Chỉ còn hơn một tháng nữa là Ma Vương và Cầm Thánh sẽ có cuộc quyết đấu với hai vị thần tăng của Trúc Lâm Tự.
Người trong giang hồ lần lượt kéo nhau lên Trúc Lâm Tự ở phương Bắc để không phải bỏ lỡ màn quyết đấu hiếm có này.
Phải biết là chỉ cần được nhìn thấy cao thủ trên Giang Hồ Long Hổ Bảng thôi, đã là vinh hạnh rất to lớn đối với một người trong giang hồ rồi. Đừng nói là được xem cuộc quyết đấu giữa bọn họ.
Vậy mà hiện tại đám người Tần Phong cùng Liễu Nguyên vẫn đang ở Nam Lâm Thành - nơi gần như được coi là Cực Nam của thiên hạ.
Nếu bọn họ còn không chịu sớm lên đường, sợ rằng sẽ phải bỏ mất không được chứng kiến màn quyết đấu này.
Người nôn nóng muốn rời khỏi đây nhất chắc chắn chính là Tần Phá Thiên. Ma Vương cùng Cầm Thánh là cha mẹ hắn cơ mà.
Bọn họ muốn lên Trúc Lâm Tự quyết đấu với hai vị thần tăng ở đó cũng là hai cao thủ hàng đầu trên Giang Hồ Long Hổ Bảng.
Tần Phá Thiên làm sao có thể không lo lắng cho được.
Chỉ là sư muội của hắn lúc này lại không chịu cùng hắn rời đi.
Trần Như Ngọc đương nhiên cũng rất là lo lắng cho Cầm Thánh rồi. Nàng dù sao cũng là đệ tử của Cầm Thánh mà. Sao có thể không lo lắng cho sư phụ của mình được cơ chứ.
Chỉ là Liễu Nguyên vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Nàng rất muốn được ở bên cạnh chăm sóc cho người ở trong lòng mình.
Nhưng chàng đâu có cần nàng phải chăm sóc. Bên cạnh của chàng còn có một Tần Phong không hề biết mệt là gì, luôn luôn chăm sóc cho chàng nữa cơ,.
Sau bao nhiêu ngày ở cạnh nhau, mọi người đều nhìn thấy được tình cảm của Trần Như Ngọc dành cho Liễu Nguyên. Ngay đến cả người thiếu kinh nghiệm như Tần Phong cũng có thể nhận thấy.
Vừa chăm sóc cho Liễu Nguyên, Tần Phong vừa phải kiềm chế lại ma tính của mình.
Cái cảm giác lần đầu biết yêu là tươi đẹp bao nhiêu. Thì cái cảm giác khi mà biết người con gái mình yêu lại đem lòng yêu người bằng hữu mà mình coi như là người thân lại đau khổ bấy nhiêu.
Bởi vì vậy, mỗi khi Liễu Nguyên nghỉ ngơi, Tần Phong tranh thủ tu luyện, Tần Phong đều rất khó khăn kiểm soát ma lực đang vận hành trong khắp cơ thể.
Không ngờ nhờ vậy mà Tần Phong phát hiện ra có người đang theo dõi mình.
Người này thật sự là một cao thủ ẩn nấp theo dõi người khác, có thể theo dõi bọn người Tần Phong mà không ai phát giác ra được.
Nếu Tần Phong không phải mất khống chế ma lực nên mới lờ mờ cảm nhận được sự tồn tại của người này. Sợ rằng phải mất thời gian rất lâu nữa bọn người Tần Phong mới có thể phát hiện ra hắn.
Đợi đến ngày Liễu Nguyên gần như bình phục thì cả bọn đều quyết định sẽ chuẩn bị rời đi, Tần Phong mới tách ra khỏi Liễu Nguyên một lúc.
Tần Phong một mình đi đến khu chợ phía Nam. Sau đó lại tìm một góc khuất đi vào, nhảy lên trên mái nhà cạnh đó, Tần Phong thi triển Thần Túc Thông rời đi.
Không ngờ, người đang theo dõi Tần Phong những ngày này thấy Tần Phong thi triển Thần Túc Thông, biết mình đã bị phát hiện, lại vẫn một mực thi triển thân pháp đuổi theo.
Vậy mà thân pháp của người này lại cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả Thần Túc Thông của Tần Phong. Chỉ là nếu muốn đuổi kịp Tần Phong thì cũng phải tốn không ít thời gian.
