Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

Chương 153: Nhất kiếm vào cung



Cho đến khi màn đêm buông xuống, lão hoàng đế cũng không triệu Trần Huyền vào cung.

Núi Võ Đang ở cảnh nội Bắc Lương, muốn nói Trần Huyền và Từ Kiêu không hề liên quan, Triệu Lễ cũng không tin.

"Ngươi nói hắn ở trong thành nuôi một Chân Long?"

Triệu Lễ đứng trong bóng tối đại điện, trong điện cũng không có thái giám cung nữ, cũng không biết hắn đang hỏi người nào.

"Mới đầu ta chỉ cho là có người mưu toan trộm vận mệnh Triệu thị, chỉ đợi đến miệng giếng, lúc này mới phát hiện vận mệnh Ly Dương tăng vọt một mảng lớn."

Thái giám trẻ tuổi đứng sau Triệu Lễ, nhưng thanh âm lại truyền đến từ trước người Triệu Lễ.

"Nói như vậy, hắn là muốn Võ Đang quy thuận Ly Dương?"

Triệu Lễ cẩn thận nhìn về phía bóng ma trước người, ý đồ tìm được tồn tại thần bí kia.

Năm xưa tiên đế băng hà, lúc lâm nguy kéo tay hắn, nói cho hắn biết một bí mật kinh thiên về Triệu thị.

Trong cung có một thái giám, thọ cùng đất nước, nếu quốc gia nguy cấp, người nọ tất nhiên sẽ ra tay.

Đây là lần thứ hai Triệu Lễ tiếp xúc với thái giám trẻ tuổi, lần trước, vẫn là ngày hắn đăng cơ.

"Lữ Tổ vào Thiên Môn mà trở về, từ nay về sau Võ Đang khí vận bị trên trời tiên nhân suy yếu, bất quá Võ Đang đạo sĩ vốn là không cầu trường sinh, tự nhiên lại càng sẽ không cầu nhân gian kia phú quý."

"Chỉ sợ Trần Huyền chỉ muốn độc hưởng thanh phúc, mượn Ly Dương khí vận chứng đạo Thiên Nhân."

Thái giám trẻ tuổi tâm tình không tệ, lần này Ly Dương khí vận tăng vọt, cảnh giới của hắn liền có thể lại lên cao một đường, chỉ một đường này, liền quyết định hắn tại tòa Thái An Thành này có thể chân chính vô địch hay không.

Triệu Lễ bỗng nhiên xoay người, nhưng thái giám trẻ tuổi kia tựa như dán ở phía sau hắn, vẫn đứng ở phía sau hắn.

"Ngày mai Kiếm Quan Ngô gia sẽ vào hoàng cung."

Triệu Lễ nhìn về phía bóng ma không một bóng người kia.

"Ta chỉ để ý Triệu thị quốc gia, chuyện còn lại một mực mặc kệ."

Nói xong, thái giám trẻ tuổi biến mất tại chỗ.

Triệu Lễ trầm mặc hồi lâu, lúc này mới chậm rãi đi ra khỏi đại điện.



……

Sáng sớm hôm sau, ba dặm ngoài Thái An Thành bụi đất ồn ào náo động, tiếng vó ngựa không ngừng vang lên.

Đại tướng quân Từ Kiêu vào kinh.

Tin tức giống như đá vào nước, kích khởi ngàn tầng sóng cuộn.

Ly Dương Văn Thần nhìn về phía Võ phu xuất thân từ chân đất này, Binh bộ năm xưa có mâu thuẫn với Từ Kiêu, mấy vị chủ sự cũng nhìn hắn không vừa mắt.

Nhưng hết lần này tới lần khác chính là một người như vậy, chỉ huy thiết kỵ Bắc Lương liên tục diệt năm nước, mắt thấy sẽ diệt Tây Sở cường đại nhất, nếu không phải hoàng đế nổi lên lòng nghi kỵ, chỉ sợ Từ Kiêu giờ phút này đã đem hoàng hậu Tây Sở xinh đẹp tuyệt trần bắt về.

Vợ chồng Từ Kiêu và Triệu Ngọc Đài vào trong thành, còn lại tinh nhuệ Bắc Lương đều trú đóng ở ngoài thành.

"Tướng quân, có người đưa tới một phong thư."

Triệu Ngọc Đài đưa một tờ giấy nháp cho Từ Kiêu.

"Mới vừa rồi có một đứa nhỏ cầm một hàng kẹo hồ lô, từ bên đường vọt tới, nếu không có Triệu Ngọc Đài xách lên, chỉ sợ hắn đã ngã xuống ngựa Từ Kiêu."

Nàng vốn tưởng rằng đứa bé đã bị dọa sợ, không ngờ đứa bé kia lại cười đưa cho nàng một tờ giấy.

Từ Kiêu quét quét chữ viết trên giấy, sau đó cất tờ giấy vào lòng, cười nhìn Ngô Tố.

"Dương Thái Tuế biết ta hôm nay vào kinh, muốn tìm ta uống rượu, cũng được, dù sao bệ hạ chưa triệu kiến, không bằng để cho ta đi ôn chuyện với hắn trước, cũng dễ thăm dò khẩu tình."

Trong lòng Ngô Tố mơ hồ có loại dự cảm không tốt lắm nhưng nghĩ lại, Dương Thái Tuế là bạn tốt nhiều năm của Từ Kiêu, quyết định sẽ không hại hắn, liền cũng không lo lắng nữa.

