ửng. Chỉ nhìn thôi cũng có thể biết cái tát kia đã dùng lực mạnh thế nào. Đối diện với Hoa Nguyệt, Tống Tử Hàn đang cố gắng hít sâu từng hơi để kiềm nén cơn giận. Anh nghiến răng nặng nề nói:
- Người chết không thể sống lại, cô nói không sai! Nhưng người sống thì có thể sống không bằng chết! Hoa Nguyệt, cô nhớ cho kỹ những gì mà tôi sắp nói. Hôm đó cô đã đối xử với vợ tôi thế nào, khiến cô ấy tuyệt vọng ra sao thì tôi thề tôi sẽ khiến cô phải chịu gấp 10 lần như thế. Những gì Băng Thanh phải chịu, tôi nhất định sẽ tính tất cả lên người cô và gia đình cô.
- Tống tổng, anh đừng tuyệt tình như thế! Dù tôi làm sai nhưng tình cảm tôi dành cho anh là thật. Tôi đã luôn thích thầm anh mà!
- Hoa Nguyệt, cô làm tôi cảm thấy thật kinh tởm! Yêu tôi? Nếu yêu tôi cô sẽ không làm những việc như vậy. Tôi nói cho cô biết, cô nên chuẩn bị tình thần đi! Đợi tôi xử lý xong xuôi mọi việc rồi sẽ mang cô đến trước mộ vợ tôi xin lỗi.