Khống Thiên Ma Công

Chương 7: U Linh Lâm



Chương 7: U Linh Lâm

Hai chữ " Hoàng Đế " được nói ra từ miệng Hồng Thất Thất, nghe như sấm nổ bên tai những người ngồi ở đây. Người đàn ông này không ngờ lại là hoàng đế của nước Nam Ly.

Nhưng thái độ của mọi người cũng chỉ dừng lại ở bất ngờ mà thôi. Ngoại trừ Liễu Nguyên ra, thì tất cả không một ai quỳ xuống.

Hoàng đế của nước Nam Ly thì sao chứ? Đây cũng không phải hoàng cung của nước Nam Ly.

Người trong giang hồ bốn bể là nhà. Thiên hạ hiện tại chia năm. Hoàng đế của cả năm nước chỉ biết tranh giành đấu đá với nhau, làm cho dân chúng lâm vào cảnh lầm than. Uy quyền của bất kỳ vị hoàng đế nào của năm nước hiện nay đều không đủ để đám cao thủ giang hồ này phải khuất phục.

Đương nhiên là bên cạnh một vị hoàng đế, sẽ luôn có người chịu lên tiếng bảo vệ uy quyền cho hắn. Khi Hồng Thất Thất nói ra thân phận của Nam Đế, những người đi theo bên cạnh bảo vệ an toàn của hoàng đế đã xuất hiện ngay lập tức.

Nếu như xét về mặt võ công, người có võ công cao nhất trong đám người bảo vệ Nam Đế còn thua Trần Như Ngọc - người có võ công thấp nhất trong nhóm cao thủ giang hồ.

Nhưng có vẻ do sống trong hoàng cung lâu ngày, ít có cơ hội được gặp các cao thủ chân chính trong giang hồ, đã biến đám người này thành một lũ ếch ngổi đáy giếng, tự cao tự đại.Mặc dù tất cả đều đã được xem tận mắt trận đấu của Tần Phong cùng với Hồng Thất Thất.

Người có võ công cao nhất trong bọn họ có vẻ như là một vị thái giám có chức vị cao, thân cận bên cạnh Nam Đế, lên tiếng quát:

- Các ngươi thật là to gan, đã biết thân phận của hoàng thượng, mà lại dám không quỳ xuống!

Nhóm cao thủ giang hồ vẫn không hề có phản ứng nào tỏ ra quan tâm. Thực chất nếu là người khác, có thái độ như vậy với bọn họ, thì bọn họ đã động thủ vả vào miệng người đó rồi. Bọn họ không ra tay đánh tên thái giám này đã là cho vị Nam Đế này mặt mũi rồi.

Vậy mà tên thái giám đó lại đâu có hiểu. Thấy thái độ dửng dưng của đám người giang hồ, hắn cảm thấy mình đang bị xúc phạm. Ở trong hoàng cung, hắn là người thân cận bên cạnh hoàng đế, có mấy ai là dám không tôn trọng hắn cơ chứ.

Không nhịn được nữa, tên thái giám liền động thủ. Với kiến thức nông cạn, suy nghĩ lại tự cao, dù biết tới Giang Hồ Long Hổ Bảng, hắn nghĩ rằng với võ công của mình, nếu rời khỏi hoàng cung, gia nhập vào giang hồ, ít nhất cũng có thể được xếp vào nhóm đứng đầu Hào Kiệt Bảng, thậm chí có thể có một vị trí trong Tuyệt Thế Bảng.

Hắn lại đâu có hiểu rằng, mỗi lần hắn theo Nam Đế đến chơi tại Liễu Diệp Sơn Trang, có cơ hội được tỉ võ với Chinh Bắc Đại Tướng Quân, Liễu Đĩnh vẫn luôn vì chừa lại mặt mũi cho Nam Đế mà không hề sử ra bản lĩnh thật.

Tên thái giám tự tin rằng bên cạnh hắn còn những cận vệ của Nam Đế, có võ công không kém hắn là bao nhiêu. Nếu tất cả cùng xông lên, cho dù là Tần Phong có năng lực hô mưa gọi gió, cũng sẽ phải chịu thất bại.