Hai người một chạy một đuổi, lướt đi trên những mái nhà rất nhanh, như là đang bay vậy.
Nếu có người dân thường nào vô tình nhìn lên trên trời, sẽ thấy có hai cái bóng cực kì nhanh lướt qua, bản thân cũng sẽ không rõ có phải mình vừa bị hoa mắt hay không.
Tần Phong một đường thẳng đến trên mái của phủ thành chủ thì dừng lại. Tần Phong muốn chọn nơi này là nơi ra tay với người theo dõi hắn.
Có lẽ vì không có được tình yêu của Trần Như Ngọc, Tần Phong suy nghĩ lung tung, xác định lí do không tránh khỏi có liên quan đến tên Dương thành chủ đáng ghét ở đây. Nên Tần Phong muốn một mũi tên trúng hai đích, vừa giải quyết người đang theo dõi mình, vừa khiến cho tên Dương thành chủ phải chịu một chút thiệt thòi.
Thấy Tần Phong dừng lại trên mái của phủ thành chủ, người kia cũng dừng lại ở đầu mái đối diện, trực tiếp đối mặt với Tần Phong.
Tần Phong quan sát kĩ người này. Người này có dáng người nhỏ hơn nhiều so với nam nhân học võ, lại giống với một thư sinh hơn.
Một thân y phục cùng mũ đội đầu màu xám có vẻ cũ nhưng rất sạch sẽ. Trên tay cầm theo một cây bổng trúc hình thù có hơi cổ quải. Nhưng khí chất mà người này phát ra lại không hề tầm thường một chút nào.
Tần Phong lên tiếng hỏi trước:
- Ngươi là ai? Tại sao lại theo dõi ta?
Nghe thấy câu hỏi của Tần Phong, người này vậy mà không trả lời lại mà xuất chưởng t·ấn c·ông Tần Phong ngay lập tức.
Chưởng pháp của người này cương mãnh, mang theo khí kình hùng hậu, lại có ý cảnh ở trong đó nữa. Chưởng chưa tới, ý đã tới.
Tần Phong bị bất ngờ nhưng không loạn. Thấy người này đánh về phía mình một chưởng, cũng vận công xuất ra một chưởng đón đỡ.
Nhưng khi xét về khí thế, vậy mà Tần Phong lại kém người này một bậc.
Hai chưởng v·a c·hạm vào nhau, một t·iếng n·ổ lớn quả nhiên phát ra, mái ngói của phủ thành chủ - nơi hai người đang đứng cũng theo đó nổ tung.
Tần Phong bị dư kình đánh bật người lại phía sau, bay người lên trên cao.
Người kia vậy mà lại có thể ung dung tự tại, không lùi một bước, đứng lại trên phần mái nhà chưa bị nổ hết, mỉm cười mà nhìn Tần Phong.
Có thể thấy, công lực của người này chắc chắn không hề thua kém Liễu Nguyên hay là Tần Phong.
Chỉ là nếu chỉ dựa vào một chưởng vừa rồi để nói hai người đã phân thắng bại thì vẫn còn quá sớm.
Mái ngói bị nổ tung, những viên ngói bị vỡ cũng theo đó bắn ra tứ tung. Tần Phong tiện chân đạp vào một viên ngói vỡ gần người, đã lấy lại được thăng bằng trên không trung, từ trên cao mà đạp xuống dưới. Tần Phong đã thi triển ra U Minh Vô Ảnh Cước t·ấn c·ông người này.
U Minh Vô Ảnh Cước từ trên đạp xuống, khí thế kinh người, so với một chưởng tùy tiện vừa rồi của Tần Phong thì hơn xa.
Tốc độ của U Minh Vô Ảnh Cước là nhanh nhất trong ba loại nhập môn ma công.
Chỉ thấy cước ảnh đầy trời, đủ để khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt, đang mang theo ma khí đạp xuống bên dưới, che phủ toàn bộ đường rút lui của người mặt đồ xám.
Lại thấy tay phải của người này đã bắt đầu múa bổng.
Bổng ảnh liên tục xuất hiện ở khắp mọi phương hướng, xoay vòng bao phủ thân thể nhỏ bé của người này vào bên trong.
Vậy mà lại có thể chặn lại được hết toàn bộ cước ảnh của Tần Phong.
Hơn nữa, khi Tần Phong đáp xuống nơi này, thì thân thể của Tần Phong lại bị bổng ảnh đánh trúng vào đến ba lần.
