Khí Trùng Tinh Hà

Chương 204: Chém đầu Đệ nhị Võ Thánh



Ba gã bọn Dịch Trần Tử, mặc dù lần này có chút rối loạn nhưng vẫn bảo trì được khoảng cách, duy trì rất thỏa đáng.
Khóe miệng Tần Vô Song nụ cười càng thêm dày đặc hơn. Ánh mắt của hắn đã dừng lại trên hình bóng của Dịch Trần Tử.
Đột nhiên, sợi roi xà hình đem thân thể của Mễ Trung Hằng lại gần trói chặt ở trên cao, giơ giơ lên. Thản nhiên nói:
- Dịch Trần Tử, ta vẫn cho rằng các ngươi ở trong Chân Võ Thánh Địa không chui ra ngoài cơ đấy. Một khi đã đến đây, tên Hoàng đế này liền trả lại cho ngươi vậy.
Tần Vô Song canh đúng khoảng cách, nhìn thấy bọn người Dịch Trần Tử tới mười trượng, đột nhiên vung sợi roi xà hình lên, đem thân thể Mễ Trung Hằng hất văng ra ngoài.
Thân thể của Mễ Trung Hằng giống như đạn pháo bị bắn ra, trực tiếp hướng đến trước mặt của Dịch Trần Tử.
Mà vị trí ba gã Võ Thánh trong lúc đó, Dịch Trần Tử ở bên trái, Đệ nhị Võ Thánh ở giữa, Đệ tam Võ Thánh ở bên phải. Cú ném đó của Tần Vô Song vô cùng tinh tế, vừa đúng lúc gây khó dễ cho bọn chúng. Đúng là muốn phân tán lực chú ý của Dịch Trần Tử, dụ hắn rời đi.
Cú ném này của hắn, dưới ánh mắt nhìn của mọi người, không biết bao nhiêu con mắt nhìn theo thân thể Hoàng đế đang rơi xuống bên dưới, tất cả đều hô lên kinh sợ.
Kế lần này của Tần Vô Song là vô cùng khôn ngoan, là tâm lý chiến đấu cao minh.
Dịch Trần Tử nếu không tiếp lấy, thì hắn thân làm Võ Thánh ở Tây Sở Quốc, địa vị của hắn trong lòng dân chúng tất nhiên sẽ bị giảm xuống. Dù sao Hoàng đế của Tây Sở Quốc chết ngay trước mặt hắn thì đúng là làm mất hết mặt mũi thể diện của hắn.
Cú ném này của Tần Vô Song có thể nói đã gây một sự khó giải quyết cho Dịch Trần Tử.
Dịch Trần Tử nghe thấy tiếng gọi này của Tần Vô Song, tự nhiên là không thể không đi tiếp nhận. Tay áo run lên, sợi trang sức rất nhanh bắn ra, thuận thế phóng xuống bên dưới.
Tần Vô Song nhìn thấy động tác này của hắn, trong lòng mừng rỡ, hai chân bắn ra, thân thể cấp tốc bắn ra sợi roi xà hình phun ra một đạo ánh sáng lạnh lẽo, bay thẳng đến Đệ tam Võ Thánh mà đánh tới.
Dương Đông kích Tây.
Tần Vô Song giống như toàn lực công kích đối phó Đệ tam Võ Thánh, hoàn toàn chính là dương Đông kích Tây, để cho Đệ tam Võ Thánh hoàn toàn không rảnh rỗi thì hắn liền thực hiện bước tiếp theo.
Tần Vô Song, tay phải là sợi roi xà hình phóng ra, tay trái lại dùng kình đạo của kiếm quyết Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm hoàn toàn ngưng tụ ở đầu ngón tay, chỉ chờ đợi tiến gần Đệ nhị Võ Thánh, cấp cho hắn một kích trí mạng.
Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm của hắn mới chính là lực công kích sát thủ.
Mười trượng, năm trượng, ba trượng…
Tần Vô Song đột nhiên tay phải vừa chuyển động, sợi roi xà hình đột nhiên quay đầu hướng đến ngực của Đệ nhị Võ Thánh. Đệ nhị Võ Thánh sớm đã có đề phòng, thấy biến chiêu, đoản côn trong tay có chút nghiêm túc, bảo vệ ngực, thân thể lao đi hướng bên cạnh.
Một khi đã đến trong phạm vi ba trượng, Tần Vô Song há lại có thể để cho tên Đệ nhị Võ Thánh có thể rời đi sao?