Sự thật thì lại luôn phũ phàng, ngày hôm nay sẽ chính là ngày con ếch nhảy ra khỏi miệng giếng rồi bị xe cán c·hết.

Người bước ra đánh với tên thái giám tự cao lại không phải là Tần Phong, mà là một người thanh niên trẻ tuổi khác. Chính là Tần Phá Thiên.

Tần Phá Thiên mấy ngày hôm nay nôn nóng đi về phương Bắc, lên Trúc Lâm Tự, cùng cha mẹ hắn đại chiến một trận trên Trúc Lâm Tự.

Nhưng sư muội của hắn - người đáng ra sẽ là nương tử trong tương lai của hắn, do cha mẹ hắn chỉ định, lại đem lòng thầm yêu Liễu Nguyên, mãi mà vẫn không chịu cùng hắn đi lên Trúc Lâm Tự.

Sự bực bội mấy ngày nay, hôm nay Tần Phá Thiên sẽ xả hết lên người tên thái giám kiêu ngạo này.

Vừa ra tay, Tần Phá Thiên đã sử dụng Phá Thiên Thần Quyền sở trường. Một t·iếng n·ổ nhỏ phát ra từ ống tay áo của Tần Phá Thiên. Sau khi một quyền này của Tần Phá Thiên chạm vào chưởng của tên thái giám, một t·iếng n·ổ lớn phát ra. Tên thái giám tự cao bị Tần Phá Thiên bức lui lại bảy bước.

Hết sức bất ngờ, vì trước giờ cứ nghĩ võ công của mình cao cường, vậy mà hôm nay lại bị một thanh niên trẻ tuổi bức lui, tên thái giám lại lên tiếng:

- Khá lắm, ngoại trừ Chinh Bắc Đại Tướng Quân ra, ngươi là người đầu tiên có thể bức lui lão nô. Có thể ngươi vừa mới vào giang hồ, nên chưa có tên trong Giang Hồ Long Hổ Bảng. Nhưng đến lần xếp hạng vào năm sau, ngươi nhất định sẽ có một vị trí trên đó.

Tên thái giám tự cao đâu có biết được rằng: không phải do đối thủ của hắn mạnh, mà là do hắn quá yếu.

Tần Phá Thiên đã vào giang hồ nhiều năm, còn được người trong giang hồ gọi là Tiểu Ma Vương, nhưng thực lực vẫn chưa đủ để vào được Hào Kiệt Bảng.

Tên thái giám định tiếp tục ra tay, nhưng Nam Đế đã lên tiếng ngăn cản:

- Được rồi Lưu công công, dừng tay lại đi.

Mệnh lệnh của hoàng đế thì có tên thái giám nào dám không nghe chứ? Lưu công công đành dừng tay lại dù rất muốn đánh tiếp.

Phía bên kia, Tần Phá Thiên cũng muốn tiếp tục đánh, nhưng cũng đã có người chắn ở trước mặt hắn rồi. Người này chính là Liễu Nguyên - người đã c·ướp đi trái tim của sư muội hắn - tình địch số một của hắn hiện tại.

Đáng ra nếu bị tình địch chặn ở trước mặt, con người sẽ càng phải tức giận hơn. Nhưng Tần Phá Thiên biết bản thân không phải đối thủ của Liễu Nguyên, nên đánh nén giận mà dừng tay lại.

Liễu Nguyên chắp hai tay, hướng về phía Nam Đế nói:

- Các vị bằng hữu này của thần không hiểu phép tắc trong cung, mong hoàng thượng thứ cho tội vô lễ.

Nam Đế cũng phất tay nói:

- Không sao, trẫm hiện giờ cũng đang cải trang vi hành, bọn họ như vậy ngược lại đã giúp ta không bị lộ thân phân của mình.

Thực chất, bất kỳ người dân nào cũng hiểu là khi gặp hoàng đế phải quỳ xuống cúi lạy. Còn thân phận của Nam Đế đã bị lộ ra từ lúc Hồng Thất Thất nói ra rồi. Nam Đế lại nói tiếp:

- Nếu các vị hảo hán ở đây đồng ý vào triều làm quan võ cho trẫm, nhất định sẽ được hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Vinh hoa phú quý có mấy ai mà không muốn. Nhưng những cao thủ giang hồ ở đây lại đều có lí do riêng, ngăn cản bọn họ gia nhập vào hàng ngũ quan lại đại thần trong Nam triều.

