Chớp mắt đã đến giữa tháng hai, khi lớp 10 và 11 vừa bắt đầu vào học, thì lớp 12 đã vào học được một tuần.
Trước cổng trường cũng dán số ngày còn lại trước khi kì thi đại học diễn ra.
Để giảm bớt sự lo lắng do những con số này mang lại, Ngô Phán Phán kéo Hứa Kiều ra hàng ghế sau nói chuyện.
"Sau này các cậu muốn làm gì?" Cô ấy hỏi.
Vẻ mặt Lữ Triết mờ mịt, lắc đầu.
Trần Khoáng vẫn im lặng.
"Còn cậu thì sao Kiều Kiều?" Ngô Phán Phán ngẩng mặt lên nhìn Hứa Kiều.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời: "Có lẽ... tớ sẽ chọn ngành báo chí."
Vừa dứt lời, ánh mắt Hứa Kiều vô tình rơi vào Trần Khoáng đang mải mê chơi điện thoại, cũng vì thế mà nhớ tới một chuyện.
Người luôn sống buông thả, dửng dưng như Trần Khoáng cũng không tránh được chuyện này.
Trước khi nghỉ đông, "k" không có thêm động thái gì trong gần nửa năm. Mặc dù hiện tại cậu chưa được chú ý nhiều trong giới nhiếp ảnh, nhưng vẫn có số ít người theo dõi đang mong chờ tác phẩm mới của cậu, thỉnh thoảng có để lại bình luận trên Weibo của cậu.
"k" cuối cùng đã quay lại cách đây không lâu, nhưng không phải tác phẩm mới mà là lời giải thích cho việc không xuất hiện trong khoảng thời gian này.
Linh cảm cạn kiệt là một việc, phần nhiều là kiệt sức.
Cậu cũng là người bình thường, cuộc sống của cậu không chỉ có mỗi nhiếp ảnh. Bất kỳ chuyện nào, dù lớn hay nhỏ, đều có thể trở thành vật cản trở đối với cậu, bào mòn tình yêu của cậu đối với nhiếp ảnh.
Về chuyện này, "k" không nói rõ, chỉ nói không chắc rằng sau này có tiếp tục nhiếp ảnh không.
Ai đó đã để lại bình luận dưới Weibo, xưa nay "k" rất ít khi trả lời lại, nhưng lần này cậu thực sự đã trả lời từng bình luận một.
Không biết bắt đầu từ việc thích Trần Khoáng hay ngưỡng mộ "k", người chưa bao giờ để lại bình luận nào như Hứa Kiều cũng bình luận "Cố lên".
Lúc ấy là rạng sáng, cô khởi động lại điện thoại vài lần, nhưng không nhận được câu trả lời như mong đợi.
Sau đó, Hứa Kiều mơ màng, ngủ thiếp đi, còn mơ một giấc mơ kỳ quái. Cô mơ thấy mình đang ở một nơi hoang vu, màn đêm buông xuống, vờn bên tai còn có tiếng gió không biết từ đâu.
Trần Khoáng ngồi gần cô, khẽ nói gì đó, nhưng cô không biết chính xác lời cậu muốn nói. Chỉ nhớ mình đã vươn tay muốn chạm vào cậu, nhưng khi sắp chạm vào rồi lại đột nhiên tỉnh dậy.
Hứa Kiều cầm điện thoại lên xem giờ, mới sáu giời rưỡi, cô còn chưa ngủ được bốn tiếng.
Cô mở Weibo lên, thấy "k" đã trả lời bình luận của cô lúc sáu giờ.và thấy rằng K đã trả lời bình luận của cô ấy lúc 6:00.
Chỉ hai chữ đơn giản: Cảm ơn.
Nhưng Hứa Kiều vẫn vui vẻ trong một thời gian dài.
-
Hôm sau đi học, Lữ Triết vừa bước vào lớp đã thông báo.
"Tôi nghe nói học kỳ này, một học sinh từ trường trung học trực thuộc đại học Thụy chuyển tới trường chúng ta. Tên cậu ấy là Đỗ Giai Tuyền."
Hứa Kiều ngẩn người một lúc, lại nghe Lữ Triết nói: "Nói cậu ấy đẹp hơn tiên cũng không quá đâu. A Khoáng, cậu có quen không?"