Sau chiêu thứ hai, Tần Phong vẫn là người ở thế hạ phong, phải chịu thiệt thòi.
Người có thể làm được điều này đối với Tần Phong chỉ có thể là cao thủ đứng trên Giang Hồ Long Hổ Bảng.
Người này rốt cuộc là ai thì Tần Phong vẫn chưa nghĩ ra. Chỉ có thể khẳng định rằng xếp hạng của người này trên Giang Hồ Long Hổ Bảng tuyệt đối không thấp hơn Đỗ Cuồng cùng Liễu Nguyên.
Nếu một chiêu mà vẫn không thể chiếm lại được thượng phong, vậy thì sẽ cùng lúc xuất ra hai chiêu.
Nghĩ trong đầu là như vậy, Tần Phong liền thực hiện ngay.
Tay trái Tần Phong đánh ra U Minh Ma Ảnh Quyền, tay phải Tần Phong đánh ra U Minh Quỷ Ảnh Trảo.
Hai chiêu thức trong nhập môn ma công hợp kích với nhau, uy lực tăng lên gấp bội.
Trảo ảnh cùng quyền ảnh xen kẽ lẫn nhau, bổ trợ cho nhau đủ để khiến bất kì đối thủ nào khi đối đầu cũng phải dè chừng.
Người mặc áo xám cũng ngay lập tức phải biến chiêu. Không phải một chiêu mà là các chiêu thức nối tiếp nhau biến hóa liên miên bất tuyệt.
Bổng pháp lúc thì nhanh, lúc thì chậm, lúc thì nhìn như là đơn giản, lúc thì như ẩn chứa trong đó cả trăm ngàn biến hóa.
Hai người cứ tung chiêu như vậy, di chuyển liên tục bên trên những phần mái ngói còn chưa bị nổ tung mà giao thủ.
Người ngoài nhìn vào thì thấy hai người bọn họ lợi hại, tỉ đấu bất phân thắng bại.
Nhưng Tần Phong là người trong cuộc, hiểu rằng hắn vẫn đang là người phải chịu thiệt.
Nội lực mà hai người phát ra ngoài từ mỗi chiêu thức có thể nói là ngang nhau. Nên dư chấn phản lại cơ thể khi hai chiêu v·a c·hạm vào nhau là chắc chắn không thể tránh khỏi được.
Tần Phong có ma thể có khả năng tự động hồi phục, đáng lí ra hắn phải là người chiếm được lợi.
Nhưng người kia trông cơ thể thì nhỏ con. yếu đuối như một thư sinh hằng ngày chỉ biết đọc sách.
Vậy mà khi hắn vận công lại có cơ thể cực kì rắn chắc, xương cốt da thịt như được làm bằng thép vậy, không hề b·ị t·hương chút nào bởi tác động của dư chấn gây nên.
Bổng pháp của người này lại biến ảo khôn cùng, Tần Phong chỉ dựa vào nhập môn ma công thì khó mà chống đỡ được.
Cảm giác trong lúc giao thủ với người này lại khiến Tần Phong không thể nào đoán biết được chiêu thức biến ảo của đối thủ.
Rõ ràng nhìn như yếu đuối vô lực, nhưng khi chạm vào lại khiến cho tay của Tần Phong bị bật văng ra.
Lúc thanh thế ngút trời, tưởng chừng như mạnh mẽ khôn cùng, khi đưa chưởng ra đỡ lại chỉ là tàn ảnh, đánh vào không khí.
Dần dần Tần Phong lại bị áp đảo và bị trúng đòn. Lúc này xung quanh đã vây kín người đứng xem.
Gia đình của Dương thành chủ cùng đám binh lính do vốn sống ở đây nên có mặt coi trận đấu của hai người sớm nhất.
Bên cạnh Dương thành chủ lúc này lại có thêm hơn mười người lạ mặt, có vẻ họ đều biết võ công. Dương thành chủ đối với họ hình như cũng rất là cung kính.
Đặc biệt trong đó có một người có khí chất uy nghi bất phàm của một bậc vương giả, dù đã mặc thường phục cũng không cách nào che dấu hết được khí chất đó.
Người này có lẽ chính là người đứng đầu của nhóm người đó, thân phận chắc chắn là không tầm thường nên Dương thành chủ mới có thái độ cung kính như vậy.