Hồng Thất Thất thì không cần phải nói, thái độ của nàng thể hiện ra đối với Nam Đế đã nói rõ nàng khó chịu khi gặp hắn rồi. Không biết giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì?



Đỗ Cuồng thì cũng thích vinh hoa phú quý đó, nhưng hắn lại thích tự do tự tại hơn.

Hai huynh muội Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc, với địa vị của Ma giáo ở vùng Tây Bắc, bọn họ hoàn toàn có thể gia nhập vào triều đình nước Mạc, cần gì phải tới nước Nam Ly xa xôi làm quan cơ chứ. Ngoài ra, Trần Như Ngọc còn có một thân phận đặc biệt tại nước Đông Lạc nữa.

Tần Phong thì nhiệm vụ chủ yếu của hắn hiện nay là phải đi tìm gia gia của hắn. Thấy đám người trong hoàng cung ếch ngồi đáy giếng như vậy, Tần Phong làm sao có thể tin tưởng, lợi dụng bọn chúng đi tìm gia gia cho mình được cơ chứ?

Thế là cả bọn đều từ chối lời đề nghị hấp dẫn của Nam Đế.

Nam Đế cũng không tỏ ra tức giận vì bị từ chối, hắn cười ha ha, nói:

- Thật đáng tiếc khi các vị không đồng ý vào triều giúp trẫm. Nhưng hôm nay, trẫm cải trang vi hành, rất muốn được kết giao cùng với các cao thủ trên giang hồ. Tên thật của trẫm là Lý Cảnh. Bữa này, hãy để trẫm mời các vị.

Nói rồi, Nam Đế định tiến lại bàn ngồi xuống. Nhưng Hồng Thất Thất đã lên tiếng trước khi ông ta kịp ngồi:

- Ngươi không nghe thấy lời ta nói lúc đầu sao? Ở đây hết chỗ rồi!

Thấy thái độ của Hồng Thất Thất có vẻ quyết liệt, Nam Đế cũng đành bất lực, cuối cùng ông ta cũng chịu nói ra mục đích chính mà ông ta xuất hiện ở đây:

- Nàng cần gì phải đối xử với ta như vậy. Theo ta về hoàng cung đi, ta sẽ phong nàng làm hoàng phi.

Thì ra Nam Đế lần này là vì Hồng Thất Thất mà đến. Thái độ khách sáo của ông ta cũng hoàn toàn là vì Hồng Thất Thất.

Ông ta muốn cưới Hồng Thất Thất về, phong nàng làm hoàng phi của mình, chỉ đứng sau có hoàng hậu.

Có thể thấy, Nam Đế cùng Cái Vương đã có một đoạn tình cảm không hề đơn giản.

Đáng tiếc, trước đây Giang Hồ Long Hổ Bảng và Thiên Cơ Các còn chưa có xuất hiện, đoạn tình cảm của hai người, trong giang hồ sợ rằng không còn có nhiều người biết tới.

Nam Đế đã ngả bài, không kiêng kỵ mà nói ra ý định của mình trước mặt mọi người.

Hồng Thất Thất lại càng tỏ ra tức giận, lập tức đứng dậy, phi thân ra phía bên ngoài tửu lâu, dùng tốc độ nhanh nhất của mình thi triển khinh công rời đi.

Trước khi bóng lưng của nàng hoàn toàn biến mất khỏi phía chân trời, giọng nói của nàng đã vọng lại:

- Muốn ta gả cho người. Được thôi, giúp ta trả mối thù của Hồng gia trước đi.

Hồng Thất Thất đã rời đi. Mục đích của Nam Đế đến thành Nam Lâm cùng bỏ đi theo bóng nàng.

Chỉ khách sáo nói chuyện với Liễu Nguyên vài câu, Nam Đế liền dẫn thuộc hạ của mình rời khỏi Thính Vũ Lâu.

Thương thế của Liễu Nguyên gần như đã hoàn toàn hồi phục. Thế nên ngay ngày hôm sau, đám cao thủ võ lâm đã cùng nhau rời khỏi Nam Lâm thành, một đường đi lên phía Bắc.