Cô hoàn toàn không có tâm trạng để đọc sách, nín thở đợi câu trả lời của Trần Khoáng.
"Không quen." Người kia chỉ nói hai từ này.
Hứa kiều thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đọc sách.
Mới vừa đọc xong đoạn đầu, chợt nghe có người đang đứng ngoài lớp gọi tên Trần Khoáng.
Là một gương mặt xa lạ, không hiểu sao Hứa Kiều lại liên tưởng đến học sinh chuyển trường Lữ Triết nhắc đến.
Sự thật đã chứng minh rằng trực giác của cô rất chính xác.
Ban đầu Trần Khoáng không có ý định ra ngoài, nhưng ngày càng có nhiều người đến hóng chuyện, nếu cậu phớt lờ chỉ thu hút thêm nhiều người tới xem, nên đành phải đứng dậy ra ngoài.
Bàn tay lật sách của Hứa Kiều đột nhiên thả lỏng, sách cũng theo đó rơi xuống bàn, phát ra âm thanh rất nhỏ.
Cô nhìn theo hướng Trần Khoáng rời đi, thấy hai người đang đứng ngoài lớp được mọi người vây xung quanh giống như cảnh quay kinh điển trong các bộ phim thanh xuân vườn trường.
Hai người cũng không nói chuyện quá lâu, cuối cùng cô gái kia vẫy tay chào tạm biệt.
Trước khi rời đi, Đỗ Giai Tuyền nhìn Trần Khoáng trở lại chỗ ngồi của mình rồi nhìn quanh lớp 11-7.
Dưới sự dẫn dắt của linh tính, vẻ mặt cô ấy khá khó coi khi đối mặt với ánh mắt Hứa Kiều.
Hứa Kiều không hiểu được hàm ý trong ánh mắt kia là gì, có lẽ không hoàn toàn là hàm ý sâu xa, nhưng cũng không phải là không có gì.
Nhưng cô biết, cô gái kia chắc chắn thích Trần Khoáng, cô nhìn ra được.
Kể từ đó, Đỗ Giai Tuyền lại thỉnh thoảng đến Lớp 11-7 tìm Trần Khoáng. Tuy rằng phần lớn là vô ích, nhưng cô ấy cũng không bỏ cuộc.
Tình cờ gặp ở trường, cô ấy cũng sẽ nhiệt tình đến bắt chuyện, lớn tiếng gọi tên cậu: "Trần Khoáng!"
Hứa Kiều dần dần từ nỗi lo lắng lúc đầu trở nên bình tĩnh hơn. Vì thái độ của Trần khoáng đối với Đỗ Giai Tuyền từ đầu đến giờ vẫn không thay đổi, cậu luôn duy trì khoảng cách nhất định.
Học hơn nửa học kỳ, thì nhà trường tổ chức cuộc thi báo tường. Hứa Kiều và Trần Khoáng luôn phụ trách ở mảng này, lý do là Nghiêm Kha thích chữ viết của hứa Kiều, còn Trần Khoáng thì chủ động đảm nhận việc này khi thấy trong lớp không có ai giỏi về hội họa.
Hứa Kiều vô tình nghe được Trần Khoáng chia sẻ rằng mẹ cậu là một họa sĩ nên cậu cũng bị ảnh hưởng khi còn nhỏ. Dù không học chuyên nghiệp, nhưng cũng biết chút ít, vậy nên để vẽ báo tường cũng không phải chuyện quá khó.
Ăn xong bữa tối, cả hai về lớp để làm báo tường.
Chủ đề lần này chủ yếu xoay quanh kỳ thi tuyển sinh đại học, Hứa Kiều và Trần Khoáng ghi sơ dàn ý trên giấy nháp, sau đó nhanh chóng viết ra thành nội dung hoàn chỉnh.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Trần Khoáng chủ động lau bảng. Trong khi bảng vẫn còn ướt, cậu dùng phấn trắng phác thảo vài hình dạng.
Hứa Kiều cũng không rảnh rỗi, lập tức ghi nội dung lên ở vùng bảng đã khô.
Hiệu suất làm việc của Trần Khoáng, lúc này đang cầm phấn màu chuẩn bị tô màu lên.