Tay trái đã ngưng tụ sẵn kiếm khí, lúc này nâng tay bắn ra, lập tức đâm ba nhát. Liên tục ba đạo kiếm khí vô cùng khí thế đánh thẳng vào mi tâm của Đệ nhị Võ Thánh.
Xuy!
Đệ nhị Võ Thánh hoàn toàn không nghĩ tới, một nhát đâm ngón tay trong lúc đó lại có thể xuất ra lực công kích chẳng khác nào binh khí Tiên Thiên, vẫn còn chưa kịp phản ứng đi tới, liền bị kiếm khí Tiên Thiên này trực tiếp bắn vào mi tâm.
Kiếm khí bắn vào, một lỗ nhỏ sâu hoắm nhất thời xuất hiện, tiến vào phá xuyên não cốt, mang theo một đoàn huyết tương văng ra.
Đoản côn trong tay buông lỏng, ánh mắt của Đệ nhị Võ Thánh trừng lớn hết cỡ, vẻ mặt biểu lộ đột nhiên như bị hóa thạch.
Một chiêu của Tần Vô Song lôi kéo cấp tốc sợi roi xà hình, kéo theo cái đầu của Đệ nhị Võ Thánh, nâng động cước bộ, hướng phía trước phóng đi. Toàn bộ động tác dường như đã được luyện tập trước mấy trăm lần, liền một mạch rất nhanh gọn, tựa như mây bay nước chảy tự nhiên.
Mãi khi thân thể còn lại của hắn lặng lẽ rơi xuống, Dịch Trần Tử cùng Đệ tam Võ Thánh mới phản ứng động tác kế tiếp.
Mà lúc này, Tần Vô Song đã vọt ra ngoài mười trượng, thân thể như vượn và khỉ, leo bám rất nhanh, nhảy lên tường cao trước mặt, nhoáng một cái đã biến mất sạch sẽ không còn lại một chút dấu tích gì, chỉ để lại tiếng cười lạnh liên tiếp cùng một đoàn khói bụi mù mịt.
Mễ Trung Hằng thở hổn hển trong tay Dịch Trần Tử. Dịch Trần Tử lúc này cũng là có chút cảm giác thảng thốt, vẫn chưa kịp tức giận. Hắn lúc này mới hiểu được, trước sau đều là Tần Vô Song đã cho hắn một vố.
Trong lúc thời gian nhanh như vậy, Dịch Trần Tử căn bản là không có thời gian để phản ứng, cũng không có thời gian đi phân tích bên nặng bên nhẹ, nghĩ tới chính là sự phán đoán sai lầm trong nhất thời, liền thành một cái sai tai hại vô cùng lớn. Hắn vừa rồi thấy kiếm khí từn trong tay Tần Vô Song bay ra, biết rằng tính mệnh của Đệ nhị Võ Thánh khó mà có thể bảo toàn, lập tức phẫn nộ đến phát điên, ngửa mặt lên trời rống một tiếng, dẫn theo Đệ tam Võ Thánh hướng phía trước mà đuổi theo.
Lúc này, trong lòng hắn quả thực rất phẫn nộ, không có từ gì để có thể hình dung được.
Nếu đổi lại là trước kia, dù cho Đệ nhị Võ Thánh không địch lại Tần Vô Song thì cũng tuyệt đối không đến mức bị hắn một chiêu sát hại. Dù sao cũng là Tiên Thiên cường giả, cùng là Sơ Linh Võ Giả, sự chênh lệch cũng không thể quá lớn.
Nội thương của Đệ nhị Võ Thánh chưa lành, hơn nữa trước đó trải qua một trận đại chiến, vận dụng linh lực đã làm cho nội thương một lần nữa lại phát tác. Lúc này lại quay về đây vất vả, càng thêm phong trần mệt nhọc. Bị Tần Vô Song dùng kế đánh lén, bất ngờ không kịp đề phòng. Bị kiếm khí ma quái kia của hắn đánh trúng, nuốt hận tử vong ngay tại trận.
- Tần Vô Song à Tần Vô Song, ngươi cũng thật là hung ác tàn nhẫn quá rồi!
Dịch Trần Tử trong lòng chửi rủa.

Ra ngoài Đế Đô, Tần Vô Song thả chậm cước bộ, hắn vẫn chưa dự dịnh lập tức đi ngay. Hắn còn phải đợi cho Dịch Trần Tử cùng Đệ tam Võ Thánh đuổi tới.
Quả nhiên, đợi một lúc, Dịch Trần Tử cùng Đệ tam Võ Thánh liền đuổi tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Tần Vô Song đứng ở xa, thản nhiên cười lạnh nhìn Dịch Trần Tử.