Nếu mà bọn họ còn không rời đi, e rằng họ sẽ bỏ lỡ trận quyết đấu đặc sắc trên Trúc Lâm Tự.

Rời khỏi Nam Lâm thành mười dặm về hướng Bắc, trên một con đường núi nhỏ, có một người đang đứng chờ tất cả bọn họ. Người đó chính là Hồng Thất Thất.

Nàng ta đương nhiên cũng muốn tận mắt chứng kiến trận quyết đấu trên Trúc Lâm Tự. Đoán rằng đám người Đỗ Cuồng cũng sẽ giống như mình, nàng liền đợi bọn họ trên con đường mà chắc chắn họ sẽ đi qua. Nàng ta là người nhanh miệng nên đã nói trước:

- Biết ngay các ngươi sẽ sớm đi về phương Bắc mà. Có phải là muốn lên Trúc Lâm Tự không? Chúng ta cùng lên đường nhé!

Xét về bối phận giang hồ, Đỗ Cuồng là người có bối phận cao nhất ở đây, ngang hàng với Cái Vương, nên đương nhiên là ông ta là người nói chuyện với Cái Vương rồi:

- Hồng bang chủ thật là có tâm khi đã đợi bọn ta. Nếu đã cùng chung đường đi vậy chúng ta làm bạn đồng hành thôi.

Khoảng cách từ Nam Lâm Thành đến Trúc Lâm Tự rất xa, vì thế có rất nhiều con đường để đi lại giữa hai nơi với nhau. Trong đó con đường ngắn nhất tất nhiên là con đường đi thẳng từ Nam lên Bắc. Nhưng con đường này lại có rất ít người lựa chọn. Bởi vì con đường này đi qua một vùng núi rừng, là biên giới giữa ba nước Bắc Ly, Nam Ly và Tây Xu.

Vùng núi rừng này có tên là U Linh Lâm. Nơi đó trước kia có tên là Đào Hoa Lâm. Bởi vì nơi đó quanh năm ấm áp như mùa xuân, cả một rừng đào tự nhiên mọc ở đó, được che phủ bốn bề đều là núi non hiểm trở.

Sau này, do c·hiến t·ranh liên miên kéo dài diễn ra, máu nhuộm cả một vùng rừng đào rộng lớn, hoa đào nơi đó khi nở đã không còn giữ được màu sắc của hoa đào bình thường, mà đã chuyển sang màu đỏ của máu. Đến ban đêm, người ta còn nhìn thấy ở nơi đó có vô vàn những u linh đang đánh nhau, giống như là linh hồn của binh lính ba nước vẫn đang chiến đấu ở cõi âm vậy.

Vì thế, Đào Hoa Lâm tuyệt đẹp ngày nào đã đổi tên thành U Linh Lâm đầy ma mị.

Nhóm người đi lên phương Bắc, ngoại trừ nha hoàn bên cạnh Trần Như Ngọc ra, ai nấy đều có võ công cao cường, tự nhiên cũng sẽ có lòng gan dạ của người luyện võ. Để đến được Trúc Lâm Tự một cách nhanh nhất, cả bọn đã quyết định, cùng nhau đi đường thẳng, băng qua U Linh Lâm đi về hướng Bắc.

Trên đường đi, vì những người khác đã đoán biết được thân phận của Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc. Cho nên Trần Như Ngọc đã không dấu diếm nữa, cùng nha hoàn của mình đổi lại sang trang phục của nữ nhân. Tên thật của nha hoàn xinh đẹp bên cạnh Trần Như Ngọc tất nhiên cũng không phải A Thiết mà là Tiểu Thanh.

Nửa tháng sau, cả bọn cuối cùng cũng đến được vùng núi bao quanh U Linh Lâm.

Vùng núi này là biên giới của ba nước, thế nên luật phát đương nhiên rất lỏng lẻo, là nơi lí tưởng cho sơn tặc và thổ phỉ trú ẩn.

Dẫu biết nơi đây đáng sợ, nhưng nhiều người vì muốn tiết kiệm thời gian, nên vẫn chọn mạo hiểm đi qua con đường này.