Viết xong nội dung phần bảng trên, Hứa Kiều định bước xuống bàn. Có lẽ vì đứng quá lâu, chân cô bị tê, khi bước xuống đứng không vững, cũng chuẩn bị sẵn tình thần mình phải té một trận đau điếng.
May mắn thay, Trần Khoáng phản ứng kịp, bước đến đỡ trước khi cô ngã xuống.
Đồng thời còn gọi tên cô: "Hứa Kiều."
Khi hoàn hồn trở lại, Hứa Kiều đã được ôm vào lồng ngực thoang thoảng hương gỗ.
Khoảnh khắc kia, cô cảm nhận được nhịp tim của mình rất rõ, cô muốn cậu biết nhưng lại sợ cậu biết.
"Tôi không sao, cảm ơn." Sợ mình lún vào quá sâu, Hứa Kiều lui về sau vài bước.
Không nghĩ rằng, cảnh tượng vừa rồi được Đỗ Giai Tuyền đang đứng ngoài lớp chứng kiến tất cả.
Sổ tay tuyển sinh của trường trung học phổ thông số 1 Nam Hoài đã được dùng nhiều năm, do nửa cuối năm ngoái mới chuyển đến trường mới nên nhà trường quyết định làm lại trước tháng 6 năm nay.
Vì là sổ tay nên không thể thiếu ảnh chụp.
Trần Khoáng lần nữa bị bắt làm nhiếp ảnh gia không công. Đồng thời, trường học cũng đang chiêu mộ những học sinh sẵn sàng hợp tác quay phim để làm nhân vật chính của sổ tay.
Tự mình đăng ký, nhà trường sẽ dựa vào chỉ tiêu tiến hành sàng lọc.
"A Khoáng, ý nói là để cho cậu chọn người rồi còn gì?" Lữ Triết nói toạc ra.
Trần Khoáng thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, lười trả lời lại câu hỏi của cậu ta.
"Tớ nghe nói Đỗ Giai Tuyền cũng đăng ký." Ngô Phán Phán nói nhỏ vào tai Hứa Kiều: "Tám phần cũng vì Trần Khoáng rồi."
"À, Hứa Kiều, chị Phán Phán, sao hai người không đăng ký." Lữ Triết bước đến, cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.
"Ai cần cậu lo." Ngô Phán Phán đẩy cậu ta ra, tiếp tục nói nhỏ: "Cậu ấy chắc chắn có thể nhìn ra tình cảm của cậu đối với Trần Khoáng, làm sao bây giờ."
Cô ấy suy nghĩ một lúc: "Được rồi, Kiều Kiều, cậu cũng đăng ký đi."
Có lẽ cô cũng cảm nhận được nguy cơ, hay có lẽ đã bị thuyết phục bởi thái độ nhiệt tình của Ngô Phán Phán, Hứa Kiều cuối cùng đã đăng ký.
Vào ngày có kết quả, Hứa Kiều chỉ dựa vào vẻ mặt của Ngô Phán Phán mà biết được kết quả, cười khổ nói: "Không sao đâu."
Sau đó, tần suất Đỗ Giai Tuyền đến lớp 11-7 tìm Trần Khoáng ngày càng thường xuyên hơn. Hứa Kiều thỉnh thoảng đi dạo trong trường, cũng có thể thấy được hình ảnh hai người họ ở riêng với nhau.
Không gì khổ sở hơn khoảng thời gian đó.
Vào một ngày cuối tháng năm, Hứa Kiều vội vã đến văn phòng để in tài liệu trước tiết tự học buổi tối. Khi đi ngang qua vườn hoa gần tòa nhà dạy học, đã thấy Trần Khoáng và Đỗ Giai Toàn.
Cô bất giác dừng lại bước chân.
Mặt Trần Khoáng không có biểu cảm gì, cậu bỏ máy ảnh vào túi, chuẩn bị kết thúc công việc trở về. Đỗ Giai Tuyền đưa tay muốn lấy máy ảnh trên tay cậu, cậu do dự vài giây nhưng cuối cùng vẫn đưa qua.
Vào mùa này, hoa nở rộ khắp nơi, khoảnh khắc đó có lẽ là hình ảnh đẹp nhất trong trường lúc ấy.
Hứa Kiều nhìn Đỗ Giai Tuyền chạy quanh sân với chiếc máy ảnh của Trần Khoáng, nhìn rất giống với nhân vật nữ chính được thượng đế lựa chọn.