Hai người trao đổi được hơn ba mươi chiêu thì đám người Đỗ Cuồng cùng Liễu Nguyên cũng đã đến.
Khi nhìn thấy người mặc đồ xám, bọn họ đều có thể nhận ra thân phận của người này là ai. Chỉ có Tần Phong mới gia nhập vào giang hồ, nên dù có cùng người này đấu thêm bao nhiêu chiêu đi nữa cũng không thể đoán ra được.
Trần Như Ngọc xuất hiện vào lúc Tần Phong bị áp đảo.
Dẫu biết rằng người ở trong lòng nàng đã là người bằng hữu của mình. Nhưng sự si mê của Tần Phong dành cho nàng đâu phải nói dứt là dứt được đâu.
Bị chịu thiệt thòi bởi người khác đã là không thể chấp nhận được đối với Tần Phong. Bây giờ hắn còn đang bị chịu thiệt thòi trước mắt người con gái mà hắn thầm yêu. Thử hỏi Tần Phong làm sao có thể không sử dụng bản lĩnh thật sự của mình nữa đây?
Vận ma công lên mức cao nhất. Một tay của Tần Phong chỉ thẳng lên trời.
Phong vân một lần nữa lại biến đổi. Những ánh chớp màu vàng bắt đầu xuất hiện ở trên bầu trời. Lôi Thần Thông đã được Tần Phong thi triển ra.
Lôi điện lần này không chỉ đánh xuống từ trên bầu trời. Mà lần này, lôi điện xuất hiện từ khắp bốn phương tám hướng. Xuất hiện cả từ cơ thể Tần Phong.
Thiên Lôi từ trên bầu trời đánh xuống. Địa Lôi từ dưới mặt đất đánh lên. Còn lôi điện phát ra từ cơ thể Tần Phong, đánh theo hướng quyền chưởng của Tần Phong, đó có thể gọi là Nhân Lôi. Xung quanh còn có các đạo lôi điện có thể phát ra t·ấn c·ông người áo xám từ bất kì phương hướng góc độ nào.
Có thể nói người mặc áo xám đang bị vây công trong lôi trận do Thiên Địa Nhân tạo thành.
Trận tỉ đấu giữa hai người ngày hôm nay chắc chắn sẽ được người dân ở nơi đây truyền miệng nhau. Chỉ là đến trăm ngàn năm sau, có lẽ trận đấu này sẽ trở thành một truyền thuyết mà khi kể lại thì không có ai tin là thật nữa.
Người mặc đồ xám gặp nguy không loạn. Một tay múa bổng, một tay xuất chưởng.
Cây bổng trúc mang hình thù kì quái bay lượn từ tay bên này sang tay bên kia. Chưởng lực xuất ra cũng từ tay bên kia chuyển sang tay bên này. Trong phút chốc, Tần Phong tưởng rằng người này như là có ba đầu sáu tay vậy.
Bổng ảnh che kín toàn thân người áo xám, đủ để phòng thủ lôi điện t·ấn c·ông.
Chưởng lực của người này đánh ra liên miên không dứt như là hóa thành một con cuồng long khổng lồ đang bay lung tung bên trong lôi trận, tìm cách phá ra một con đường để thoát khỏi lôi trận này.
Trong tình thế như vậy, người mặc đồ xám vẫn còn có thể công thủ nhịp nhàng, khiến cho Tần Phong vẫn chưa hoàn toàn chiếm được thế thượng phong.
Chỉ là công lực người này khi so sánh với Tần Phong lúc sử dụng nhập môn ma công là tương đương.
Nhưng bây giờ công lực của Tần Phong còn được gia trì thêm bởi ma pháp Lôi Thần Thông.
Đương nhiên lúc này công lực của Tần Phong đã có thể áp đảo người này.
Long hình khí công bị lôi điện đánh cho dần dần phải thu nhỏ lại, dù chưởng pháp này có thể khuếch đại nội lực của người đánh ra bao nhiêu lần đi chăng nữa.
Dần dần người mặc đồ xám cũng chỉ có thể co lại phòng thủ.
Người này phong thủ chặt chẽ, cuồng long bay lượn bên ngoài, bổng ảnh che thân ở bên trong.
Nhất thời Tần Phong cũng không thể đột phá được.
Một thần thông nữa phải được Tần Phong thi triển ra. Khiếu Thần Thông là lựa chọn của Tần Phong lúc này.