Vẻ mặt Dịch Trần Tử tái xanh, âm thanh lạnh lùng nói:
- Tần Vô Song, ngươi thật độc ác!
- Phải, ta là thủ đoạn độc ác. Nhưng mà tất cả những việc này cũng là tội lỗi do các ngươi tự rước lấy. Thái độ làm người của Tần Vô Song ta, những ân oán nhỏ, từ trước đến nay ta đều bỏ qua, nhưng liên quan đến lợi ích quốc gia, liên quan đến tính mạng những kẻ thân hữu của ta thì ta sẽ không chừa thủ đoạn xuống tay. Dịch Trần Tử, đổi lại là ngươi, nếu ngươi cũng rơi vào chuyện giống như ta, nếu là một kẻ ở Công quốc tới hại chết Võ Thánh Tây Sở Quốc ngươi, ngươi có thể dễ dàng bỏ qua sao?
Dịch Trần Tử bị hắn hỏi như vậy, quả thấy có chút tự hỏi lại mình. Dựa vào lương tâm mà nói, nếu như có người hại chết người thân của hắn, e rằng chưa giết hết chín đời kẻ đó hắn cũng không thu tay.
- Tần Vô Song, ngươi thủ đoạn cao siêu, lại là đệ tử của Tinh La Điện, Đại La Quốc Sĩ. Dịch Trần Tử ta không làm gì được ngươi nhưng cũng sẽ có kẻ xử lý được ngươi. Tây Sở Quốc ta có hai vị là môn hạ Đệ tử Trung tâm của Tinh La Điện. Ân oán này, tuyệt không thể như thế này mà bỏ qua.
Tần Vô Song hừ một tiếng nói:
- Vậy thì sao chứ? Muốn chiến thì bảo bọn chúng tới Thanh Vân Điện tìm ra, ta lúc nào cũng tiếp hầu. Dịch Trần Tử, ân oán của Tây Sở Quốc của ngươi cũng với Bách Việt Quốc đến đây là bãi bỏ. Ngày sau muốn chiến hay muốn hòa, liền dựa vào toàn bộ ý niệm trong đầu ngươi như thế nào. Nếu ngươi không bỏ qua thì ta tự nhiên cũng sẽ đối phó với ngươi. Hy vọng sau khi thực lực của ta đại thành, ngươi sẽ không biến thành kẻ tế kiếm đầu tiên của ta, ha ha ha.
Tần Vô Song nói xong, thân thể uốn một cái, liền bay đi. Không chút kéo dài thời gian, một cơ hội cũng không cho Trần Dịch Tử trả lời, trực tiếp biến mất.
Hắn thể hiện chính là loại hiệu quả này, lực uy hiếp duy trì cũng đủ mạnh mẽ, mới có thể khiến cho đối phương không dám tâm sinh biến đổi.
Nhìn thấy bóng dáng rời đi thong dong của Tần Vô Song, Dịch Trần Tử buồn bã, ở sâu trong nội tâm hắn tuôn trào một luồng cảm giác, đây là một loại cảm giác thất bại mà từ trước tới giờ chưa từng có.
- Đệ nhất Võ Thánh, kẻ này quả thực là ngông cuồng.
Dịch Trần Tử bất đắc dĩ thở dài:
- Hắn điên cuồng là bởi vì hắn có tư cách mà ngông cuồng. Kẻ này nhất định sẽ trở thành trụ cột của Tinh La Điện, tuổi trẻ như vậy mà thì đoạn ác độc, không hề đơn giản chút nào. Lão Tam, mối thù của Lão Nhị, ta với ngươi không có hy vọng đi báo. Không biết mấy kẻ ở Tinh La Điện kia dự tính thế nào.
Đệ tam Võ Thánh im lặng không nói gì, nửa ngày cũng không có lên tiếng.

Tần Vô Song không ngừng phóng ngựa, chạy thẳng về Bách Việt Quốc, chạy về Võ Thánh Sơn, đem thủ cấp của Đệ nhị Võ Thánh ở Tây Sở Quốc về Võ Thánh Điện, tế thiên linh của Cầu Lệnh Đức. Làm xong tất cả mọi thứ, mới phiêu nhiên rời khỏi Đế Đô của Bách Việt Quốc.
Trong lúc này, ngoài Tử Bào Đại Tôn giả, thậm chí bất kể là Hoàng đế Bách Việt Quốc, hay là các Vương công quý tộc khác cũng vậy, hắn đều một mực không gặp.
