Khuấy Động Đa Nguyên Campione

Chương 9: Bữa trưa "lãng mạng"



Chương 9: Bữa trưa "lãng mạng"

- Xoắn nát nó!

Mệnh lệnh vô tình được đứa bé đưa ra, vòi rồng khổng lồ không chút do dự lập tức co lại, dùng cả thân hình to lớn và dày đặc đè ép "gã đồng loại" của nó.

Đứa trẻ sát thần chứng kiến tất cả, ngọn gió của thần cụt đầu dù phản kháng kịch liệt, đến cuối cùng cũng không thoái khỏi tiêu vong vận mệnh.

A Nhi ở trong cơn lốc của mình, được gió, nước cùng khí nóng bao bọc. Em ấy khi này không phải ở trong, ở ngoài hay bên trên cơn lốc, mà chính là an vị ở phần thân nơi cuồng phong cuồn cuộn xoay tròn.

Cảm giác này như thế nào đâu? Đối với A Nhi thì nó cảm giác thật an toàn như ở nhà mình vậy... Một nơi an toàn mà em ấy có thể trốn ở đó, mặc kệ thế giới bên ngoài có bao nhiêu đánh sợ cũng không thể ảnh hưởng đến mình.

Bây giờ mặc kệ là cuồng phong, mây mù thổi quét gắt gao hoặc vô số dị vật bất định cuốn tới, chúng đều cũng vô pháp mảy may lây động tâm trạng A Nhi lúc này. Vì như đã đề cập, sức mạnh quyền năng từ A Nhi đã thấm nhuần vào ngọn gió lốc, biến nó trở thành A Nhi một cái khác thân thể.

Mọi thứ trong đó dù chuyển động mạnh mẽ hung bạo nhưng chẳng mảy may mà dám tổn thương đứa bé, thậm chí có một chút dị vật dưới sự ảnh hưởng của gió trực tiếp chạy đường vòng lách qua nơi A Nhi đang trôi nổi.

Đột nhiên chuyển động dòng khí bất ngờ biến đổi, nó như một bàn tay vô hình gạt bay A Nhi không báo trước. Lúc em ấy vừa kịp nhận ra thì bản thân đã lần nữa an vị nơi trung tâm lốc xoáy.

Có gì đó đang xảy ra, đứa bé cảm nhận được "vị hộ vệ" của mình tích cực cảnh báo.

*Ầm——!Ầm——!Ầm——!Ầm——!Ầm——!*

*Vù—ù ù!Vù—ù ù!*



Cơn lốc bị v·a c·hạm kịch liệt đến mức chuyển hướng, đứa bé bên trong bị kéo theo đột ngột, sốc choáng váng.

Thì ra nhân lúc A Nhi bị hai cơn lốc dây dưa, ba cái còn lại không hề do dự sáp nhập vào nhau. Khỏi phải nói ngọn vòi rồng chúng tạo thành sau đó không thua kém bọn A Nhi cả về thể tích lẫn sức gió, kể cả không gian mây bão phía trên cũng bị nó kiểm soát gắt gao một mảng lớn.

Lợi dụng lúc đối thủ đang sơ hở mà t·ấn c·ông vào, khi A Nhi còn bận đứng yên để áp chế tiêu hóa con mồi và sức mạnh ngọn gió của cậu yếu nhất do gặp phản kháng quyết liệt.

Thật ranh mãnh làm sao! Cứ như chúng có tự mình ý thức và tư duy chiến thuật vậy.

Nếu không biết có một vị thần ở phía sau âm thầm chỉ huy, ai đó khi chứng kiến cảnh tượng này có thể hoài nghi bản thân đang nằm mơ giữa ban ngày.

Đối thủ ranh mãnh thì đã sao! Bởi bên phía A Nhi cũng không hề kém cạnh, quyền năng em ấy như có tự chủ chiến lược của riêng nó, lợi dụng sức v·a c·hạm mà chuyển hướng kéo dài khoảng cách an toàn.