Một tia sáng màu vàng được bắn ra từ mi tâm của Tần Phong, bắn đến mi tâm của người mặc đồ xám.
Tốc độ của ánh sáng thì làm sao con người có thể theo kịp được? Cuồng long cùng bổng ảnh làm sao mà che chắn lại được?
Toàn thân người áo xám sau khi bị trúng Khiếu Thần Thông thì tạm thời mất khống chế, tất cả hành động tạm thời phải dừng lại.
Tần Phong lúc này tung ra một quyền nhanh như điện chớp thẳng vào mặt người áo xám.
Mũ che đầu của người này bay đi, lộ ra mái tóc bồng bềnh của người nữ nhân xinh đẹp.
Chắc tuổi tác của nàng cũng đã ngoài ba mươi tuổi. Nhưng gương mặt nàng vẫn cực kì xinh đẹp.
Lúc này Tần Phong cũng đã có thể đoán ra nàng rốt cuộc là ai rồi.
Trên Giang Hồ Long Hổ Bảng chỉ có hai người là nữ nhân. Một người là Cầm Thánh, người còn lại là Cái Vương.
Mà với võ công nàng đã thể hiện ra, lợi hại như vậy, lợi hại hơn cả Liễu Nguyên. Vậy chỉ có thể là người xếp hạng trên Liễu Nguyên - Bang Chủ Cái Bang - Hồng Thất Thất.
Trong đầu Tần Phong lúc này lại có suy nghĩ thoát ra khỏi trận đấu: " Đúng là phụ nữ mà, tuy đã ngoài bốn mươi tuổi, lại cầm đầu toàn bộ lũ ăn mày trong thiên hạ, thế mà vẫn giữ được nhan sắc ở độ tuổi ba mươi. "
Đã biết được thân phận của người này, cũng đã coi như giành được chiến thắng, Tần Phong chưa có ý định xuất thủ đánh tiếp.
Chỉ là Tần Phong không ngờ, Hồng Thất Thất lại có thể tập trung tinh thần và công lực lại, sau lưng xuất hiện hình ảnh của một vị la hán. Hét lên một tiếng dài " AAA " vậy mà lại có thể ép được âm thần của Tần Phong ra ngoài.
Âm thần bị bức ép ra ngoài, quay về cơ thể của Tần Phong, khiến cho Tần Phong cũng bị nội thương, khóe miệng rỉ ra một chút máu.
Chỉ là như vậy cũng không thay đổi được kết quả là hiệp đấu vừa rồi Tần Phong mới là người giành được chiến thắng.
Tần Phong lúc này đã thu lại Lôi Thần Thông, đang thi triển Phong Thần Thông, giữ cho cơ thể của hắn lơ lửng được ở trên không trung.
Lau đi v·ết m·áu trên khóe miệng, Tần Phong nhìn chằm chằm vào Hồng Thất Thất.
Hồng Thất Thất lúc này cũng đã b·ị t·hương, nhưng đứng ở dưới mặt đất lại không hề thu lại công lực, hình ảnh vị la hán vẫn còn hiện ra ở phía sau lưng.
Có lẽ là cả hai người đều chưa muốn kết thúc trận đấu này tại đây. Hiệp đấu thứ hai sẽ sớm được bắt đầu. Hồng Thất Thất lên tiếng trước:
- Võ công ma pháp của ngươi đúng thật là rất lợi hại, nhưng có lẽ cũng không phải là không có điểm yếu.
Vừa dứt lời, không để Tần Phong kịp trả lời, Hồng Thất Thất đã múa bổng t·ấn c·ông Tần Phong.
Bổng ảnh lại xuất hiện đầy trời t·ấn c·ông Tần Phong ở tứ phía.
Có Phong Thần Thông gia trì công lực, lần này Tần Phong xuất chưởng nhanh như là gió, chặn lại được toàn bộ đòn t·ấn c·ông của Hồng Thất Thất.
Phải biết lần này, cả hai người đều đã nâng võ công lên một tầng cảnh giới.
Hồng Thất Thất phải thi triển nội công tâm pháp lên mức cao nhất thì mới tạo ra được hình ảnh vị la hán hiện ra ở phía sau lưng.
Xuất thủ bằng cách này, uy lực của bổng pháp sẽ tăng lên gấp bội, sự biến hóa ở trong bổng pháp cũng thêm phần ảo diệu.