Từ Kiêu một mình cưỡi ngựa rời đi, Ngô Tố và Triệu Ngọc Đài tìm một khách sạn, thuê một gian phòng trên.

Không đến giữa trưa, lại là một phong thư đưa tới trong tay Triệu Ngọc Đài.

Ngô Tố mở thư ra, nhìn thấy chữ viết nhìn như xinh đẹp kì thực ẩn giấu góc cạnh kia.

Ngô Tố sợ Triệu Ngọc Đài nhìn ra manh mối, vừa nhìn tờ giấy kia, vừa cười khẽ.

"Triệu Trĩ hẹn ta đến Cửu Cửu Quán ăn thịt dê nhúng, nói là muốn nói chuyện riêng với ta."



Ngô Tố khép thư lại.

Triệu Ngọc Đài nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

……

"Võ Đang Sơn Trần Huyền, bái kiến Ly Dương hoàng đế."

Trần Huyền đứng trong điện, vừa không quỳ lạy, cũng không cúi đầu.

Mấy thái giám phụng bồi thấy vậy trong lòng cả kinh.

Triệu Lễ lại cười ha ha.

"Nghe nói Võ Đang Chân Nhân có phong thái trích tiên, hôm nay vừa thấy, quả thật như thế."

Lão hoàng đế từ trước ngự bàn đứng dậy, đi tới trước người Trần Huyền.

"Bệ hạ khen quá rồi, Trần mỗ bất quá là một người tu đạo chưa dứt thế tục, làm sao gánh nổi danh xưng trích tiên."

Triệu Lễ nghe vậy lần nữa cười cười, tiếp theo từ trên bàn lấy tới một hộp ngọc nhỏ, đưa cho Trần Huyền.

"Đây là đan dược Long Hổ Sơn đưa tới, nói là có thể kéo dài thọ mười năm, còn muốn làm phiền Chân Nhân thưởng lãm thay trẫm."

Triệu Lễ hai mắt híp lại, Long Hổ Sơn cùng Ly Dương vui buồn có nhau không giả nhưng dù sao hợp tác quá lâu, khó tránh khỏi sẽ không sinh ra tâm tư không nên có.

Trần Huyền đặt hộp ngọc lên trên lòng bàn tay trái, nhẹ nhàng mở ra, hương đan tỏa ra bốn phía, cả ngự thư phòng đều bị mùi dị hương này quanh quẩn.

Mấy thái giám đứng ở trụ cửa sau trước, vừa thấy hộp ngọc mở ra, hô hấp đều dồn dập mấy phần, bọn họ đều liều mạng muốn hít một hơi này linh đan đan khí, không chừng thật có thể kéo dài thọ mấy năm đâu?

Trần Huyền cười khép hộp ngọc lại.

"Đan này đúng là có thể kéo dài tuổi thọ."

Triệu Lễ nghe vậy sửng sốt, lúc này mới cười tiếp nhận hộp ngọc.

"Chỉ là đối với bệ hạ thì vô dụng."



"Chân Nhân lời này có ý gì?"

Triệu Lễ phất phất tay, bảo mấy thái giám kia lui ra.

"Lão thiên sư Long Hổ Sơn vốn có hi vọng phi thăng nhưng cách đây không lâu đã binh giải."

Trần Huyền cười nhìn mi tâm Triệu Lễ.

Hắc khí quanh quẩn, trên trán biến thành màu đen, mặc dù có lão thiên sư vì hắn kéo dài mệnh nhưng mệnh Triệu Lễ cũng không còn lâu nữa.

Sắc mặt Triệu Lễ khẽ biến.

"Chân Nhân đây là ý gì?"

"Ta có một đan, có thể kéo dài tuổi thọ cho bệ hạ thêm năm năm."

Trần Huyền từ trong tay áo lấy ra một bình bạch ngọc nhỏ, bên trong chứa một bình Nhị Đan.

Thần sắc Triệu Lễ hòa hoãn, lúc này mới nhận lấy bình ngọc, nhẹ nhàng mở ra.

Lại là một cỗ đan hương, bất quá lúc này Triệu Lễ lại có thể rõ ràng phát hiện ra khác biệt. Hắn vội vàng khép bình ngọc lại, cẩn thận đặt lên bàn gỗ tử đàn.

Trần Huyền đột nhiên nhìn ra ngoài cung thành.

"Bệ hạ, xin hỏi từ kinh thành tới đây có mấy cửa?"

Triệu Lễ nghe vậy ngẩn ra, lúc này mới trả lời.

"Tổng cộng mười tám đạo."

Mười tám đạo cửa thành, càng vào bên trong càng là cấm khu, người bình thường có thể vào bốn năm đạo liền đã là hoàng ân mênh mông, vào chín cửa liền có thể gõ điện diện thánh.

Mà sau cửa thứ mười tám, chính là tẩm cung của Hoàng đế.

Từ khi thành Thái An xây dựng tới nay, chưa từng có ai đi qua.

Hôm nay, ngoài cung thành, có một bạch y nữ tử, ngự kiếm mà lên, thẳng qua mười tám cửa.

Chuông trống cả thành Thái An không gõ tự vang, kiếm khách trong thành đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía cung thành kia.

"Triệu Trĩ, lời ngươi nói thật sao?"

Ngô Tố vào cung, Triệu Trĩ cũng không nói nữa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.