Mà cô đang đứng ở một góc sân, tâm trí đều là hình ảnh một mình Đỗ Giai Tuyền đến tìm cô nói câu nói kia -
"Hãy cạnh tranh công bằng."
Bây giờ cô đã thua, chắc chắn đã mất đi tư cách này, cũng mất đi cơ hội là người đứng cạnh Trần Khoáng.
Tối hôm đó, giáo viên Ngữ văn đến giám sát cả lớp, vì thành tích xuất sắc trong kỳ thi tháng vừa rồi, cô ấy quyết định cho lớp 11-7 xem một bộ phim trong hai tiết học làm phần thưởng.
Bộ phim đó là [ Biên Thành ].
Sau này, mỗi khi nhớ lại ngày hôm đó, Ngô Phán Phán không khỏi cảm khái, rằng cô ấy chưa bao giờ thấy Hứa Kiều buồn đến thế.
Để tạo không khí xem phim vui vẻ, giáo viên đã tắt hết đèn trong lớp, các bạn học hai bên cũng kéo rèm xuống, xung quanh tối đen như mực.
Ngô Phán Phán mải mê xem phim, vẫn chưa biết tâm trạng Hứa Kiều không bình thường.
Cho đến khi bộ phim chiếu được một nửa, Hứa Kiều mới dè dặt chọc ấy một cái, nhẹ giọng hỏi: "Phán Phán, tớ có thể mượn mấy tờ khăn giấy không?".
Hứa Kiều đã quen với việc tự mình gánh vác mọi thứ, bình thường không muốn gây phiền phức cho người khác. Nhưng thực sự cô không nhịn được, khóc hết mấy gói khăn giấy rồi mà nước mắt vẫn không kìm được rơi xuống.
Thấy giọng cô dày đặc giọng mũi, Ngô Phán Phán liền nhìn sang.
Dưới ánh đèn mờ ảo, hai mắt Hứa Kiều đã khóc đến mức sưng đỏ, nước mắt không ngừng rơi xuống hai gò má. Dù vậy, cô vẫn không phát ra nửa tiếng nức nở.
Ngô Phán Phán không chút suy nghĩ, vội vàng đưa khăn giấy của mình qua.
Hứa Kiều khóc đòi thêm một bịch nữa, lúc này mới ngừng khóc.
Ở cuối phim, có vài bạn học xúc động rơi nước mắt khi xem cái kết. Lữ Triết vốn muốn đùa giỡn vài câu, vô tình thấy bộ dạng thảm thương của Hứa Kiều, lập tức ngậm miệng lại.
Cậu ta vô tình hỏi Hứa Kiều: "Chỉ là phim thôi mà, buồn đến vậy à?"
Hứa Kiều che mặt, tránh ánh mắt của Trần Khoáng, gật đầu thật mạnh.
Về đến nhà, Biên Trân nhìn thoáng qua đã biết cô vừa khóc rất nhiều.
"Kiều Kiều, có chuyện gì?" Bà ôm Hứa Kiều hỏi.
Hứa Kiều ngửa đầu nhìn trời, giọng nói khàn khàn: "Bà ngoại, con vừa thua một trận rất quan trọng."
"Thi đấu đương nhiên sẽ có thắng thua, con để ý vậy làm gì?"
Hứa Kiều im lặng một lúc.
"Chắc không đơn giản chỉ là thi đấu nhỉ, để bà đoán xem có liên quan gì đến người ta không." Biên Trân vỗ nhẹ vào lưng cô: "Người này chắc bà đã gặp qua rồi, là cậu nhóc họ Trần đúng không?"
"Bà ngoại, làm sao bà biết." Hứa Kiều không hiểu tại sao.
"Vì ánh mắt con nhìn cậu ấy rất khác." Biên Trân cười.
"Kiều Kiều, yêu không sai, nhưng trước khi yêu người khác, quan trọng hơn là con phải yêu bản thân mình đã. Nếu luôn giày vò mình như vậy, cuộc sống sao có thể tiếp tục được."
Những lời này ẩn chứa triết lý quá sâu sắc, Hứa Kiều phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể hiểu được tường tận.
Đây cũng là lần cô vừa tròn mười bảy tuổi, lần đầu tiên suy nghĩ kỹ rằng tình yêu là gì.