Còn Tần Phong thi triển ra Phong Thần Thông, nội khí hóa thành cuồng phong thổi ra ngoài. Thử hỏi ở trên thế gian có mấy người làm được như vậy?
Tuy Tần Phong đánh ra những chưởng rất là bình thường, nhưng uy lực lại được khuếch đại lên rất là nhiều lần. Đủ sức để chống lại bổng ảnh do Hồng Thất Thất tạo ra.
Nhưng giao thủ mạnh mẽ là như thế, lại mới chỉ là khởi đầu cho hiệp đấu thứ hai của hai người mà thôi.
Tạm thời thu lại cây bổng của mình, Hồng Thất Thất dùng cả hai tay thi triển ra chưởng pháp cuồng mãnh lúc trước.
Từng con cuồng long bay lên theo chưởng mà Hồng Thất Thất đánh ra, bay lên t·ấn c·ông phần hạ bàn của Tần Phong.
Không ngờ điều này quả thực đã làm lộ ra yếu điểm trong võ công của Tần Phong.
Mặc dù đã cùng lúc thi triển Phong Thần Thông cùng U Minh Vô Ảnh Cước, nhưng Tần Phong vẫn liên tiếp bị ép cho phải liên tục bay cao lên.
Đến cuối cùng, Hồng Thất Thất dường như cũng hóa thành một con cuồng long khổng lồ uốn lượn bay lên t·ấn c·ông Tần Phong.
Toàn bộ cước ảnh của Tần Phong đá ra không ngờ khi chạm vào con cuồng long do Hồng Thất Thất hóa thành thì đều b·ị đ·ánh cho tiêu tan hết, không gây ra được một chút uy h·iếp nào cho con cuồng long cả.
Long hình khí công đánh thẳng vào ngực của Tần Phong. Một đòn mạnh như thế đã đủ khiến cho Tần Phong cảm thấy choáng váng.
Nhận lúc này, Hồng Thất Thất lại xuất quyền đánh vào trên cơ thể của Tần Phong.
Bị những quyền liên tiếp vừa nhanh vừa mạnh như vũ bão đánh vào khắp nơi trên cơ thể mà không thể hoàn thủ. Chẳng lẽ Tần Phong đã thua?
Không phải, mặc dù quyền chưởng liên tiếp của Hồng Thất Thất có uy lực mạnh mẽ, nhưng Tần Phong cũng có công lực thâm hậu không hề thua kém gì Hồng Thất Thất, nên tạm thời Tần Phong vẫn chưa hề b·ị t·hương nghiêm trọng.
Đến khi Tần Phong lấy lại được bình tĩnh, tay chân không còn luống cuống, chính là lúc mà Tần Phong phản công.
Không chỉ thi triển Phong Thần Thông, Hỏa Thần Thông cũng được Tần Phong thi triển ra.
Hai tay vừa lật, cuồng phong cùng liệt hỏa từ trong cơ thể Tần Phong lập tức bốc phát ra bên ngoài. Cuồng phong kết hợp với Liệt Hỏa đủ sức tạm thời bức lui Hồng Thất Thất.
Mặc dù không kịp đề phòng, Hồng Thất Thất vẫn đủ khả năng phòng thủ những chỗ yếu hại.
Một đòn kết hợp cuồng phong cùng liệt hỏa của Tần Phong chỉ có thể làm cho Hồng Thất Thất b·ị t·hương ở ngoài da một chút mà thôi.
Hồng Thất Thất không có khả năng điều khiển cuồng phong để giúp cơ thể bay lượn trên bầu trời như Tần Phong, nên chỉ có thể tạm thời đáp xuống, đứng trên mái của một căn phòng chưa bị hai người phá hủy đến.
Tần Phong không để Hồng Thất Thất có cơ hội hồi khí rồi một lần nữa lại t·ấn c·ông phần hạ bàn là điểm yếu của Tần Phong.
Hai tay Tần Phong vừa lật, Vũ Thần Thông và Băng Thần Thông được thi triển ra, cùng với Phong Thần Thông và Hỏa Thần Thông được thi triển ra trước đó vẫn chưa được thu lại.
Không ngờ Tần Phong lại có thể trong cùng một lúc thi triển ra bốn loại thần thông khác nhau như vậy.
Vũ Thần Thông lần này không gọi ra lưu tinh vũ có uy lực hủy diệt tất cả chúng sinh mà chỉ gọi ra một cơn mưa rào bình thường.