Cả hai con quái vật dường như tìm được thế trận cân bằng, chúng cứ như thế quần thảo trên khắp Napoli. Tựa như hai vị chúa sơn lâm tranh đấu, cứ thế mà cầm chừng, đe đọa lẫn nhau, chực chờ cơ hội nhào vào xâu xé đối thủ một mất một còn.

Trận chiến giữa những gã khổng lồ kéo dài cả tiếng đồng hồ, chiến trường của chúng bị mở rộng hàng kilomet khi cả hai di chuyển từ đông sang tây.

Cuối cùng tại Quảng trường Vanvitelli - Vomero, hai cơn lốc vòi rồng với đường kính vài chục mét quyết định tử chiến. Chúng giằng co rồi v·a c·hạm, giằng co rồi lại v·a c·hạm, hoàn toàn không có ý định né tránh hay lui bước. Hai tên ngoan cố thuần túy dùng sức mạnh vật lộn, ganh đo độ bền bỉ, quyết đến khi kẻ còn lại tan biến mới thôi.

Cuộc đụng độ quyền lực giữa dị thần và sát thần như thế mà kinh khủng nhiệt huyết, cũng làm cho nhân dân Napoli tràn ngập bi thương cùng sợ hãi. Nhìn những kiến trúc không phân niên đại, mặc kệ là cổ xưa giàu tính lịch sử, hay mang tính giá trị kinh tế hiện đại, tất cả không phân biệt mà bị gió bão tàn phá hủy diệt, trở thành đống phế tích đổ nát, vô giá trị.

Nếu chiến cuộc cứ như thế kéo dài, e rằng nơi đô thị cổ kính từng một thoáng nhộn nhịp như Napoli... sẽ quay về thời tiền sử.



A Nhi sẽ quan tâm sao? Câu trả lời có lẽ sẽ là "Có!" sau khi em ấy bằng cách nào đó giành được chiến thắng và đối mặt với hậu quả mà cuộc chiến gây ra.

Khi ấy hẳn là sẽ rất bàng hoàng đi.

Nhất là nếu như nó ảnh hưởng đến nhà Cavalieri, khiến người giám hộ của em gặp khó khăn khi phải gánh vác thiệt hại kinh tế khổng lồ. Nỗi u buồn của người giám hộ sẽ làm em ấy hối hận cùng bi thương, từ đó dần dần ấp ủ thành cơn đại họa.

Còn bây giờ thì sao? Vị quỷ vương nhỏ đang chán đến c·hết mà nằm ngửa, nhìn ngắm không trung trong xanh bên kia mây bão, với ánh nắng ban trưa gây gắt không lúc nào dừng lại nóng bỏng chiếu xuống.

Cứ phơi như vậy chẳng mấy chốc lại thành con cá khô mất, A Nhi hài hước suy nghĩ.

Đứa bé nhăn mày khó chịu, bởi đã qua lâu như vậy rồi nhưng cơn đau đến từ cánh tay vẫn còn âm ỉ. Dù cho lúc chiến đấu có thể tạm quên đi do nguy cơ luôn thường trực, nhưng những lúc em ấy thả lỏng như thế này nó lại nổi lên dai dẳng không dứt, cảm giác như bị hàng ngàn con kiến lửa luân phiên châm đốt khiến người cảm giác được nỗi khổ giày vò.

Hơn thế nữa, cơn đau này luôn nhắc cho A Nhi một sự thật... Cánh tay phải của em đã không còn. Và cái cảm giác trở thành người tàn tật sao mà thật trống rỗng.

A Nhi bây giờ chỉ có thể ăn bằng một tay, cậu bé thầm hy vọng sẽ không có thêm biến cố gì khiến cho sau này chỉ có thể ngồi một chỗ cho Cristina hoặc Lala hay "người nào đó" chăm bón... Tựa hồ cảm giác cũng không tồi cho lắm! Đứa nhỏ ngốc nghếch tưởng tượng.

Phóng tầm mắt quan sát, chung quanh đứa bé giờ đây là tập hợp tàn tích của một trận đánh chén no đủ. Nào là những hộp giấy bánh Pizza rách nát, giấy bao bánh mì, giỏ Sandwich rỗng tếch, vỏ nước ngọt trống không. Thậm chí có cả vụn xương gà rán cùng không biết từ đâu ra một tảng thịt bò bít tết nóng hầm hập nằm trên mặt đường.

