Đôi vợ chồng trẻ kia cũng vào trong phòng, bốn phía đều yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước canh nồi đồng ùng ục.
Trần Huyền cùng bội đao nam tử ăn thịt uống rượu, cũng không nói chuyện với nhau, chỉ là vùi đầu ăn uống.
Sau bếp đi ra một phụ nhân, nàng thấy đôi vợ chồng kia thì sắc mặt liền vui vẻ, vội vàng kêu tiểu nhị đi hậu viện lại mang lên một cái bàn nhỏ.
Tới gần hai bàn người cũng là kẻ hiểu chuyện, không đợi bà chủ kia mở miệng, liền tự mình đem cái bàn xê dịch, để trống một mảng lớn không gian.
"Vợ chồng son các ngươi hôm nay sao rảnh rỗi đến quán ăn nhỏ của ta?"
Phụ nhân cười trêu ghẹo nói.
Đôi vợ chồng kia cười ngồi xuống, nữ tử nhìn Trần Huyền trong góc, ánh mắt tối sầm lại.
"Hồng tỷ tỷ, lúc này mới bao lâu không gặp, sao lại xa lạ như vậy?"
Phụ nhân cười cười, tiếp đón tiểu nhị lên một tòa nồi, liền hướng phía sau bếp đi.
Hai người này hiển nhiên không phải đặc biệt tới tìm nàng, mặc dù quan hệ tốt nhưng dựa vào thân phận hai người bọn họ, nàng ở lại nơi này ít nhiều có chút chướng mắt.
Tiểu nhị mang lên một đĩa thịt dê thái lát lớn, thịt dê này rất tươi mới, nam nhân xắn ống tay áo cẩm bào lên, gắp một miếng nhúng vào trong nồi đồng, chỉ đợi chín hẳn liền lập tức vớt lên, bỏ vào trong bát nữ tử bên cạnh.
Hai người nhìn nhau cười, có vài phần tâm đầu ý hợp
"Còn có rượu không?"
Trong góc, bội đao nam nhân lần nữa ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Huyền đặt ở trên bàn cái hồ lô màu đỏ thắm kia.
Trần Huyền đang ăn ngấu nghiến, không thèm nói chuyện, liền dùng tay trái đưa hồ lô kia cho nam nhân bội đao.
Nam tử lắc lắc hồ lô, không nghe thấy tiếng rượu lắc lư, hắn dứt khoát mở hồ lô ra, giơ lên, nhắm ngay miệng uống.
Uống suốt ba mươi hơi, bội đao nam nhân vẫn như thường, rượu trong hồ lô cũng không thấy hết.
Đôi vợ chồng kia dừng đũa, lẳng lặng nhìn về phía bàn trong góc.
Trong mắt nữ tử tinh quang chợt lóe.
"May mắn..."
Nàng nói như thế.
Nàng chỉ nói một nửa nhưng nam nhân đã hiểu ngụ ý của nàng : May mà chưa đắc tội người áo trắng kia.
"Cố Kiếm Đường bái kiến Võ Đang Chân Nhân."
Bội đao nam nhân uống xong, đặt hồ lô ở trên bàn, ngồi ngay ngắn tại chỗ, đối với Trần Huyền ôm quyền.
Quán ăn thật vất vả náo nhiệt lại lần nữa yên tĩnh.
"Cố Kiếm Đường? Đây chính là đại lão chân chính, nắm giữ đại quyền của Binh bộ."
"Về phần Võ Đang Chân Nhân, thiên hạ ai không biết có vị bạch y Chân Nhân trước cùng Tề Huyền Trinh luận đạo, sau cùng Vương Tiên Chi vấn kiếm?"
Không ít người đã nổi lên tâm tư rời đi, hôm nay trong quán ăn này đến bốn vị đại nhân vật cũng không giống như trùng hợp.
Có một số việc, không phải bọn họ muốn nghe là có thể nghe.
Đôi vợ chồng kia đứng dậy, nam nhân bưng lên một chén rượu đầy, đi về phía bàn trong góc.
"Triệu mỗ bái kiến Cố tướng quân."
Nam tử tên thật là Triệu Thuần, là hoàng tử thứ hai của lão hoàng đế Triệu Lễ.
"Cọt kẹt."
Tiếng bàn ghế lạch cạch của khách nhân đứng dậy rời đi vang lên không dứt, những thực khách này có ai không phải là danh môn quý tộc? Nhưng vừa nghe tên họ người này liền biết nên làm như thế nào.
Cửu Cửu Quán thoáng chốc đã trống không.
Trần Huyền lạnh nhạt gắp một miếng thịt dê ở trước người Cố Kiếm Đường, ném vào trong nồi nước sôi, suy nghĩ một chút, tựa hồ cảm thấy chưa đã nghiền, dứt khoát bưng đĩa lên, tất cả đều đổ vào trong nồi.