Nhưng có sự bổ trợ từ Phong Thần Thông cùng Băng Thần Thông, Vũ Thần Thông lần này vẫn có thể gây ra sát thương diện rộng cực lớn.
Hai loại thần thông phối hợp lại cùng một lúc thì Hồng Thất Thất đã khó đối phó rồi. Lần này còn là sự kết hợp của bốn loại thần thông: phong - hỏa - băng - vũ. Hồng Thất Thất biết mình đã không thể nào có cách thắng được nữa rồi.
Vì để tránh đến việc Vũ Thần Thông gây ra tổn thương lên người vô tội, Hồng Thất Thất hiện tại chỉ có thể mở miệng nhận thua:
- Được rồi, ta nhận thua, ngươi dừng tay lại đi.
Hồng Thất Thất đã buông tay nhận thua. Nhưng Tần Phong lại không hề có ý định dừng tay.
Nếu các cao thủ trong giang hồ đều giống như Hồng Thất Thất, tìm kiếm và theo dõi Tần Phong, rồi đến khi tỉ đấu không lại thì chịu thua, như vậy Tần Phong sau này sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Nhưng Hồng Thất Thất nhận thua không phải là chỉ vì bản thân mình mà còn vì rất nhiều người vô tội đang đứng bên dưới xem trận tỉ đấu của hai người nữa.
Và ở đây đương nhiên là cũng có những người dù có hiểu hay không hiểu suy nghĩ trong lòng Hồng Thất Thất, nhưng họ vẫn sẵn sàng xuất thủ để bảo vệ những người vô tội không thể chống đỡ nổi ma pháp của Tần Phong.
Liễu Nguyên là người ra tay trước nhất. Từ lúc thấy Tần Phong đang giao thủ với Hồng Thất Thất, hắn đã sẵn sàng cho việc phải ra tay can thiệp vào trận đấu của hai người bất kì lúc nào rồi.
Dù vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Liễu Nguyên vẫn cố gắng hết sức, dùng tốc độ nhanh nhất đến chắn cho những người đang đứng dưới vùng ảnh hưởng của Băng Thần Thông..
Ngoài Liễu Nguyên ra, những người lạ mặt xuất hiện bên cạnh Dương thành chủ cũng ra tay.
Nhưng sự thật là không cần phải có quá nhiều người phải ra tay, chỉ cần có Liễu Nguyên ra mặt là được rồi.
Liễu Nguyên còn chưa kịp lên tiếng kêu Tần Phong dừng lại, thì Tần Phong khi nhìn thấy Liễu Nguyên lao vào đã thu lại ma công của mình rồi.
Tần Phong chỉ cần phất tay một cái, phong - hỏa - băng - vũ tất cả đều biến mất.
Hạt mưa đầu tiên còn chưa kịp rơi xuống đất, đã biến mất một cách thần kì rồi.
Điều đó chứng tỏ thần thông ma pháp của Tần Phong đã tiến vào như ý chi cảnh, có thể dễ dàng phát ra thu vào rồi.
Một màn vừa rồi đúng là hữu kinh vô hiểm.
Lúc này, người lên tiếng đầu tiên lại là Đỗ Cuồng:
- Người trong giang hồ hiện tại có lẽ đều đang đổ dồn về Trúc Lâm Tự ở nước Bắc. Hồng bang chủ có nhã hứng đến vùng tận cùng của nước Nam này. Hôm nhau chúng ta có thể gặp nhau tại đây đều là có duyên. Hồng bang chủ có muốn cùng ta uống vài chén rượu. Sau đó ta sẽ giới thiệu một vài vị bằng hữu với Hồng bang chủ.
Nhóm người cao thủ giang hồ lại tập chung với nhau tại Thính Vũ Lâu. Sau một hồi nói chuyện, mọi người cũng đã biết nguyên nhân tại sao Hồng Thất Thất lại có mặt tại Nam Lâm Thành này.
Việc Tần Phong được Giang Hồ Long Hổ Bảng tôn lên làm Võ Lâm Chí Tôn, đã khiến cho các cao thủ trong giang hồ ai ai cũng muốn được gặp mặt để so tài một lần. Kể cả Hồng Thất Thất cũng vậy.
Mạng lưới tin tức của Cái Bang chắc chắn không thua kém gì Thiên Cơ Các. Giang Hồ Long Hổ Bảng ngoài những trận chiến của Tần Phong trong ngày đầu hắn mới gia nhập vào giang hồ ra thì không đưa thêm bất cứ tin tức nào của Tần Phong nữa.
