Thật ra, Hứa Kiều đã dự cảm từ trước về việc Đỗ Giai Tuyền xuất hiện. Lần Thẩm Giai Linh đến Nam Hoài tìm Trần Khoáng đã từng đề cập đến người tên Thụy Ninh, sau đó Hứa Kiều biết sớm muộn gì người này cũng xuất hiện.
Sự đau đớn hôm ấy có lẽ chỉ là vô tình, nhưng cũng có thể là do nỗi chua xót lâu ngày tạo nên.
Để từ đó, Hứa Kiều mới dần nhận ra cảm giác gọi là bất lực.
Sau kỳ thi đại học, trường học đột nhiên trở nên vắng vẻ. Căn tin không còn đông đúc, khu lớp 12 đối diện cũng chẳng còn nghe thấy tiếng đọc sách.
Gần đây Ngô Phán Phán trầm tính hơn hẳn, trạng thái giống hệt khoảng thời gian vừa mới khai giảng năm lớp 11. Rảnh rỗi, lại vùi đầu vào giải đề.
Kỳ thi cuối kỳ lần này được tiến hành làm sớm, sẽ kết thúc trước cuối tháng 6.
Ngày 24 hôm nay, Hứa Kiều nhận được lời mời đến tiệc sinh nhật của Trần Khoáng, ngày 25.
Thấy trời đã xế chiều, cô đi hết phân nửa Nam Hoài dưới cái nắng như thiêu như đốt nhưng cũng không chọn được món quà ưng ý. Cuối cùng, được Ngô Phán Phán tư vấn, cô cũng chọn được một món trông cũng khá ổn.
Buổi tối, không biết sao Hứa Kiều lại mất ngủ, trằn trọc mãi cũng không ngủ được, đành ngồi dậy tới bàn học, mở cuốn sách vừa đọc gần đây.
Cô có thói quen sử dụng bưu thiếp làm bookmark, chèn vào cuốn sách này là tấm cô thích nhất, quang cảnh của huyện Nam Hoài.
Trong ảnh, ngoài bầu trời xanh thẳm, còn có vài làn mây trắng mỏng như sương khói, xa xa là những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng ngần, trải dài ngút tầm mắt.
Khiến người ta dễ dàng liên tưởng ngay đến từ "Hoang vu".
Hứa Kiều còn nghĩ đến, lần đầu Trần Khoáng giới thiệu bản thân "Khoáng trong Khoáng dã như phong".
Cô cầm bút lên, viết một câu lên mặt trước của tấm bưu thiếp—
"Chàng thiếu niên của tôi, cầu mong cậu mãi như cánh đồng bát ngát, tự do như gió."
Viết chữ cuối xong, đồng hồ vừa lúc điểm 12 giờ.
Ngoài Hứa Kiều, Ngô Phán Phán và Lũ Triết Trần Khoáng còn mời vài người khác, lớp 11-7 cũng có mà lớp khác cũng có.
Tối đó, khi cô và Ngô Phán Phán bước vào KTV, Hứa Kiều thấy có vài gương mặt xa lạ.
Để làm sôi động bầu không khí, có người đã đề nghị mọi người cùng chơi trò chơi.
Ngô Phán Phán đột nhiên cảm thấy không thoải mái, vì vậy Lữ Triết phải đưa cô nàng về trước.
Hứa Kiều không quen ai ngoài Trần Khoáng, vì thế đành phải ngồi cạnh cậu.
Nội dung của trò chơi rất đơn giản, rút thăm để chọn ra người thua, người thua được chọn thật hay thách. Ai rút được chữ "A" sẽ được chọn nội dung của câu hỏi hoặc hành động người thua phải làm.
Lượt một kết thúc, Hứa Kiều xui xẻo bị thua, trở thành người thua đầu tiên. Cô không chút do dự chọn nói thật.
Mà Trần Khoáng cũng rút được chữ "A".
Ánh mắt mọi người ở đó đều đặt lên hai người, ồn ào bàn tán về nội dung câu hỏi đặt ra.
Chớp mắt, bầu không khí sôi động hẳn lên, sau đó liền yên lặng.
Trần Khoáng cong chân lên vì lối đi quá nhỏ, nghiêng người về phía Hứa Kiều.
Tim Hứa Kiều đập như trống, cậu lại hỏi một câu mà chẳng ai nghĩ đến: "Cậu có ăn ớt xanh không?".
Rõ ràng là cậu không muốn gây khó dễ cho cô.