Đặc biệt là đám thương nhân, con đường giao thương ngắn nhất giữa ba nước, chắc chắn bọn họ không thể nào bỏ qua. Cuối cùng, đã cùng đám sơn tặc ở đây có giao ước, mỗi lần đi qua đây buôn bán, khi về sẽ chia lại một phần lợi nhuận cho đám sơn tặc. Vì thế, sơn tặc ở U Linh Lâm này đã tụ tập lại với nhau, số lượng lên đến hàng ngàn tên.

Trong nhóm người Tần Phong, nam thì có Liễu Nguyên và Tần Phá Thiên ăn mặc trông có vẻ rất có tiền. Nữ nhân thì cả ba người đều cực kì xinh đẹp, mặc dù là Tiểu Thanh vẫn còn nhỏ, Hồng Thất Thất thì cũng đã có tuổi rồi. Bọn họ đi qua vùng này, sơn tặc không ra tay c·ướp thì mới là chuyện lạ đời đó.

Khi cả nhóm đang phi ngựa trên đường núi, thì " rầm, rầm " hai cái thân cây to lớn đã chặn lại ở phía trước và sau lưng cả nhóm, bắt buộc cả nhóm phải dừng ngựa lại.

Lúc này, ngoài hướng nhảy xuống vách núi ra, thì phía trên, phía trước, phía sau nhóm Tần Phong, đều xuất hiện sơn tặc chặn đường.

Số lượng sơn tặc bao vây nhóm người Tần Phong phải lên tới hàng trăm người, ưu thế về số lượng đã thể hiện quá rõ ràng.

Nhưng đám người Tần Phong lại toàn là những cao thủ có võ công cao cường. Đừng nói là hàng trăm người, cho dù là hàng ngàn người bao vây bọn họ, thì cả nhóm vẫn có thể dễ dàng g·iết xông ra.

Một tên sơn tặc trong nhóm sơn tặc chặn ở phía trước bước ra, có vẻ hắn chính là người phát ngôn thay cho tên thủ lĩnh sơn tặc. Nhìn qua một lượt đám người Tần Phong, tên sơn tặc lớn tiếng nói:

- Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua, trước tiên phải để lại lộ phí.

Thái độ của nhóm sơn tặc này cực kì là vênh váo và luôn cố gắng tỏ ra dữ tợn. Nhưng trên người bọn chúng lại không hề tỏa ra một chút sát khí nào. Có thể thấy nhóm sơn tặc này cũng không thường xuyên g·iết người. Còn việc chặn đường c·ướp c·ủa, thu lương thực của người dân sống trong những vùng xung quanh thì bọn chúng vẫn làm đều đặn.

Và có lẽ do từ trước đến giờ không có nhiều người đi qua dám phản kháng lại, cho nên nhóm sơn tặc này mới vênh mặt lên như vậy.

Hôm nay, nhóm sơn tặc này gặp phải vận đen rồi. Gặp phải một nhóm toàn những cao thủ võ lâm, từ hôm nay trở đi, nhóm sơn tặc này sẽ học được một bài học là : không thể tùy tiện c·ướp người được nữa. Đó là những suy nghĩ trong đầu nhóm người Tần Phong.

Về phía đám sơn tặc, đã hoạt động làm ăn trong vùng này, biết rõ rằng những người lạ mặt chọn đi con đường này thì phần lớn đều có võ công rất giỏi. Vì vậy, bọn sơn tặc tự nhiên phải có những sự chuẩn bị, dùng để đối phó với người có võ công cao cường.

Bên nhóm người Tần Phong tự tin rằng: chỉ cần một người trong bọn họ ra tay đã đủ để dọn sạch đám sơn tặc ở đây. Vì thế cả bọn đều lười biếng, đùn đẩy công việc lại cho nhau, ai cũng có những lí do riêng của mình, để không phải ra tay. Không một ai quan tâm đến bọn sơn tặc vẫn đang bao vây cả nhóm.

Bọn sơn tặc thấy nhóm người bị bọn chúng bao vây lại ngày hôm nay, không một ai quan tâm đến sự tồn tại của bọn chúng, bọn chúng dần trở nên tức giận, rục rịch muốn động thủ.

Thủ lĩnh của nhóm sơn tặc cũng không để bọn chúng phải đợi lâu, ở phía trên vách núi có một tấm lưới quăng xuống.