Cố Kiếm Đường yên lặng nhìn Trần Huyền, cũng không để ý tới Triệu Thuần.
"Cố mỗ chỉ biết bệ hạ, không biết hoàng tử."
Ý cười trên mặt Triệu Thuần không giảm nhưng sắc mặt thiếu nữ kia lại cứng đờ.
"Thịt chín rồi, ngươi không ăn ta sẽ ăn hết."
Trần Huyền đưa đũa vào trong nồi, gắp lên trên bảy tám miếng thịt dê tươi mới, nước thịt đỏ còn đang chảy xuôi.
Cố Kiếm Đường vội vàng vươn đũa vớt thịt.
Trong lòng Triệu Thuần không có chút thất vọng nào, hắn vốn là nổi lên tâm tư thử một lần, nếu là có thể thành, nắm chắc tự nhiên lớn hơn, nếu như không thành, vậy cũng không sao.
Hắn nhìn Trần Huyền trên áo trắng không lấm bẩn, bưng chén rượu mở miệng.
"Sớm nghe đại danh Chân Nhân, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là tiên phong đạo cốt."
Triệu Thuần uống một hơi cạn sạch chén rượu kia.
Trần Huyền một ngụm đem bảy tám miếng thịt dê nhét vào trong miệng, lúc này mới lấy hồ lô, đưa cho Triệu Thuần.
"Rượu này uống vào có thể bảo đảm ngươi mấy chục năm không bệnh, uống xong liền rời đi, sau giờ ngọ ta còn muốn tiến cung diện thánh."
Trần Huyền không hề để ý tới vị hoàng tử tâm tư kín đáo này, hắn khoát tay áo, ý bảo hai người mau rời đi.
Triệu Thuần cười cười, đưa chén rượu cho nữ nhân bên cạnh.
Ánh mắt nữ nhân dịu dàng, chỉ nếm một ngụm nhỏ, rồi đưa cho Triệu Thuần.
Triệu Thuần cũng không miễn cưỡng, uống một hơi cạn sạch chén linh tửu mới thôi.
Nhà đế vương, nam nhân phần lớn đều không sống lâu bằng nữ nhân, hắn uống một chén rượu này, ít nhất không cần lo lắng mấy hảo huynh đệ độc hại.
Triệu Thuần đặt chén rượu xuống, chắp tay với hai người, định rời đi.
"Cố tướng quân, việc này mong ngài suy nghĩ thêm một hai."
"Trần Chân Nhân, hôm nay được một chén rượu, ngày khác trả lại cho ngươi một ngọn núi."
"Triệu mỗ cáo từ."
Nói xong, hắn liền nắm tay nữ tử bên cạnh, đi ra ngoài cửa.
"Nếu ngươi có thể buông bỏ việc triều đình, Lục Địa Thần Tiên cũng có hi vọng... Hay như ngươi từ bỏ tu luyện, đạp diệt sáu nước có lẽ không phải là Từ Kiêu."
"Ngươi muốn quá nhiều, đây không phải là chuyện tốt."
Trần Huyền vớt hết thịt dê còn lại trong nồi lên, trộn lẫn với nước chấm trong bát, bắt đầu ăn.
Cố Kiếm Đường đã là Chỉ Huyền Cảnh cũng không có phản bác, chỉ là nhìn bầu rượu kia.
Trần Huyền nhìn khí hải bắt đầu động đậy của hắn, lại thấy sắc mặt hắn như thường, lúc này mới biết được hắn đúng là mạnh mẽ đè xuống ý niệm tuỳ ý vung đao lên theo bản tâm để rồi buông bỏ chuyện triều chính, quốc gia đại sự.
Cảnh giới võ đạo hơn người ở ngay trước mặt nhưng Cố Kiếm Đường lại lựa chọn làm như không thấy.
"Chân Nhân quá khen rồi."
Cố Kiếm Đường rút thân đao ra khỏi vỏ nửa tấc liền đè trở về, nhìn đĩa trống rỗng, hướng về phía sau bếp hô một tiếng.
"Thêm ba đĩa thịt dê nữa."
Trần Huyền xoa xoa tay, cười khà khà.
"Để ngươi tốn kém rồi."
Cố Kiếm Đường mỉm cười.
"Chân Nhân lần này vào kinh, chỉ sợ sẽ làm thiên hạ long trời lở đất."
"Ta vốn là người ngoài cuộc, làm gì có tâm tư tranh quyền đoạt lợi."
Trần Huyền lắc đầu, tiếp theo, hắn vỗ đầu một cái, lơ đãng hỏi.