Hứa Kiều ngơ người chốc lát, sau đó thành thật đáp: "Có."
Vừa dứt lời, có người tỏ vẻ bất mãn: "Trần Khoáng, trò này không phải chơi như vậy."
"Đúng vậy, nhàm chán thật đấy."
Vài người cũng lên tiếng nói đỡ cho cậu: "Hôm nay là sinh nhật Trần Khoáng, cậu ấy muốn chơi thế nào thì chơi như thế đó."
Nhưng vẫn còn nhiều người phản đối, cuối cùng quyết định đưa ra hai giải pháp.
Một là Hứa Kiều rút một thẻ hình phạt, trả lời lại câu hỏi được in trên đó, hai là cô phải ăn cả miếng bánh quy mù tạt mà không được uống nước.
Tuy nhiên, trước khi Hứa Kiều lựa chọn, Trần Khoáng đã bước trước một bước, cầm bánh quy đặt trên bàn, mặt không đổi sắc ăn hết.
Đã đến nước này, tiếp tục làm khó cô nữa sợ bữa tiệc lần này sẽ loạn mất, vì thế chuyện này được mọi người mắt nhắm mắt mở cho qua.
Sau đó, mọi người cũng giải tán.
Đèn đường trên phố được bật hết lên, Trần Khoáng đưa Hứa Kiều về như thường lệ.
Quãng đường hôm nay khá dài, phải đi gần mười phút mới rẽ vào phố Thường Thanh.
Hàng cây thường xanh hai bên đường đã xanh tươi trở lại, làn gió đêm thoảng qua tiện thể mang theo chút hơi thở mùa hè.
Hứa Kiều vờ như đang vuốt tóc nhìn sang người bên cạnh.
Trước đây, Trần Khoáng luôn đi sau cô, nhưng lúc này, đây lần đầu cậu đi cạnh cô.
Hôm nay câu mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt đen, góc áo tung bay theo gió hè, khuôn mặt góc cạnh và sắc sảo, mái tóc được đèn đường lướt qua phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Tràn đầy hơi thở tuổi trẻ.
Ngay lúc Hứa Kiều đang mải mê nhìn, người bên cạnh mơ hồ có dấu hiệu quay đầu lại. Cô lập tức quay mặt đi chỗ khác, vành tai ửng đỏ hiện rõ sự hoảng sợ không giấu được.
"Hứa Kiều." Trần Khoáng gọi cô, trầm mặc một lúc, cậu mới nghiêng mặt qua hỏi: "Cậu thích tôi à?".
Bước chân Hứa Kiều dừng lại, sắc mặt hiện rõ sự căng thẳng, thiếu điều viết bốn chữ "Chưa đánh đã khai" lên mặt.
Cậu biết khi nào? Làm thế nào mà cậu biết được?
Đầu óc cô trống rỗng vài giây, sau đó lại quanh quẩn giữa hai câu hỏi.
Trong lúc hoảng hốt, Hứa Kiều vô tình ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt trong veo không đáy của cậu.
Những cảm xúc phức tạp dần lắng xuống, cuối cùng cô lấy hết can đảm để đưa ra quyết định mà trước đây cô chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Nhưng cô không nghĩ rằng, số phận đã không cho cô cơ hội này.
"Đùa thôi. Đừng thích tôi, không đáng đâu." Trước khi để cô mở miệng, Trần Khoáng khẽ cười phá vỡ cục diện bế tắc, đồng thời cũng chặn đi lời tỏ tình chẳng kịp nói ra của cô.
"Đi thôi, sắp đến nơi rồi." Cậu quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Đoạn đường tiếp theo, đầu óc Hứa Kiều như đang trên mây, suy nghĩ rất nhiều chuyện. Mãi cho đến khi người bên cạnh dừng bước, cô mới hồi thần lại.
Nhìn xung quanh, cả hai đang đứng ở đoạn đường hai người thường tách ra như trước.
Trong lòng Hứa Kiều rất khó chịu, cố giả vờ như không có chuyện gì, gượng cười nói với cậu: "Sinh nhật vui vẻ, tôi về trước."
Trần Khoáng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Thực tế, Từ Kiều vẫn không thể đi trước, như thường lệ đứng nhìn cậu rời đi.
Trần Khoáng bước được hai bước thì dừng lại, quay lại nhìn cô gái đang đứng ở đó, cười nói: "Hứa Kiều, cố lên, năm cuối cấp."