Bọn sơn tặc chặn ở phía trước và phía sau nhóm người Tần Phong thấy vậy, cũng ngay lập tức động thủ. Những đầu ống tre lớn phun khói được đám sơn tặc sử dụng, phun khói về phía nhóm người Tần Phong.

Lúc này, nhóm của Tần Phong cũng không đùn đẩy nhau nữa, tất cả cùng nhau ra tay. Tần Phong thi triển Phong Thần Thông, cuồng phong từ cơ thể hắn thổi ra bốn phía.

Những làn khói được phun ra từ những ống tre lớn, chưa rõ là độc dược hay thuốc mê, bị đẩy ngược lại. Khiến cho bọn sơn tặc bị bất ngờ rồi xảy ra hỗn loạn. mặc dù bọn sơn tặc đã dùng thuốc giải từ trước đó rồi.

Hồng Thất Thất và Liễu Nguyên phi thân bay lên trên, mục đích của hai người là phá hủy tấm lưới được quăng xuống.

Bốn người còn lại thì chia nhau ra đánh sơn tặc.

Mọi thứ tưởng chừng như hoàn hảo, lúc này lại xuất hiện vấn đề. Tấm lưới mà đám sơn tặc quăng từ bên trên xuống, không hiểu được lại từ chất liệu gì, mà cả Hồng Thất Thất và Liễu Nguyên đều không có cách nào phá hủy nó được.

Cả hai cao thủ bị tấm lưới kéo xuống. Khi da thịt của hai người chạm vào tấm lưới, nội lực của cả hai vậy mà dần dần bị tiêu tán đi.

Chứng tỏ trên tấm lưới này đã được bôi độc dược. Tuy không làm hại đến tính mạng của người khác, nhưng khiến người ta dính phải sẽ dần mất đi nội lực của mình.

Thấy Liễu Nguyên và Hồng Thất Thất bị tấm lưới kéo xuống, cả nhóm đều xác định tấm lưới này có vấn đề. Chỉ là với đẳng cấp của hai người còn phải chịu thua tấm lưới này. Thì ở đây, chỉ có duy nhất một mình Tần Phong là có khả năng cứu thoát hai người ra khỏi tấm lưới kì lạ.

Tần Phong tập trung sức gió của Phong Thần Thông, ý đồ thổi bay tấm lưới lên trên. Những lỗ lưới rất to, sử dụng gió vào lúc này không phải biện pháp thông minh. Phong Thần Thông của Tần Phong lúc này ngược lại đã đẩy Hồng Thất Thất và Liễu Nguyên dính chặt vào tấm lưới hơn.

Biết mình vừa phạm phải sai lầm, Tần Phong muốn sửa sai, phi thân bay lên cứu hai người.

Liễu Nguyên lo lắng cho Tần Phong, sợ rằng Tần Phong cũng bị mất đi nội lực như mình khi chạm vào tấm lưới, Liễu Nguyên hét lớn:

- Tần huynh cẩn thận, đừng để bị chạm vào tấm lưới này.

Tốc độ của Tần Phong rất nhanh, có thấy thấy hắn nôn nóng cứu người như thế nào. Vì vậy, Tần Phong không kịp nghe lời khuyên của Liễu Nguyên, đã lao mình vào giữa tấm lưới.

Khi Tần Phong chạm vào tấm lưới, hắn cảm thấy công lực của mình cần phát ra để thi triển thần thông tốn gấp đôi mọi khi.

May mà Tần Phong có ma năng vô cùng vô tận, tấm lưới làm tiêu tan nội lực này, không thể nào làm tan hết ma lực của Tần Phong được.

Tần Phong sử dụng Phong Thần Thông, giữ cơ thể liên tục bay lên. Tấm lưới kì lạ bị Tần Phong kéo lên theo. Liễu Nguyên và Hồng Thất Thất được giải thoát.

Công lực của cả hai người đã bị tiêu tán đi gần hết, may mà có Tần Phong kịp thời ứng cứu.

Thấy cả hai người Hồng Thất Thất và Liễu Nguyên đã đáp đất an toàn, Tần Phong quyết định phá hủy đi tấm lưới này. Hỏa Thần Thông được Tần Phong sử dụng.