Phải nói ngay giữa tâm bão thưởng thức lên mỹ vị Italia chỉ nghe thôi cũng cảm thấy thật lãng mạn. Nhất là các món ăn như có phép mầu bỗng xuất hiện từ trong không khí...

Thật có lỗi với các quán ăn nhà hàng ven đường Vomero bị hai cơn lốc đánh tan. Nhưng các món ăn tiếp tế của các vị sẽ giúp cho vị vua nhỏ của chúng ta nhanh chóng chiến thắng dị thần khơi mào t·hảm h·ọa.



Sự thật là chung quanh quảng trường có rất nhiều nhà hàng và quán điểm tâm ven đường. Những nhà hàng, quán ăn bị chiến trường quét qua đều không ngoại lệ mà tan vỡ. Gió xoáy cuốn lên những mảnh vụn đương nhiên cũng bao gồm thức ăn đã chế biến.

Nói đến thì thứ quyền lực của A Nhi cũng thật tiện dụng, nhất là sau khi biến thành lốc xoáy nó càng thể hiện ra tính lên hoạt của mình, ngoại trừ uy lực hấp thụ gió bão và đốt nóng tự nhiên lực lượng để tự duy trì. Nó dường như có cả tư duy độc lập, rất tinh tế và tháo vát.

Khi bụng A Nhi chỉ vừa phát ra từng tiếng ọt ọt. Như đã chuẩn bị từ trước, có vô số bàn tay vô hình hiện ra. Với một loạt thao tác hoa mắt, những làn gió đã mang ra từ cơn lốc những thức ăn đã tích trữ, lợi dụng luồng khí nóng sẵn có hâm lại và bày biện hoành tráng trước mặt đứa bé sát thần.

Thật tiện lợi! Nhưng đó là khi nó không dụng đến các món kem cùng tráng miệng. Nhìn bây giờ một mớ chất lỏng sủi bọt kỳ lạ trong cốc thủy tinh thì biết. Đáng tiếc! Khi đó lại còn là món A Nhi thích nhất đâu.

- Dính quá, A Nhi khó chịu.

Dứt lời, một dòng nước mát được gió mang ra, nó tạo thành một quả cầu nước ngay trước mặt đứa trẻ.

Nhún bàn tay dính mỡ cùng vụn thức ăn vào quả cầu, đứa bé thông qua làn da cảm nhận được sự mát mẻ và tinh khiết của nước. Em không do dự múc ra hớp một miếng, cảm giác thật trong lành sảng khoái.

Vừa định rửa mặt A Nhi cũng nhận ra người mình đầy mồ hôi, cảm giác dính dính cùng cái sự khô nóng khó chịu. A Nhi điều khiển quả cầu lên phía trên, cho nước từ từ chảy xuống hòa dịu thân thể nóng bức cùng dơ bẩn.

Có thể hưởng thụ từng phút giây sinh hoạt bình dị như này, mới giúp A Nhi xua tan chiến đấu mang tới cảm giác áp bức.

Nhưng trên đời ngày vui ngắn chẳng tày gang, việc vui thì ít khó khăn lại nhiều tràn đầy.

Một bóng đen thừa dịp đứa nhỏ không chú ý từ trên bầu trời nhanh chóng lao xuống, thông qua khoảng không trung tâm vòi rồng, không một trở ngại thực hiện hàng duy đả kích.

Ban đầu trong thứ đó chỉ trông như hạt cát là đủ nói lên độ cao kinh khủng. Sau đó nó càng lúc càng lớn, từ bằng hạt đậu dần nhanh chóng biến to như quả dưa hấu. Đến khi ở độ cao cách A Nhi mười tầng lầu thì kích thước đã như một chiếc xe con vậy.

Như một quả thiên thạch rơi, thứ đó ma sát không khí và trở nên nóng bỏng đỏ rực. Thẳng hướng nhắm ngay A Nhi như quyết ý phải cho quỷ vương tan xương nát thịt mới thôi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.