Rõ ràng là một câu hết sức bình thường, nhưng lại khiến trong lòng Hứa Kiều nhói đau. Nhưng cô chỉ có thể cố hết sức để kìm nén sự chua xót trong lòng, vẫy tay với cậu, nói: "Cậu cũng vậy."
Vừa dứt lời, bóng Trần Khoáng tan dần vào làn gió đêm, biến mất ở cuối đường.
Hứa Kiều bất giác đưa tay ra, nhưng thứ cô nắm được chỉ là một mảnh hư vô.
-
Lớp 12 sẽ bắt đầu đi học vào đầu tháng 8, đó cũng là lúc Hứa Kiều biết rằng Trần Khoáng đã rời khỏi Nam Hoài vào sinh nhật thứ mười tám của cậu.
Hóa ra câu nói "Cố lên, năm cuối cấp" của cậu có nghĩa như lời tạm biệt với cô.
Sự thật về ngày hôm ấy, Ngô Phán Phán vô cùng bối rối. Cầm gói khăn giấy lên, cô ấy cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: "Xin lỗi Kiều Kiều. Thật ra tớ đã biết Trần Khoáng sẽ rời đi, nhưng tớ sợ nói ra cậu sẽ không chịu được, nghĩ có thể trì hoãn, vì vậy mới giấu cậu."
Vào tiệc sinh nhật của Trần Khoáng, Ngô Phán Phán đã cố tình gọi Lữ Triết đi, nghĩ có thể cho hai người chút không gian với nhau, hy vọng họ có thể nói lời tạm biệt nhau.
Cô ấy không ngờ, đến bây giờ Hứa Kiều vẫn chưa biết gì.
Hứa Kiều không khóc, chỉ ôm lấy cô ấy, nói: "Cậu không sai."
Không có ai sai cả. Lẽ ra cô nên biết trước được việc này.
Ánh mắt vô thức liếc về phía chiếc ghế trống phía sau, Hứa Kiều nhắm mắt lại, để nỗi buồn từng chút một nuốt chửng hết suy nghĩ của mình.
Bước vào năm lớp 12, cũng có nghĩa là mọi thứ phải đi vào khuôn khổ.
Bài tập trên bàn ngày càng nhiều, các loại kỳ thi lần lượt đến, Hứa Kiều không có nhiều thời gian để bình tâm lại.
Chẳng hạn như thỉnh thoảng, vào một buổi tối nào đó khi cô vật lộn thành công với một bài toán, khi thu dọn bài tập về nhà đặt lên bàn, hình bóng của người đó sẽ chợt lóe lên trong tâm trí cô.
Cũng có những lúc vô cùng mâu thuẫn, chẳng hạn như cô đã xóa hết thông tin liên lạc của Trần Khoáng vì lòng tự trọng.
Có vẻ như bằng cách này, cô có thể thoát ra khỏi đoạn tình cảm không chút hi vọng này.
Thực tế đã chứng minh cô sai hoàn toàn, nhiều lần cô phải hối hận về những hành động bốc đồng của mình. Tuy nhiên, do tính cách bướng bỉnh nên dù có hối hận cô cũng sẽ không cố để quay đầu lại.
Trong sinh hoạt hàng ngày, thỉnh thoảng sẽ nổi những gợn sóng, hôm nay, Hứa Kiều biết được từ Lữ Triết rằng vài bạn học trong lớp của họ đủ điều kiện được cử đi học nhờ đoạt giải trong các cuộc thi, Tống Trạch Việt cũng nằm trong số đó.
Cũng vào ngày này, sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Hứa Kiều vừa ra khỏi lớp liền gặp phải nam sinh đã chờ cô rất lâu.
Hai người không nhanh không chậm bước về phía cổng trường.
"Tôi không còn cơ hội sao?" Tống Trạch Việt đột nhiên hỏi.
Trước đây cậu ta đã tỏ tỉnh với Hứa Kiều, nên lần này cũng không ôm hy vọng nhiều, nhưng cậu ta vẫn thật sự mong kỳ tích sẽ xảy ra.
Hứa Kiều vẫn lắc đầu như trước, lễ phép nói: "Xin lỗi."
Tống Trạch Việt cười khổ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Cho đến khi chuẩn bị tách ra, cậu ta mới nhẹ nhàng đưa ra yêu cầu: "Cậu có thể đứng đây nhìn tôi đi không, giống như cách cậu nhìn cậu ta vậy."
Hứa Kiều đồng ý.
Khi bóng lưng của Tống Trạch Việt biến mất, cô mới chậm rãi bước vào sân.