Trong Thiên Tứ Lĩnh, Tần Vô Song lại trở về Vương phủ, đoàn tụ cả nhà, tự nhiên là có một phen vui vẻ.

Lúc cơm chiều, Tần Tụ sắc mặt có chút tái nhợt, chọn vài miếng rau nhẹ, đột nhiên che miệng lại, vội vã chạy hướng ra ngoài. Còn chưa ra đến ngoài cửa đã nghe tiếng nàng "ọe, ọe" một tiếng, phun ra một ngụm đồ ăn còn thừa ra ngoài.
- Tụ muội!
Đạt Hề Minh giật mình, vội vàng chạy ra đỡ nàng:
- Nàng sao vậy, trên người không thoải mái sao?
Tần Vô Song cũng sửng sốt, bước lên phía trước, một bên nắm lấy cổ tay của tỷ tỷ, một lúc sau đột nhiên mỉm cười, buông tay ra, nhìn tỷ tỷ Tần Tụ, lại nhìn tỷ phu Đạt Hề Minh, mỉm cười không nói, quay trở lại ghế ngồi.
Tần Liên Sơn hắc hắc cười hô:
- Minh nhi, Tụ nhi, cùng trở lại vị trí cũ đi.
Đạt Hề Minh nâng tay Tần Tụ trở lại chỗ ngồi, vẻ mặt thân thiết vô cùng lo lắng, Tần Tụ lại là xấu hổ đỏ mặt, không nói câu gì.
- Tỷ phu, tỷ tỷ, chúc mừng nha!
Tần Vô Song mỉm cười nói.
- Chúc mừng?
Đạt Hề Minh sửng sốt.
Tần Liên Sơn phá lên cười:
- Minh nhi, ngươi gần đây vừa phải luyện công, vừa phải vì Vương phủ mà làm lụng vất vả, quá sức mệt nhọc. Ngay cả chuyện thê tử mình có thai cũng không biết sao?
- Có thai?
Đạt Hề Minh sắc mặt vui vẻ, nắm lấy lòng bàn tay của Tần Tụ:
- Tụ muội, ta sắp làm cha? Nàng sắp làm mẹ?
Tần Tụ mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Tần Vô Song ha ha cười to:
- Tốt quá, Vương phủ chúng ta sắp có thêm thành viên mới rồi. Tỷ phu, trở về chịu khó nghĩ trước tên cho nó đi nha. Cả nam cả nữ, đều chuẩn bị lấy một cái.
Đạt Hề Minh hắc hắc cười, không dừng được xoa xoa tay, hình dáng không nhịn được vui vẻ hưng phấn đến cực độ.
- Phụ thân, tỷ phu, ta thấy tu luyện của mọi người cũng là tiến triển cực nhanh. Xem ra công pháp tự tu luyện của hai người cũng đều đã tốt đẹp. Ta ở đây có hai khỏa Nhục Thân Kim Đan, các ngươi có thể sử dụng trước, lúc luyện công, sự rèn luyện thân thể sẽ tăng mạnh, nội trong ba năm sẽ tăng lên đến Chân Võ Cảnh Cửu đẳng. Có hy vọng lớn tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.
Nhục Thân Kim Đan này là củng cố thân thể, đan dược cường hóa thân thể, là dùng để chuẩn bị tấn công sâu vào cảnh giới Tiên Thiên, phối hợp với Tiên Thiên Sơ Linh Đan là đan dược dùng để thăng cấp. Hành động này của Tần Vô song tự nhiên là đã chuẩn bị trước.
Hôm nay ăn Nhục Thân Kim Đan này vào, sau khi tới Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, ưu thế đánh sâu vào Tiên Thiên cũng sẽ lớn hơn nữa, thân thể được củng cố, so với Chân Võ Cảnh Cửu đẳng khác mạnh hơn không biết bao nhiêu.
Về phần Tiên Thiên Sơ Linh Đan, tạm thời Tần Vô Song không định lấy ra, bởi vì trước khi bọn họ đạt tới đỉnh phong của Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, Sơ Linh Đan này với bọn họ vốn không có tác dụng gì. Đặt ở trong tay bọn họ, ngược lại còn mang thêm một tầng gánh nặng nữa.
Chờ tới khi bọn họ đạt tới Chân Võ Cảnh Cửu đẳng đỉnh phong, lúc đó mới cho bọn họ sử dụng cực phẩm Sơ Linh Đan, Vương phủ Tần gia sẽ trong nháy mắt xuất hiện thêm hai vị Tiên Thiên cường giả nữa.
Đến lúc đó, Thiên Tứ Vương Phủ có thể nói là vô cùng vững chắc kiên cố!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.