Người trong giang hồ cứ tưởng rằng Tần Phong đã rời khỏi Nam Lâm Thành và hành động bí mật.
Chỉ có Cái Bang là biết rõ rằng Tần Phong mấy tháng nay vẫn ở trong Nam Lâm Thành chăm sóc Liễu Nguyên.
Cuối cùng Hồng Thất Thất cũng không nhịn được nữa, quyết định trước tiên đi đến Nam Lâm Thành, tìm cơ hội đấu với Tần Phong trước tiên.
Mà cho dù Tần Phong có rời khỏi Nam Lâm Thành. Với mạng lưới tin tức của Cái Bang, Hồng Thất Thất tin rằng mình vẫn có thể dễ dàng theo dấu Tần Phong.
Đợi đến khi Giang Hồ Long Hổ Bảng đưa tin một lần nữa, người trong giang hồ biết được Võ Lâm Chí Tôn - Tần Phong vẫn còn ở Nam Lâm Thành, lại còn cùng Cái Vương - Hồng Thất Thất có một trận tỉ đấu ở đây, không biết cảm xúc của người trong giang hồ lúc đó sẽ như thế nào?
Nhưng đó là chuyện của sau này, khi Giang Hồ Long Hổ Bảng ra số tiếp theo. Còn bây giờ, đám người Tần Phong có thêm Hồng Thất Thất đang uống rượu nói chuyện với nhau rất là vui vẻ.
Oan gia nên giải không nên kết. Sau một hồi uống rượu nói chuyện cùng nhau, Tần Phong không còn một chút ác cảm nào đối với Hồng Thất Thất nữa. Thậm chí trong lòng Tần Phong cũng đã bắt đầu xuất hiện một chút khâm phục vị tiền bối này, khi được Liễu Nguyên kể cho nghe những chiến tích huy hoàng của Hồng Thất Thất.
Lúc này, người đàn ông mang khí chất vương giả lúc trước xuất hiện ở phủ thành chủ đã đi vào Thính Vũ Lâu. Đi lên lầu cao nhất, nhìn thấy bàn của nhóm người Tần Phong, người đàn ông lên tiếng hỏi:
- Ta có thể ngồi cùng được hay không?
Tần Phong tất nhiên là không quen người này. Nhưng có vẻ đến cả Đỗ Cuồng cũng không biết hắn.
Quan sát một lượt trong nhóm của mình, Tần Phong cảm giác như Liễu Nguyên và Hồng Thất Thất quen biết người này.
Nhưng thái độ của Hồng Thất Thất đối với người này lại có vẻ khá là phức tạp. Không để một ai kịp lên tiếng trước, Hồng Thất Thất đã tỏ vẻ khó chịu nói:
- Xin lỗi, ở đây hết chỗ rồi.
Thật ra bàn mà bọn họ đang ngồi rất lớn, vẫn còn nhiều vị trí trống, có ngồi thêm năm sáu người cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Hồng Thất Thất đã tỏ vẻ như vậy, hầu hết mọi người ngồi trên bàn đều chọn cách im lặng.
Vậy mà lúc này, người thường để ý đến cảm xúc của người khác là Liễu Nguyên lại lên tiếng:
- Hoàng ...
Chỉ một chữ, cổ họng của Liễu Nguyên dường như bị một thứ gì đó chặn lại. Liễu Nguyên không biết nói gì cũng không biết xưng hô với người đàn ông này lúc này như thế nào.
Thấy biểu cảm kì lạ của Liễu Nguyên, người đàn ông ban đầu chỉ chú ý đến Hồng Thất Thất đã chú ý đến Liễu Nguyên.
Sau khi ngắm nhìn Liễu Nguyên một lượt, người đàn ông lúc này lên tiếng:
- Thì ra là Liễu công tử, đã rất lâu ta không gặp ngươi rồi, ta suýt chút nữa là không thể nhận ra ngươi. Lâu ngày không gặp mặt ta, đã quên cách xưng hô với ta như thế nào rồi à? Cứ gọi ta là đại lão gia là được rồi.
Tiếng " vâng " còn chưa được thốt ra bởi Liễu Nguyên, Hồng Thất Thất đã lên tiếng đáp lại người này:
- Hoàng đế thì cứ nói mình là hoàng đế đi. Bày đặt kêu người khác gọi mình là đại lão gia.