Không biết từ khi nào, việc cô thích Trần Khoáng đã không còn là bí mật nữa. Hóa ra những gì cô nghĩ là hoàn hảo, chẳng qua chỉ là một trò đùa tự lừa dối bản thân khi đối mặt với cảm xúc thật của mình.
Năm lớp 12 trôi qua trong nháy mắt, chẳng mấy chốc đã đến kỳ thi đại học môn ngữ văn và toán học.
Học sinh Trường THPT số 1 vẫn được bố trí thi ở Trường THPT số 5. Hứa Kiều đang ngồi trên bậc đá gần tòa nhà giảng dạy, thầm ngâm thơ cổ, chợt nhớ đến tháng 10 năm 2016, Trần Khoáng cũng ngồi ngay chỗ cô đang ngồi bây giờ, mọi người thì đang chạy đua với thời gian, cố gắng ghi nhớ các công thức vật lý, cậu thì chỉ lười biếng ngước mắt lên nhìn cô, hỏi: "Chưa đến giờ kiểm tra sao?".
Sau khi môn thi tiếng Anh cuối cùng kết thúc, Hứa Kiều theo lượng lớn học sinh đi về phía cổng trường.
Phía trước có vài nam sinh từ các trường khác, vai kề vai đi cùng nhau.
Một trong số họ có bóng lưng trông rất giống Trần Khoáng, cậu ta cũng đứng một cách tùy tiện, phong thái tản mạn.
Mãi cho đến khi cậu ta vô tình quay đầu lại, Hứa Kiều mới rút lại suy đoán phi thực tế của mình.
Đồng thời, cô lại suy nghĩ, bây giờ Trần Khoáng đang ở đâu, liệu cậu có vừa bước ra khỏi phòng thi không.
Khi điền nguyện vọng, Hứa Kiều suy nghĩ bà ngoại cần người chăm sóc, vậy nên cô điền vào vài chuyên ngành của đại học Sở An.
Cuối cùng, cô trúng tuyển vào chuyên ngành báo chí như nguyện vọng.
Vài năm tiếp theo, Hứa Kiều đã trải qua rất nhiều chuyện, cô gặp được một nhóm bạn mới, hiểu sâu hơn về chuyên ngành của mình, cũng chứng kiến Ngô Phán Phán được một đàn anh theo đuổi. Lữ Triết cuối cùng cũng thoát ra khỏi nỗi đau thất tình, dấn thân vào thi đấu marathon.
Khi cô học năm hai đại học, bà ngoại đột ngột qua đời vì bệnh nan y, bà ra đi thanh thản, ôm theo cuốn album ảnh của bà và ông ngoại.
Vì ngôi nhà đã quá cũ, nên vợ chồng Hứa quyết định bán đi và chuyển cả nhà đến Thụy Ninh.
Hứa Kiều vốn luôn tỏ ra ngoan ngoãn ngoan ngoãn nhất quyết từ chối, cha mẹ thực sự không thể thuyết phục được cô, vì vậy chỉ có thể từ bỏ kế hoạch này.
Vào kỳ nghỉ hè năm 3 đại học, Hứa Kiều một mình dọn về phố Thường Thanh.
Khoảng sân vẫn không thay đổi kể từ khi cô rời đi, chỉ bám một lớp bụi mỏng.
Hứa Kiều ngồi dưới gốc cây ngọc lan rất lâu, giống bà ngoại khi đó, nhìn bầu trời qua kẽ hở trên từng ngọn cây.
Khi trời đã tối, cô trở về phòng thu dọn đồ đạc, phát hiện trong hộp đựng đồ có rất nhiều bưu thiếp và một bức ảnh cũ.
Đó là chuyến dã ngoại đầu xuân do trường tổ chức vào học kỳ hai năm lớp 11, Nghiêm Kha nhờ Trần Khoáng chụp một bức ảnh lớp 11-7.
Có lẽ chút tâm tư nhỏ của Hứa Kiều đã bị bại lộ vào thời điểm đó, vì trong 35 bạn học, cô là người duy nhất không nhìn vào máy ảnh.
Ánh mắt của của ta sẽ luôn vô tình hướng đến những thứ mình thích, mà Hứa Kiều cũng chẳng phải ngoại lệ—
Khoảnh khắc mọi người hô to "Cà tím" rồi nhìn vào máy ảnh, cô đã nhìn chằm chằm vào Trần Khoáng không hề nghĩ suy.
Tác giả có lời muốn nói: Phần vườn trường kết thúc ~~