Cả cơ thể Tần Phong cháy lên ngọn lửa đỏ, ý đồ muốn đốt cháy tấm lưới này.

Không ngờ tấm lưới lại không hề bắt lửa, cho dù đây không phải là một ngọn lửa bình thường, ngọn lửa này là do ma công của Tần Phong thi triển ra, là một ngọn lửa cực kì khủng kh·iếp.

Trên thế gian này, có vô số vật liệu chống cháy, gặp trường hợp như này, người luyện ma công có thể chưởng khống thiên địa như Tần Phong, vẫn còn nhiều cách để giải quyết.

Ngọn lửa đang cháy quang người Tần Phong tắt đi, nhiệt độ xung quanh hạ xuống thấp một cách nhanh chóng. Băng Thần Thông được Tần Phong sử dụng. Cho dù tấm lưới này có thể thủy hỏa bất xâm, thì băng vẫn là một đẳng cấp khác ở trên thủy.



Tấm lưới đã bị băng hóa hoàn toàn. Lần này, chỉ cần hơi dùng lực một chút, Tần Phong đã có thể đẩy bay tấm lưới lên trời.

Tần Phong chỉ tay lên trên bầu trời, bầu trời vốn quang đãng không một gợn mây, lại bỗng xuất hiện sấm sét. Là Lôi Thần Thông.

Loạn lôi đánh xuống, tấm lưới đã hóa băng bị loạn lôi đánh trúng, chỉ có thể nhận lấy một kết cục, là bị loạn lôi đánh vỡ tan thành ngàn vạn mảnh vụn.

Thế gian vạn vật, tự nhiên phải có tương sinh tương khắc, mà Tần Phong có thể chưởng khống cả thiên địa, chỉ có hắn khắc chế người khác, làm gì có chuyện hắn bị khắc chế. Danh hiệu Võ Lâm Chí Tôn quả nhiên hắn hoàn toàn xứng đáng được nhận.

Nhưng Tần Phong là người thiếu kinh nghiệm giang hồ, hắn tính toán luôn có sai sót.

Tấm lưới hóa băng b·ị đ·ánh tan thành những mảnh vụn, khi rơi xuống dưới thì bị tan vào không khí hết. Cả độc dược làm tiêu tan nội lực cũng theo đó mà hòa tan vào trong không khí.

Đồng bạn của Tần Phong bên dưới lúc này thảm rồi.

May mắn là Tần Phong vừa thi triển ra thần thông, đám sơn tặc bị Tần Phong dọa cho sợ hãi, quay đầu bỏ chạy, không còn tâm tư t·ấn c·ông đồng bạn của Tần Phong nữa.

Thấy đồng bạn bên dưới có vẻ không ổn, Tần Phong định phi thân xuống, ý định bảo vệ mọi người.

Hồng Thất Thất thấy vậy, đoán được ý định của Tần Phong, liền hét lên chỉ điểm cho hắn:

- Tần huynh đệ, tên cầm đầu đám sơn tặc này, chắc chắn đang ở bên trên. Cậu lên trên đó, tìm được hắn, ép hắn giao ra thuốc giải, mới là quyết định sáng suốt.

Tần Phong bừng tỉnh, quyết định quay ngược lại bên trên, tìm kiếm tên sơn tặc đứng đầu, ép hắn phải giao ra thuốc giải.

Lần này, Tần Phong đã cẩn thận hơn, trước khi quay lại bên trên sườn núi, hắn đã thi triển tiếp Băng Thần Thông, hai bức tường băng dày được dựng lên, bảo vệ đồng bọn của hắn ở bên trong.

Tần Phong phi thân lên vách núi, đám sơn tặc đã cực kì loạn, toàn bộ sơn tặc lại có phong cách ăn mặc giống nhau, nhất thời Tần Phong không thể nào phân biệt được tên nào mới là kẻ cầm đầu đám sơn tặc này.

Tần Phong suy nghĩ: " Nếu đã không thể phân biệt được tên nào là tên cầm đầu đám sơn tặc, vậy thì tóm hết tất cả bọn chúng lại. "

Nghĩ như vậy, Tần Phong liền hành động, Phong Thần Thông đưa Tần Phong bay vào chính giữa đám sơn tặc. Hai tay Tần Phong dâng lên, Băng Thần Thông lại được thi triển. Một nhà tù băng được Tần Phong dựng lên, nhốt toàn bộ đám sơn tặc vào trong.

Không biết là do cái lạnh bên trong nhà tù băng tạo ra, hay là do sợ hãi trước thần thông của Tần Phong thi triển ra, đám sơn tặc đang co cụm lại với nhau, mà run lên bần bật.

Tần Phong lúc này trực tiếp hỏi:

- Ai là đại đương gia ở đây?

Cả đám sơn tặc, không ai dám trả lời câu hỏi của Tần Phong. Bọn chúng sợ Tần Phong bao nhiêu, thì bọn chúng sợ đại đương gia của bọn chúng bấy nhiêu. Bởi vì cả hai đều có thể khiến cho bọn chúng c·hết rất thê thảm.

Thái độ im lặng của bọn sơn tặc khiến cho Tần Phong nổi giận rồi, Tần Phong quát:

- Nếu các ngươi không nói, vậy thì ta lập tức g·iết sạch các ngươi.

Lúc này, đám sơn tặc vẫn không dám nói. Nhưng cái lạnh bên trong nhà tù băng khiến nỗi sợ hãi trong lòng bọn chúng dâng cao, tuy miệng bọn chúng không nói ra, ánh mắt bọn chúng lại đang cùng hướng về một người. Người này, nếu không phải đại đương gia của đám sơn tặc, vậy thì hắn cũng phải là một người có địa vị cao trong cả đám.

Người này biết bản thân không thể không ra mặt được nữa, hai chân vẫn run rẩy, lập tức quỳ xuống, giọng run run nói:

- Ma ... ma thánh ... đại... hiệp ... tha mạng. ... chúng ... chúng .... tiểu nhân ... không ... biết ... là ngài. ... nếu không ... chúng ... chúng ... tiểu nhân ... có ... có ... mười ... cái ... cái mạng .... cũng .... không ... không dám ... c·ướp .... c·ướp ... của ngài.

Ma Thánh là tên do Giang Hồ Long Hổ Bảng đặt cho Tần Phong, Tần Phong bất ngờ khi tên sơn tặc này lại biết hắn, liền hỏi:

- Ngươi biết ta?

Tên sơn tặc ngoan ngoãn gật đầu, lúc này hắn vẫn rất khó nói chuyện vì run. Tần Phong lại hỏi:

- Ngươi là đại đương gia ở đây?

Tên sơn tặc lại tiếp tục gật đầu. Hắn biết không thể nào giấu được Tần Phong.

Tần Phong liên tục tra hỏi đại đương gia của đám sơn tặc. Vì không có kinh nghiệm nên những câu hỏi của Tần Phong được sắp xếp lung tung, cuối cùng chả đâu vào đâu.

Tần Phong phải sắp xếp lại một lượt mới có được những đáp án cần thiết.

Tần Phong biết được vì sao tên sơn tặc này lại vừa nhìn đã nhận ra mình. Thì ra là vì hầu hết sơn tặc đều thích nghe kể chuyện giang hồ, nên Giang Hồ Long Hổ Bảng không hề xa lạ với đám sơn tặc.

Trận đấu của Tần Phong và Liễu Nguyên cùng với trận đấu của Tần Phong và Hồng Thất Thất đã được kể trong Giang Hồ Long Hổ Bảng.

Trong một sơn trại, kiểu gì cũng có người có thể đọc viết, hắn chính là người sẽ kể lại Giang Hồ Long Hổ Bảng cho cả sơn trại nghe.

Khi Tần Phong có thể điều khiển được cả thiên địa, bọn sơn tặc đương nhiên đoán ra thân phận của Tần Phong.

Bọn sơn tặc hoảng sợ một phần nhỏ là do thần thông thần kì của Tần Phong, phần lớn lại là do chữ " Ma " trong danh hiệu Võ Lâm Chí Tôn - Ma Thánh của Tần Phong.

Về phần thuốc giải và độc dược, là do bọn sơn tặc mỗi lần đi c·ướp c·ủa người có võ công, đều xin từ một người được bọn chúng goi là " tiểu độc thần " sống ở bên trong U Linh Lâm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.